Mỗi Một Câu Nói

Chương 11: Muốn ở bên cạnh mãi mãi



Diệp Chiếu Minh tiêu hủy toàn bộ những bức ảnh, lái xe xuyên đêm quay lại thành phố S.

Hắn có rất nhiều điều muốn nói với Chung Ý, nhưng không biết nên mở lời thế nào, hắn muốn nói xin lỗi với Chung Ý, rồi lại nhớ mình đã nhiều lần chà đạp lời xin lỗi của Chung Ý.

Một người hiền lành và tốt đẹp như vậy không hiểu sao trước kia hắn lại có thể nhẫn tâm coi thường rồi hành hạ cậu hết lần này đến lần khác?

Khi Diệp Chiếu Minh tới được thành phố S thì đã là đêm khuya. Hắn sợ làm phiền Chung Ý nghỉ ngơi, vốn định ở trong xe đến sáng mới kêu cửa, không ngờ vừa ngẩng đầu nhìn đã thấy đèn trong nhà vẫn còn sáng.

Chung Ý rất bất ngờ khi hắn đến, nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của hắn, cậu chủ động xoa bóp cho Diệp Chiếu Minh.

"Tôi đã đọc tin tức của Vinh gia. Chúc mừng anh." Chung Ý vừa nắn bóp vừa chọn ra một chủ đề.

Diệp Chiếu Minh có thể khôi phục lại danh tiếng thì thật sự là một điều rất may mắn.

"Ừm. Đây là chuyện tốt." Diệp Chiếu Minh hưởng thụ sự chăm sóc của Chung Ý, lưu luyến khoảnh khắc ấm áp này.

"Anh thật tài giỏi, biết nắm bắt thời cơ khủng hoảng tài chính này để kiếm tiền." Chung Ý chân thành ngưỡng mộ hắn.

"Ừm, cũng tạm." Nhìn ánh mắt lóe sáng đầy hâm mộ của người bên cạnh, trong lòng Diệp Chiếu Minh cũng vui vẻ.



"À... bây giờ anh đã báo được thù, sự thật mọi chuyện cũng đã bị phơi bày, còn... còn cần tôi ở bên cạnh không?" Chung Ý thừa dịp bầu không khí đang tốt, lấy hết can đảm hỏi.

Diệp Chiếu Minh đột nhiên bừng tỉnh, áp chế bất an trong lòng xuống, trở lại vẻ mặt lạnh lùng thường ngày, đứng dậy nói với Chung Ý: "Thế nào? Cậu muốn rời xa tôi? Cậu nghĩ cậu đã trả hết nợ rồi sao?" Chung Ý vội vàng xua tay: "Không phải, tôi chỉ muốn hỏi về kế hoạch của anh thôi. Mọi chuyện đều do anh quyết định. Tôi chỉ nói là đến lúc anh không cần tôi nữa thì tôi sẽ rời đi, không đeo bám anh nữa." Dù sao Diệp Chiếu Minh cũng là công tử thế gia, quan hệ giữa bọn họ sẽ không được mang ra ánh sáng, nhưng không thể cứ như vậy cả đời, sớm muộn gì cũng có người âm mưu chia rẽ.

"Khi nào kết thúc là chuyện của tôi. Cậu không được đề cập đến chuyện này nữa." Diệp Chiếu Minh lạnh lùng nói, dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Chỉ cần ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi. Không cần lo lắng đến những chuyện khác." "Tôi biết rồi, tôi sẽ không nhắc lại nữa. Vậy anh có đói bụng không, có muốn tôi làm bữa tối cho anh không?" Chung Ý nhanh chóng chuyển chủ đề.

Diệp Chiếu Minh gật đầu.

Chung Ý nấu mì cho hắn, chiên thêm một quả trứng rồi trộn với cải thìa. Diệp Chiếu Minh không có khẩu vị nhưng hắn vẫn ăn hết.

