Mối Tình Âm Dương Vĩnh Cửu

Chương 357: Nê Hoàn Cung





Đầu có cửu cung, trêи ứng cửu thiên, trung gian một cung, gọi chi bi đất, cũng rằng hoàng đình, lại rằng Côn Luân, lại danh thiên cốc.
Đạo giáo dùng thân thể làm nhà, các bộ phận đều là thần danh ( tên thần), não thần là Tin căn, là tự bị đất, bên trong cửu cung là Nê Hoàn Cung.
Ở giữa mày cùng cái gáy chi gian, vì não bộ là nơi ở thần linh.
Nê Hoàn Cung thông suốt chính là trong dân gian xưng là “Khai thiên nhãn”, người có thiên nhãn có thể nhìn đến yêu ma quỷ quái, âm hồn yêu vật.
Nói một cách khác là trẻ em trước bốn tuổi sau khi đuốc sinh ra từ cơ thể mẹ không lâu, thiên nhãn còn chưa phát triển, dễ dàng nhìn thấy một vài thứ không nên nhìn thấy.
Cho nên có một số nơi rất kiêng kị mang theo trẻ em dưới bốn tuổi đi viếng mồ mả tảo mộ.
Theo tuổi tăng trưởng, thất tình lục ɖu͙ƈ cũng dần dần tăng thêm, một ít bản năng bắt đầu biến mất, điển hình nhất chính là trực giác cùng thị giác bắt đầu phát triển, cho nên rất nhiều người đôi mắt chỉ có thể nhìn đến những cảnh tượng bình thường.
Lúc này ánh mắt Hề Linh Chu rõ ràng dừng ở trêи người Giang Khởi Vân.
“Cô ta thấy được…… Đúng không?” Tôi hỏi.
Giang Khởi Vân gật đầu nói: “Ân, Nê Hoàn Cung thông suốt, người như vậy rất ít thấy…… Cũng không biết là trời sinh, hay là hậu thiên tu luyện.”
“Cô ta là đồ đệ của mã lão thái thái, nghe nói bị dị ứng với khí âm tà, mà mã lão thái thái lại thu cô ta làm đồ đệ đều có đạo lý, hẳn là vì cái này đi……Cô ta thấy một cái hộp đen trong phòng này, liền muốn lượm về là vì đồ vật này đối với cô ta hữu dụng, thiên nhãn cũng có thể nhìn thấu sao?”
“Không nhất định, có đôi khi người khai thiên nhãn có trực giác đặc biệt lớn…… Người khai thiên nhãn ở trong lúc thi pháp, trong nháy mắt có thể nhìn đến một đoạn ngắn quá khứ cùng tương lai.”
“…… Nói như vậy cô ta còn rất lợi hại?” Tôi nhỏ giọng thầm nói.

Có thể nhìn đến một đoạn ngắn quá khứ cùng tương lai, tôi có thể tưởng tượng đến cảnh mụ phù thủy tử thi pháp, năng lực như vậy sẽ bị rất nhiều người truy tìm, những người lo lắng đề phòng thương nhân cự phú, quan lại quyền quý không phải yêu cầu nhất là loại năng lực biết trước này sao?
Hề Linh Chu đem máy tính đặt ở một bên, vội vàng chạy tới bên cạnh chúng tôi.
“Ngươi là người nào của Mộ Tiểu Kiều?” Cô ta nôn nóng hỏi: “Tại sao ta không sợ âm khí của ngươi?”
Vô nghĩa…… Giang Khởi Vân tuy rằng là đến từ Minh Phủ, nhưng anh ta là Tôn Thần a.
Giang Khởi Vân nhàn nhạt liếc mắt cô ta một cái, không trả lời, lôi kéo tôi xoay người rời đi.
Ánh mắt Hề Linh Chu âm trầm, trầm mặc cắn ngón tay cái, tựa hồ rất muốn xông tới hỏi cho rõ ràng, nhưng Giang Khởi Vân khí tràng lạnh như băng làm nàng không dám lại gần.
“Cô ta đại khái là muốn hỏi anh làm sao trị được bệnh dị ứng âm khí……” Tôi nói nhỏ.
Giang Khởi Vân lạnh lùng hừ một tiếng: “Người này thể chất dị thường, tướng mạo xấu xí, tâm tư không thuần…… em đừng cùng cô ta giao tiếp.”
Này…… Tôi đây là lần đầu tiên nghe được Giang Khởi Vân bình luận nữ nhân.
Vẫn là dùng loại từ ngữ này không lưu tình chút nào.
Đùng là Hề Linh Chu thể chất dị thường, cô ta có thể khai thiên nhãn, rồi lại dị ứng âm khí, hiện tại trêи mặt cô ta rất nhiều tảng lớn đốm đỏ, có chút khủng bố.
Nhưng cũng không tính là tướng mạo xấu xí đi? Nàng lớn lên còn rất xinh đẹp, trang điểm lại thời thượng.
“…… Khởi vân, anh đánh giá tướng mạo nữ nhân, còn có tiêu chuẩn sao?” Tôi đột nhiên có chút tò mò chuyện này.

