Mi Thượng Chí

Chương 7



7.

A tỷ lớn hơn ta 10 tuổi.

Tỷ ấy vẫn luôn tự trách bản thân, nếu khi ấy, không phải tỷ ấy lén lút dắt ta ra ngoài chơi, ta cũng không bị lạc nhiều năm như thế.

Ta không trách tỷ ấy. A tỷ của ta chính là a tỷ tốt nhất Đại Ung này.

Mới 16 tuổi, a tỷ đã dẫn binh đánh giặc, bây giờ đã trở thành nữ tướng quân uy chấn một phương rồi.

Nếu thân thể của ta khỏe mạnh một chút, có thêm thiên phú võ thuật, ta cũng muốn chinh chiến sa trường giống a tỷ, ngắm nhìn phong cảnh và học hỏi kiến thức ở tái bắc.

Mỗi khi ta bàn về chuyện này, Lý Diễn sẽ hắt cho ta một chén nước lạnh: “Thích Trường An, một nữ nhân như ngươi, ngoại trừ cái miệng biết mắng người ra thì ngươi cũng chỉ biết đánh nhau giỏi hơn mấy nữ nhân khác. Nếu găp đao kiếm trên chiến trường, ta sợ ngươi sẽ bị dọa khóc luôn đó.”



Ta nhân lúc không ai để ý đá hắn một cái: “Ai nhờ ngươi lắm mồm? Với lại, a tỷ cũng là một nữ nhân, a tỷ có thể làm tướng quân, còn làm tốt hơn nam nhân mấy người nữa đó.”

“Đúng thế,” Lý Diễn nói, “Nhưng thế gian này không có Thích Vô Ưu thứ hai đâu.”

Đại Ung trọng võ, tôn sùng võ thuật. A tỷ võ nghệ cao siêu, Hoàng thượng rất coi trọng tỷ ấy. Từ nhỏ, Lý Hành và Lý Diễn đã được a tỷ dạy võ, đi theo a tỷ giống như hai cái đuôi nhỏ.

Nhưng mà, bây giờ có thêm ta rồi. Vì có a tỷ nên ta cũng thân thiết với bọn họ hơn.

Trong lòng ta, Lý Hành là một chính nhân quân tử.

Mà Lý Diễn ngược lại, là một tên phiền phức. Hắn luôn nói đến chuyện nữ nhi nhà người nào đó được hứa gả này nọ, Thích Trường An vừa đanh đá, vừa xấu xí, chắc chắn không ai lấy.

“Ai cần ngươi lo, dù sao ta cũng không gả cho ngươi.” Ta cãi lại.

Ngày ấy, sau khi thi xong, ta biết bài làm không tốt, trên đường trở về có người nói với ta Đại điện hạ có việc chờ ta ở Xuân Đình.

Ta vội vội vàng vàng chạy tới, mai ở Xuân Đình đúng lúc đang nở hoa, không nhìn thấy Lý Hành đâu.

“Đại điện hạ?” Ta bước vào vườn mai.



Phía sau có tiếng bước chân, ta tưởng là Lý Hành, vừa quay đầu lại, Tiếu Thiền đã đạp ta một cái.

Ta muốn đứng dậy, Tiếu Thiền đã nhanh tay tát ta một cái. Ả ta hung dữ nhìn ta chằm chằm, giống như muốn nuốt sống ta vậy.

Liễu Y Nhiên vẫn lạnh lùng như cũ, là bộ dạng ta chưa từng thấy bao giờ.

“Con tiện nhân này, rất đắc ý phải không?” Tiếu Thiền nói, “Hai vị điện hạ đều vây quanh ngươi? Một nha đầu quê mùa như ngươi mà cũng xứng ở bên cạnh hoàng tử điện hạ sao?”

Liễu Y Nhiên bình thường không ra tay, hiện tai đang hung hăng nắm tóc ta: “Nếu để ta nhìn thấy ngươi ở gần các vị điện hạ nữa, ngươi đừng hòng vào cung học nữa.”

Ta nhổ nàng một cái, nắm lấy hoa tai của nàng, kéo thật mạnh.

“Tiện nhân đáng chết!” Tiếu Thiền hét lên, bước đến hỗ trợ.

Liễu Y Nhiên vẫn bị ta giữ chặt. Nàng ta muốn bẻ tay ta ra, móng tay cắm sâu trong da thịt ta nhưng ta vẫn không bỏ tay ra.

Tiếu Thiền bóp chặt cổ ta, ấn ta xuống tuyết, vừa đánh vừa mắng ta. Ta cười khanh khách, không chiu buông tay.

Ta là lưu manh vô lại, ai dám chọc ta một cái, ta sẽ chọc hắn 10 cái.

Trong lúc mọi chuyện vẫn đang bế tắc, ta đã giật đứt đôi bông tai của Liễu Y Nhiên.

Tai nàng ta bê bết máu, Tay của ta cũng vậy, nhỏ từng giọt từng giọt xuống nền tuyết trắng, chồng vô cùng lóa mắt.

Tiếu Thiền ngây người, sợ hãi phát khóc. Liễu Y Nhiên vẫn bình tĩnh như cũ: "Đánh chết nó đi!"

Vừa nói vừa dùng chân đá ta một cách tàn nhẫn. Ta đau đớn kêu lên. Toàn thân đều đau nhức, không còn chút sức lực nào để đánh trả hai tiện nhân này.

Tiếu Thiền vội vàng nói: "Liễu Y Nhiên, ngươi làm gì thế? Chẳng phải chúng ta đã nói chỉ giáo huấn là một trận thôi sao, người không muốn sống nữa hả?"

Liễu Y Nhiên bịt mặt ta lại, kéo y phục của ta ra, ném tuyết vào bên trong. Ta không phát ra một âm thanh nào, sau gáy đau vô cùng. Không biết qua bao lâu, ta nghe thấy một tiếng khóc nức nở.

Có người nâng ta lên, trong mắt đều là bạch mai và tuyết trắng, ta chỉ nhớ rõ chiếc cằm cương nghị của Lý Hành.