Chung Ý ngồi cạnh hắn, chờ hắn ăn xong thì mang bát đi rửa.

"Sao muộn thế này rồi mà cậu còn thức?" Diệp Chiếu Minh đi theo cậu vào bếp, nhìn bóng lưng của cậu.

"Buổi tối uống nước nhiều, không ngủ được." Chung Ý trả lời. Thật ra là cậu đang làm phiên dịch.

"Sau này không được thức khuya." Diệp Chiếu Minh không cầm lòng được ra lệnh, trong lòng thầm hối hận tại sao giọng điệu của mình lại quá gay gắt.

"Được. Vậy... tối nay có cần tôi ở cùng không?" Chung Ý đứng trước mặt hắn sợ hãi hỏi, nếu muốn thì cậu phải đi chuẩn bị một chút.

"Không cần, nghỉ ngơi sớm đi." Mặc dù rất muốn nhưng Diệp Chiếu Minh vẫn cố kiềm nén lại. Hắn muốn cải thiện mối quan hệ giữa hai người chứ không chỉ là lên giường.

Lúc ngủ, Diệp Chiếu Minh lần đầu tiên ôm lấy cậu. Chung Ý cảm thấy không quen nhưng không dám cử động.

Cậu có thể cảm thấy phân thân của Diệp Chiếu Minh đã cứng ngắt nhưng không hiểu tại sao hắn vẫn không làm.

Có lẽ hắn đang mệt, hoặc cũng có thể không thấy mình còn hấp dẫn nữa. Chung Ý suy nghĩ mông lung rồi ngủ thiếp đi.

Diệp Chiếu Minh không ngủ được.

Hắn mượn ánh trăng để nhìn người trong vòng tay mình rõ hơn. Trong lòng suy nghĩ chuyện gì đã làm cho hai người họ rơi vào tình trạng như hiện tại.

Nếu Chung Ý biết những chuyện xảy ra năm đó chỉ là hiểu lầm, liệu cậu có đưa ra yêu cầu chia tay hắn không? Diệp Chiếu Minh không dám đảm bảo, trong lòng chợt cảm thấy lo sợ bất an.



Hắn không có lý do gì để giữ lại Chung Ý. Chung Ý cũng có cuộc sống riêng của mình, hắn không thể trói buộc cậu mãi ở nơi này.

Nhưng hắn lại không thể đánh mất Chung Ý, bây giờ hắn chỉ muốn ở bên Chung Ý mãi mãi.

Hắn hôn lên trán người trong lòng, lòng mềm như nước.

Ngày hôm sau Diệp Chiếu Minh cho Chung Ý nghỉ phép.

"Hôm nay chúng ta ra ngoài." Hắn nói với Chung Ý, sau đó bảo cậu đi thay quần áo.

Lúc ra ngoài Chung Ý vẫn còn trưng ra vẻ mặt khó hiểu, hỏi hắn muốn đi đâu.

Diệp Chiếu Minh ngẩng mặt lên, sợ dọa đối phương nên không dám nói chuyện quá nghiêm khắc, bình tĩnh nói: "Tôi đã sắp xếp lịch trình, cậu cứ đi theo tôi được rồi."

Chung Ý không nói nữa. Đến khi Diệp Chiếu Minh dẫn cậu xuống lầu, cậu cũng không dám hỏi thêm.

Bọn họ đi ăn sáng, xem phim, đi dạo quanh phòng trưng bày nghệ thuật, giữa trưa đến một nhà hàng tư nhân ăn uống. Có mấy lần Diệp Chiêu Minh nắm tay cậu đi. Nhưng Chung Ý làm như vô ý buông tay hắn ra, không lâu sau lại bị Diệp Chiếu Minh nắm tiếp, sợ đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.

Lúc băng ngang đường Diệp Chiếu Minh còn ôm lấy bả vai cậu, cả người Chung Ý cứng đờ gần như muốn xịt keo tại chỗ.

