Mối Tình Âm Dương Vĩnh Cửu (Chồng Ta Là Quỷ Vương)

Chương 593: Nam Kha bóng ngược



Người dịch: Hồng mụi mụi

"Không cần phải phủ nhận điều đó, phải không? Dù sao cũng là chuyện sớm muộn." Giang Khởi Vân tựa vào tay vịn xe ngựa, đưa tay nhéo má tôi.

Tôi nào có phủ nhận, chỉ là tức giận tốc độ truyền bá tin đồn này. Minh phủ rốt cuộc nhạt nhẽo đến mức nào, loại tin tức này một khi truyền ra là có thể quét qua mọi ngóc ngách.

Giang Khởi Vân cười đến ý vị thâm trường." Cũng nhanh, không phải sao? ”

Kỳ thật gần đây anh ấy giúp tôi trông hai tiểu tử kia, đã sớm làm cho tôi mềm lòng. Nhìn hình ảnh bọn họ cùng nhau nằm trên giường thật ấm áp đẹp đẽ, làm cho tôi cảm thấy mình vất vả cũng có hồi báo.

Thực tế, có hay không để có con, chủ yếu là để xem người đàn ông. Nếu anh ta không quan tâm đến trẻ con, không biết chăm sóc chu đáo thì tôi không muốn tiếp tục sinh con, đau quá ah!

Xe ngựa đi bộ trên đường phố dài, nơi này chỉ có một con đường, chỉ có thể đi về phía trước, không có bất kỳ ngã rẽ nào.

Các tòa nhà hai tầng hai bên, cửa sổ đều đóng lại.

Tôi không thể không hỏi: "Ngôi nhà ở hai bên này để làm gì? Có cư dân nào ở đây không? Tại sao trên đường một cái bóng cũng không có? ”

"Âm hồn dùng để chờ đợi ra tòa , chẳng lẽ để cho bọn họ đứng trên đường?" Giang Khởi Vân hơi nhíu mày.

Vâng, tôi hỏi một câu hỏi ngớ ngẩn, hóa ra hai bên là nhà ma thực sự.

"Vậy tại sao chỉ có một con đường ở đây?"

"Sinh Tử Luân Hồi, đương nhiên chỉ có một con đường. Không có đường sống vẹn toàn, cũng không có khả năng quay đầu lại.” Giang Khởi Vân thản nhiên nói.

. Không có đường sống vẹn toàn, cũng không có khả năng quay đầu lại.

Chí dương chi khí quy về trời, chí âm chi khí quy về địa, chỉ có trong nhân thế âm dương hai khí hỗ trợ tương sinh.

Cho nên nhân gian tuy rằng ngàn thứ không tốt, nhưng vẫn làm âm hồn quyến luyến, để cho tiên gia tương tư.

Biệt viện lão vương gia nói hẳn là "Nam Kha bóng ngược" mà Hối Thanh kể cho tôi.

Nơi này quả thật có cảnh quan tương tự như Minh phủ, rừng trúc như núi, gió âm trầm trầm, hơi có quang cảnh trên thế gian.

Nhưng mà người hầu hạ nơi này tất cả đều là quỷ, rất nhiều nữ quỷ phủ phục nghênh đón Giang Khởi Vân, chúng tôi đi qua trước, bọn họ liền đi theo phía sau.

Tôi nhịn không được quay đầu lại nhìn, Giang Khởi Vân kéo tay tôi, thấp giọng nói: "Đối với quỷ không cần có tình cảm. ”

Nhưng quỳ gối như vậy rất không ổn, phải không?

“...... Họ dường như sợ hãi. ”

"Ta ngoắc ngón ay là có thể làm cho chúng hồn phi yến diệt, không sợ mới lạ. Em đừng muốn gọi chúng đứng dậy, bọn chúng nguyện ý quỳ xuống, như vậy có thể tránh được khí thế của ta xông thẳng đả thương.” Giang Khởi Vân không hề để ý nói.

Anh ấy luôn lạnh lùng như vậy, đối với tôi vad hai đứa trẻ sẽ tốt hơn một chút, nhưng đối với những người khác, đặc biệt quỷ, ngay cả nhìn thoáng qua anh cũng thấy phiền toái.

Sau khi ngồi xuống chính sảnh, hai hàng thị nữ quỳ gối cầm trái cây đi vào.

Giang Khởi Vân nhíu mày nói: "Ra ngoài hết đi. ”

Ai ăn những thứ này! Tôi chắc chắn không ăn, đây là cống phẩm ah!

Giang Khởi Vân nhìn cũng lười nhìn, trực tiếp đuổi người ra ngoài.

Một thị nữ dẫn đầu phủ phục dập đầu nói. "Đế quân đại nhân, lão vương gia có lệnh cho đám người nô tỳ tùy thân hầu hạ, không được có chút chậm trễ nào..."

Giang Khởi Vân híp mắt, kéo tôi vào trong ngực anh nằm sấp xuống.

Làm gì? làm gì?

Động tác này là đùa giỡn lưu manh?

