Mỗi Một Câu Nói

Chương 17



Edit: Hestia

Beta: Uongningdoa

Trong khi Chung Ý còn đang phiền não trong thư phòng tầng hai, Diệp Chiếu Minh lại đang uống rượu giải sầu ở tầng một.

Anh họ của hắn là Diệp Chiếu Huy, đóng vai trò làm người hóa giải tâm lý, liên tục thao thao bất tuyệt không khác gì ông nội của Diệp Chiếu Minh: "Có khó khăn gì cứ nói ra đi, không nói ra thì mọi người làm sao biết cậu đang phiền muộn cái gì, làm sao giúp cậu giải quyết được, còn không biết cậu có giải quyết được không hay tiếp tục ở đây sầu thảm..."

"Im miệng!" Diệp Chiếu Minh hận không thể một cước đá bay anh ta.

"Thần Tài à, van cầu ngài, nếu ngài có khó khăn gì thì cứ nói với tôi để tôi giải quyết. Nếu ngài không vui thì tôi cũng không thể nào vui nổi nha." Diệp Chiếu Huy chép miệng.

Năm nay lợi nhuận trong quỹ gia đình đã tăng gấp đôi so với trước. Diệp Chiếu Huy là một nhiếp ảnh gia, anh ta không công tác ở Hoa Diệp là vì biết đã có Diệp Chiếu Minh chống đỡ. Để bảo toàn nguồn tài chính và tương lai của gia đình, Diệp Chiếu Huy phải có trách nhiệm giúp em trai giải quyết rắc rối trong vấn đề tình cảm. Chắc chắn không phải là anh ta hóng hớt, tuyệt đối không phải.

Diệp Chiếu Minh châm một điếu thuốc, nhàn nhã nói: "Quả nhiên, em vẫn luôn là kẻ hèn nhát."

"Gì, là ai nói? Ai to gan dám nói như vậy?" Diệp Chiếu Huy đập bàn.

"Tự mình." Diệp Chiếu Minh liếc anh ta một cái.

"Anh không cho phép cậu tự nói mình như vậy." Diệp Chiếu Huy tiếp tục đập bàn, lòng đầy phẫn nộ.

Diệp Chiếu Minh đứng dậy muốn bỏ đi, nhưng Diệp Chiếu Huy nhanh chóng đè hắn xuống.

"Đừng như vậy, có chuyện gì thì cứ nói thẳng, nói lấp lửng thì chỉ toàn làm hại bản thân. Được rồi, tôi không xen vào." Vì mục đích hóng hớt, Diệp Chiếu Huy quyết định im lặng chờ đợi, quyết không hé miệng nói lời nào.



"Em ấy thật ra là người vô tội. Trước kia em chưa kịp tra rõ sự tình đã đổ oan cho em ấy, còn làm tổn thương em ấy." Diệp Chiếu Minh nói.

"Lúc trước là do em đối xử với em ấy không tốt nên mới khiến em ấy sợ em như vậy. Bây giờ em đối xử tốt với em ấy nhưng em ấy vẫn sợ em."

Hắn nhíu mày, day day thái dương: "Em sợ em ấy sẽ rời bỏ em nên mới không dám nói sự thật cho em ấy biết. Em chỉ đang lợi dụng tâm lý bù đắp của em ấy thôi."

"Em muốn đối xử tốt với em ấy, nhưng không biết phải làm thế nào để em ấy chấp nhận." Diệp Chiếu Minh hít một hơi rồi khẽ thở dài: "Bất kể em làm gì cũng khiến em ấy sợ hãi. Em ấy không tin em có tình cảm với em ấy."

Diệp Chiếu Huy nhìn hắn như vậy, khoé miệng giật giật mấy hồi, cuối cùng chịu không nổi liền quyết định mở miệng: "Rất đơn giản, muốn cậu ấy tin thì cứ thuận theo ý cậu ấy. Cậu ấy thích gì thì cho cái đó. Cậu ấy thích làm gì thì đừng ngăn cản, ủng hộ cậu ấy, qua một thời gian kiểu gì cũng sẽ bị làm cho cảm động."