Buổi chiều Diệp Chiếu Minh không đưa cậu về nhà mà là đến Diệp gia ở thành phố S.

Diệp gia nằm trên một ngọn núi gần biển, là một khu biệt thự nổi tiếng ở thành phố S, từ chân núi đến sườn núi có ba cái tứ hợp viện*, gồm hai tầng và một khu vườn rộng lớn, nhìn qua chính là một gia đình giàu có.

(*Tứ hợp viện: Một dạng kiến trúc gồm bốn phòng bao quanh bốn hướng tạo thành hình chữ "khẩu" (口), ở giữa là đình viện trung tâm.)

Cả một vùng rộng lớn đều là nơi ở của người giàu. Nhà của Diệp gia chiếm phần lớn diện tích, mang phong cách truyền thống.

Chung Ý ngơ ngác để Diệp Chiếu Minh dẫn vào, chào hỏi quản gia và người giúp việc xong rồi đến phòng Diệp Chiếu Minh nghỉ ngơi.

Phòng của Diệp Chiếu Minh rất rộng, còn có phòng thay đồ và phòng tắm, sau lưng bức bình phong là phòng làm việc của hắn, được tận dụng ánh sáng rất tốt, phong cảnh ngoài cửa sổ cũng rất đẹp. Quản gia mang trà bánh đến cho họ, Diệp Chiếu Minh nói với Chung Ý: "Tôi phải làm việc một lúc, cậu có thể đi dạo xung quanh hoặc là ngủ một giấc. Có gì không hiểu cứ hỏi tôi hoặc quản gia."

Chung Ý gật đầu. Cậu không dám đi lung tung, chỉ đứng bên cửa sổ ngắm cảnh, ngồi xuống sô pha uống trà rồi ăn chút điểm tâm.



Một ngày vui vẻ ban phát thương hại cho cậu, bây giờ lại khó mà yên lòng

Sau khi nghĩ kỹ lại lời nói và hành động của Diệp Chiếu Minh, không thể nghĩ ra bất cứ thứ gì để nói, nhớ lại những gì đã xảy ra mấy hôm nay, hình như... không có gì đặc biệt. Chẳng lẽ Diệp Chiếu Minh giải quyết xong chuyện của Vinh gia, công việc cũng thuận lợi cho nên hôm nay hắn muốn thư giãn đầu óc một chút?

Chung Ý suy nghĩ miên man được một lúc thì ngủ thiếp đi.

Khi tỉnh dậy cậu thấy mình đang nằm trên giường, áo khoác đã cởi ra, trên người đắp chăn. Diệp Chiếu Minh cũng nằm bên cạnh, hai tay ôm lấy eo cậu.

Lúc Chung Ý cử động cơ thể vô tình đánh thức Diệp Chiếu Minh. Hắn cố tình phớt lờ dáng vẻ hoài nghi của Chung Ý, nói với cậu: "Tối nay ở đây ăn cơm."

Chung Ý mặc quần áo xong theo hắn xuống lầu.

Tuy là nhà của Diệp gia nhưng không có ai ở đây. Một nhà hàng lớn như vậy mà chỉ có mình cậu và Diệp Chiếu Minh.

"Ở đây lâu nhất chỉ có chú ba và mấy anh em của tôi, bây giờ họ đều đang công tác ở Cảng Thành." Diệp Chiếu Minh giải thích cho Chung Ý.

Khủng hoảng kinh tế khiến người trong công ty Diệp gia bận tối tăm mặt mũi. Diệp Chiếu Minh còn tranh thủ bớt ra một ngày nghỉ để hẹn hò với Chung Ý.

Tất nhiên, từ hẹn hò không phải là từ hay để nói với Chung Ý. Hắn muốn dùng phương pháp mưa dầm thấm lâu, từ từ làm dịu đi mối quan hệ giữa hai người.

Đến khi Chung Ý đã quen với lòng tốt của hắn, cậu sẽ không thể bỏ hắn rời đi.