A Nguyệt từ bên ngoài chạy tới, nhíu mày quát nhẹ với các thị nữ trên mặt đất. “Có tiểu nương nương ở đây, không cần các ngươi chướng mắt, chút chuyện này cũng không hiểu? không có mắt sao, lùi lại! ”

Cô ấy lạnh lùng quát những thị nữ này, sau đó hướng Giang Khởi Vân hành lễ nói: "Đế quân đại nhân mời tùy ý, thuộc hạ sẽ canh giữ ngoài cửa. ”

Sao? Giang Khởi Vân có toan tính gì?

Anh không để ý tới lời A Nguyệt nói, ngược lại ôm tôi lên ngồi trên đùi mình, nhẹ giọng nói với tôi: "Cứng ngắc+ như vậy làm cái gì? Không cần phải để ý đến những người này, trong nhà của em, em xấu hổ, ở đây vẫn còn xấu hổ? ”

Anh muốn làm gì?

Tôi nhìn chằm chằm vào anh ấy và đoán ý bằng mắt.

Trong mắt anh không có biểu tình gì, khóe miệng lại hơi khó lường nhếch lên một vòng cung nhỏ.

Tôi nhịn không nói lời nào, lúc anh đem môi in lên tai tôi, tôi nhịn không được rụt cổ, phản xạ có điều kiện nói: "Đừng ở chỗ này..."

Thanh âm này rất nhỏ giọng, nhưng A Nguyệt vẫn nghe được. Cô ấy vốn đã muốn bước ra ngoài lập tức xoay người, khom người nói với Giang Khởi Vân: "Đế quân đại nhân, hậu viện môi trường thanh u, không ai quấy rầy, người có thể tùy ý sử dụng. ”

Ôi, thôi! Câu này có nghĩa là sân sau có giường, có thể di chuyển đến đó, phải không?

"Hừ. Ngươi ngược lại khá thông minh..." Giang Khởi Vân khen ngợi một câu, ôm tôi đứng dậy, trực tiếp ôm ngang tôi đi về phía hậu viện.

"Này, này. Anh sẽ không thực sự làm… ở một nơi như thế này, phải không? Môi trường ở đây dù tốt cũng là nhà của người khác ah!" Tôi vội vã kéo tóc anh ấy.

Anh nhíu mày cười nói. “Không phải em muốn xem nam kha đảo ngược sao? Không đuổi những người này đi, sao tìm thấy được? ”

"Làm sao đuổi đi?" Tôi căng thẳng nuốt nước bọt.

Giang Khởi Vân cười đến tà mị vô cùng —— đây tuyệt đối là mặt thật của anh ấy!

Gã này khoanh tay bộ dạng phiêu phiêu! Nhưng cắt bụng ra để xem thì tất cả đều là màu đen! Xấu bụng vô hình.

“...... Đương nhiên là 'Tiểu nương nương mềm mại nhu mì, đế quân đối với nàng ân ái sủng nịch, ở biệt viện cùng nhau chi hoan thân mật, triền miên gối giường, không nỡ tách ra’. Loại tin tức này truyền ra ngoài, chúng ta mới tự do hành động.” Giang Khởi Vân thấp giọng nói bên tai tôi.

Nói thì nói, cố ý dùng thanh âm mập mờ như vậy, rõ là trêu chọc người khác a.

Tin tức này vừa truyền ra, tôi lại trở thành nhân vật chính của scandal.

Còn chưa vào cửa phòng, Giang Khởi Vân nhấn huyệt vị ở trên lưng tôi, tôi không đề phòng bị cảm giác đau nhói lại tê dại làm cho kêu lên.

Loại âm thanh này rất dễ khiến người ta hiểu lầm!

Giang Khởi Vân đem tôi đặt trên giường, tay áo vung lên, cửa gỗ chạm khắc đóng lại.

"Còn chưa nghĩ ra có nên sinh con hay không?" Giang Khởi Vân cúi người chống lên người tôi.

“...... Không được, năm sau em sẽ đi tham gia một hội nghị, anh, nếu anh làm bảy ngày... Để vịn vào tường đi ư? ”

Tôi không muốn có một kỳ nghỉ tết nguyên đán mà mỗi ngày phải chống đỡ để xuống giường.

"Hừ..." Giang Khởi Vân đầu rũ xuống bên tai tôi, cười đến bả vai đều run rẩy.

Có lẽ bộ não của anh đã hình dung ra những cảnh hài hước của tôi khi vịn tường đi.

"Được rồi. Tùy em." Anh giơ tay lên giữa lông mày tôi điểm một chút, khẽ cười nói: "Tránh được mùng một, không tránh được hôm rằm, sớm muộn gì em cũng phải ngoan ngoãn tiếp nhận, không phải sao? ”

"Dựa vào cái gì em phải ngoan ngoãn tiếp nhận a. Thiên Trọng Tuyết đã đầy một nửa, nói không chừng em từ từ tích lũy, là có thể——"

"Trên thế gian này có mấy quỷ hồn ba bốn trăm năm cho em siêu độ a? Đừng ngây thơ." Anh cười khẽ lại nhéo trên eo tôi một cái —— "A..." Tôi vội vàng che miệng.

"Đừng dừng lại, bộ dạng cũng phải chân thực, rên thêm vài tiếng, để cho tiểu quỷ nghe tường đều tản đi, ta dễ dàng tạo kết giới." Ý cười trong mắt Giang Khởi Vân rất sung sướng.