"Tinh thành sở chí*. Em họ à, anh đây rất xem trọng cậu." Diệp Chiếu Huy vỗ vỗ bả vai hắn. Không khỏi thở dài trong lòng, đoạn nghiệt duyên này có lẽ là do anh ta mà ra.

(*Lòng chân thành sẽ vượt qua mọi khó khăn.)

Trước kia vì anh ta thấy Diệp Chiếu Minh thất tình rầu rĩ không vui nên mới ép hắn lên du thuyền để thư giãn. Kết quả lại là một bước lùi lớn đối với Diệp Chiếu Minh. Cũng may Diệp Chiếu Minh nhanh chóng trở mình, đồng thời thái độ với Chung Ý cũng tốt hơn.

Nhưng anh có nhầm không, em họ anh và Chung Ý đã sống cùng nhau lâu như vậy, sao hai người này vẫn trong mối quan hệ mập mờ, đầy rẫy hiểu lầm và rắc rối.

"Em ấy không có sở thích gì đặc biệt. Em ấy sống rất có trách nhiệm, là con trai cả trong nhà, có nhiều em nhỏ. Tiền kiếm được đều đưa hết cho gia đình. Nhưng lúc em ấy thiếu tiền cũng không muốn của em. Em ấy... bình thường hay thích lướt Internet và trồng đủ loại hoa cỏ." Diệp Chiếu Minh bày ra vẻ mặt khó xử.

"Vậy trước tiên cậu cần biết cậu ấy thích xem gì trên mạng, sẽ luôn có thứ gì có thể gây ấn tượng với cậu ấy." Diệp Chiếu Huy vẫn cảm thấy đây là một chuyện rất đơn giản.

Anh ta lại ra vẻ âm hiểm, đùa nói: "Nếu thực sự không được thì cứ đánh ngất cậu ta rồi đi thẳng vào giáo đường là được rồi. Tôi xem trong phim cũng làm như thế đó, giống như chủ sơn trại bắt cóc người đưa về làm áp trại phu nhân vân vân..."



Diệp Chiếu Minh trừng mắt nhìn anh rồi trở về phòng.

Hắn quay lại phòng làm việc thấy Chung Ý vẫn đang ngồi trước máy tính. Hắn lặng lẽ đến gần, đứng trước mặt cậu.

"Đang xem gì thế, chăm chú như vậy?" Hắn cúi người lại gần máy tính để xem.

"Không, không có gì, chỉ là tin tức thôi." Chung Ý nhanh chóng đóng trang web lại.

"Vậy đi ngủ sớm đi."

Chung Ý không dám trì hoãn nữa, nhanh chóng tắt máy tính.

Sau khi uống hết ly sữa do người hầu mang đến, Chung Ý quay lại thấy Diệp Chiếu Minh đã ngồi trên giường.

Diệp Chiếu Minh kéo cậu qua hôn một cái rồi nói: "Ngủ ngon." Sau đó hắn ngẩng đầu chờ cậu đáp lại.

Chung Ý không còn cách nào khác ngoài hôn đáp lại hắn và chúc ngủ ngon.

Trước khi đi ngủ cậu vẫn còn hơi trằn trọc, nhưng nằm trong vòng tay của Diệp Chiếu Minh quá thoải mái khiến cậu không suy nghĩ nhiều nữa mà chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau Diệp Chiếu Minh lặng lẽ dậy sớm, mở máy tính của Chung Ý lên tìm lịch sử duyệt web của cậu đêm qua, ghi nhớ lại địa chỉ trang web và các bài đăng.

Sau đó vài ngày, hắn không ngừng nghiền ngẫm bài viết của Chung Ý. Tâm trạng có lúc vui vẻ, có lúc lo lắng, có lúc lại tức giận.

Cuối cùng hắn không nhịn được lên tiếng: "Lầu chủ, A tiên sinh vẫn luôn thích cậu. Hắn đã không còn ghét cậu từ lâu rồi. Hắn rất yêu cậu nhưng lại không biết phải diễn đạt như thế nào. Lầu chủ đừng suy nghĩ lung tung, hãy nhanh nhanh chấp nhận A tiên sinh đi, hạnh phúc ở bên cạnh hắn nhé."