Anh ta bên người mỗi một cái thị nữ đều rất xinh đẹp, trong mắt anh ta, cái dạng gì nữ tử thì mới tính mỹ nhân a?
Giang Khởi Vân hơi hơi nhíu mày, có chút khinh thường khi trả lời loại vấn đề này.
“Dung mạo xấu đẹp đều là túi da, khác nhau ở bên trong…… Tâm tư thuần tịnh, người có hồn phách thanh minh, thân thể tóc da tự nhiên tú mỹ, đôi mắt sáng xinh đẹp, cổ tay trắng nõn gáy ngọc, tóc như mực, da như tuyết……”
Anh ta một bên nói, một bên rũ mắt nhìn tôi.
“Cho nên em sớm chút nghỉ ngơi, đừng vì chăm sóc hai cái vật nhỏ kia mà ngủ không tốt, phách dưỡng tốt, thân thể mới có thể tốt.”
“Ơ…… Cũng không biết trước kia là ai sau nửa đêm còn làm em lăn lộn……” Tôi có chút muốn cười, anh ta luôn là không kiên nhẫn khi có ai quấy rầy tôi ngủ, không nghĩ tới anh ta mới là đầu sỏ gây tội.
“Dám tranh luận đúng không?” anh ta bóp cằm tôi, đem tôi mang về trong sân.
》》》
Sân phía Tây Nam, anh tôi cùng lão Lưu đào ra một cái cẳng chân của lão xà tinh, anh tôi cầm cây xẻng đâm thủng phần lưng nó, đem nó cố định trêи mặt đất.
Lão Lưu kinh hãi nói: “Tại sao lại có một con rắn lớn bò vào?”
“Ta còn muốn hỏi ngươi đây! Đây là nhà ngươi!” Anh tôi không vui trả lời: “nơi có âm tà sát là nơi xà thích nhất, nhà ngươi nơi này khẳng định dính mộ địa.”
Lão Lưu sợ tới mức phát run: “Ta, ta vì xây dựng thêm, xác thật là ở phía sau dời một tòa mồ hoang…… Như, như thế nào giải quyết? Hay là đánh chết? Nghe nói đánh chết rắn sẽ bị trả thù……”
“Hề Linh Chu không phải nói muốn cùng lão xà tinh này nói chuyện sao? Cô ta đâu?” Anh tôi ngẩng đầu nhìn về phía tôi.

Tôi nhìn về phía ngoài cửa, Hề Linh Chu khom lưng đem laptop thu dọn, từ ba lô móc ra một con búp bê, đi đến.
Trêи mặt cô ta, trêи cánh tay, trêи đùi tất cả đều là rất nhiều tảng, từng tảng đốm đỏ sưng lên, thoạt nhìn cả người đều bị sưng lên, hơn nữa biểu tình cô ta âm trầm, thoạt nhìn đặc biệt khủng bố.
Tôi không nghĩ tới cô ta dị ứng âm khí sẽ nặng thành như vậy!
Lúc trước còn tưởng rằng cô ta chuyện bé xé ra to, nói khoa trương, lúc này nhìn đến trêи mặt cô ta chỉ còn hốc mắt là còn tính bình thường, cả người giống như lột da trở nên đỏ rực…… Thật ghê tởm.
Anh tôi cũng ngây ngẩn cả người, phun tào nói: “Thể chất này của cô nhân lúc còn sớm đổi nghề đi! Này thật là tốn nhiều chay thuốc dưỡng da a!”
“Thuốc dưỡng da vô dụng!” Cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu đã như vậy, ta cũng bằng bất cứ giá nào! Họ Lưu! Đi lấy cho ta chút máu rắn bôi một chỗ trêи đỉnh đầu con búp bê này!”
Lưu đại thúc sợ đến muốn chết, run run rẩy rẩy làm theo.
Hề Linh Chu lấy ra một khối Thạch Mặc trêи mặt đất vẽ cái pháp trận, thực qua loa, nhìn ra được tính tình cô ta hấp tấp, chỉ cần có thể sử dụng là được, không chú ý.
Cô ta đem người dính máu rắn đặt ở giữa pháp trận và chính mình ngồi đối diện, sau đó véo ngón giữa ở giữa mày chính mình ấn một chút, cả người đột nhiên run lên, cúi đầu xuống.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy mụ phù thủy thi pháp, nói chung, mụ phù thủy am hiểu đi âm, thông linh, đều là lấy thân mình làm bằng thể, và không biết giao lưu.
Thực mau, đối diện cô ta, người kia đột nhiên giật mình, sau đó thân thể của cô ta cũng đột nhiên giật giật!
“…..

Cái đầu lâu bàn dương giác kia, được bổn tiên bảo vệ nhiều năm, nay lại bị những anh chàng lỗ mẵng đào ra….


Đó là vật phẩm là bổn tiên lữu trữ sau này sẽ hoá thành rồng ….

Mau chóng để lại chỗ cũ….

Nếu không nữ tử trong nhà ngươi sẽ bị giết chết”
Hề Linh Chu rũ đầu giống như nói mê nói những lời này.
Bổn tiên? Con rắn tinh kia tự xưng bổn tiên a? Khẩu khí thật lớn.
Trong thôn Lão Lưu đối với thần côn cùng mụ phù thủy tử vô cùng tin phục, lập tức quỳ rạp xuống một bên: “Đại tiên, ta không phải tham lấy đồ vật ngài! Ta đây liền đem đồ vật kia thả lại ngay! Ngài buông tha nhà ta đi?”
Hề Linh Chu cúi đầu không trả lời, ngũ quan của con búp bê trước mặt cô ta tuyệt vọng bị giữ chặt ở giữ, khoé miệng đều bị nứt ra khiến tấm vải gần như bị xé toạc, thoạt nhìn trông thật đáng sợ.
Đột nhiên, Hề Linh Chu chuyển động dữ dội, cô ta đưa tay bóp cổ người kia, đôi tay kia dùng một cây kim màu đỏ thẫm đâm vào vết máu trêи đầu con búp bê.
Cô ta hung hăng nói:” lão xà tinh vài thập niên liền tự xưng là đại tiên sao? Người kia cầm thật vô dụng, tốt nhất đưa cho ta, đầu lâu bàn dương linh thông…..

Đây là mai phục của tiền bối chúng ta”
———————.