Mị Ảnh

Chương 448: Thi Đại Nhi cùng Thủy Nhược Vân



 
Thi Đại Nhi chớp động ánh mắt giảo hoạt của nàng, cười khanh khách nói:
- Phong ca ca ta thường nói, đại bài và diễn viên thường đến muộn! Cho nên, muộn chút cũng có thể có thể hiểu được!
Thi Đại Nhi một câu, lập tức cởi bỏ chút bất mãn trong lòng mọi người của Thánh Tông.
- Đúng vậy, để Tĩnh Vân Tông chờ, mới có vẻ Thánh Tông áp Tĩnh Vân Tông một bậc.
Đám người Tĩnh Vân Tông có chút hận khi Thi Đại Nhi tìm đến. Các tông môn Tĩnh Vân Tông cũng chỉ biết là có người của Thánh Tông đến khiêu chiến Thủy Nhược Vân, nhưng cũng không biết là ai. Nhìn Thi Đại Nhi đi ra, họ còn cho rằng là nàng.
Tuy rằng Thủy Nhược Vân không rõ Phong ca ca trong miệng Thi Đại Nhi nói là ai, nhưng thấy Thi Đại Nhi bằng miệng đã chiếm tiện nghi như vậy, thân ảnh chợt lóe, quần áo cùng mái tóc tung bay, thong dong mà lại tuyệt đẹp, giống như tiên tử bình thường hạ xuống đối diện Thi Đại Nhi.
- Đại tướng mới có lòng khoan dung người khác!
Thủy Nhược Vân nói một câu, khiến đám người Tĩnh Vân Tông trong lòng đang tối tăm cũng trở lên sáng hơn. Tĩnh Vân Tông nguyện ý chờ Thánh Tông, lúc này mới biểu hiện được khí độ bên ta.
- Hi hi! Thủy sư tỷ không thể nhường Đại Nhi sao? Mỗi lần đều đối chọi gay gắt với Đại Nhi.
Thi Đại Nhi cười hi hi, dễ nghe êm tai, giống như tiếng chuông truyền vào trong tai mọi người, khiến tâm tình mọi người dường như cũng sung sướng hơn.
- Thi sư muội cần ta nhường sao?
Thủy Nhược Vân nhìn Thi Đại Nhi cười nói tự nhiên, giống như vạn hoa hé nở, cực kỳ kiều diễm, mỹ lệ.
Một ma nữ, một thần nữ, đứng ở giữa sân. Tiếng cười dễ nghe, nhưng trong lời nói lại sặc mùi thuốc súng, không chút lưu tình.
- Đúng rồi, Thủy sư tỷ lớn lên xinh đẹp như vậy, nghe nói trong tông môn các ngươi có rất nhiều nam đệ tử theo đuổi? Hơn nữa ta còn nghe nói, ai nha, thật khó xử. Thôi ta vẫn không nói thì hơn. Thủy sư tỷ, tỷ vẫn nên xuống núi nghe một chút đi. Tuy nhiên, cá nhân ta vẫn cho rằng Thủy sư tỷ là người thuần khiết. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Vẻ mặt Thi Đại Nhi đầy vẻ tự tin nhìn Thủy Nhược Vân, giống như bênh vực kẻ yếu là Thủy Nhược Vân vậy.
Thủy Nhược Vân nghe Thi Đại Nhi nói, thản nhiên cười nói:
- Thanh giả tự thanh! Lời đồn đãi cuối cùng sẽ có một ngày phải dừng lại. Tuy nhiên ta vẫn phải cám ơn Thi sư muội!
Tất nhiên Thủy Nhược Vân hiểu được Thi Đại Nhi nói bóng nói gió điều gì. Không biết bắt đầu từ khi nào, dưới chân núi có Tĩnh Vân Tông các loại lời đồn đãi. Phần lớn đều rất khó nghe. Gần như đã nhét tất cả mọi người trong Tĩnh Vân Tông vào trong đó. Cho dù là sư tôn, cùng với tâm tính của Lăng Ngọc Nhã, lúc vừa mới bắt đầu nghe thấy đều biến sắc. Tĩnh Vân Tông trong những lời đồn đại đó còn là cầm thú háo sắc.chính là một ổ dâm loạn.
- Hi hi, thanh hay không ta cũng không biết. Tuy nhiên Phong ca ca ta rất có nghiên cứu về điều này. Tỷ có thể để hắn nghiệm chứng thanh nữ của tỷ không?
Thi Đại Nhi đề nghị với Thủy Nhược Vân.
- Cám ơn ý tốt của Thi muội. Tuy nhiên Thi muội không phải đến để bàn luận với ta về những lời đồn đãi này chứ?
Thủy Nhược Vân thản nhiên nói, khuôn mặt vẫn lộ vẻ trang trọng như trước kia.
- Hi hi, thật ra ta không có ý đó. Nếu Thủy sư tỷ nguyện ý nói, ta có thể tiếp tục nói với Thủy sư tỷ về chuyện này. Cũng không biết người nào lại đáng giận như vậy, lại tung ra những lời buồn nôn như vậy. Người nào lại có thể làm được chuyện này chứ? Chỉ có súc sinh mới có thể tạo ra những lời đồn đãi buồn nôn như vậy!
Thi Đại Nhi rất tức giận nói.
Người Thánh Tông nghe Thi Đại Nhi nói, một đám đều cảm thấy thỏa nguyện. Ngôn ngữ sắc bén, gọi thẳng Tĩnh Vân Tông là súc sinh, hết lần này tới lần khác khiến bọn họ có khổ không nói lên lời.
Đám người đến thăm quan, cũng đã hoặc nhiều hoặc ít nghe qua những lời đồn đại nhảm nhí dưới chân núi. Họ cũng cảm thấy khâm phục người nào đã truyền bá những lời đồn đại đạt mức độ buồn nôn như vậy. Bọn họ làm sao có thể nghĩ ra như vậy được? Tuy nhiên, nhìn ánh mắt Tĩnh Vân Tông cũng có chút nghiền ngẫm. Tĩnh Vân Tông vẫn cao cao tại thượng, tự cho mình là chính nghĩa, sợ là chưa từng bị như vậy!
- Nếu thi muội nguyện ý bàn luận, hoàn toàn có thể bàn luận tại Thánh Tông các muội. Ta nghĩ Thánh Tông thường cá lớn nuốt cá bé, sẽ có rất nhiều đề tài để nói chuyện, Về điểm này, Tĩnh Vân Tông ta không bằng các muội.
Thủy Nhược Vân không chút tức giận, giống như đang nói chuyện việc nhà với Thi Đại Nhi.
Chỉ ngắn ngủn nói mấy câu, khiến mọi người có được đánh giá đối với hai nàng. Không hổ danh là đệ tử kiệt xuất nhất của Tĩnh Vân Tông và Thánh Âm Tông. Sức chiến đấu ngang nhau, ai cũng không làm gì được ai. Tuy nhiên trình độ ngôn ngữ sắc bén, thật sự không thua gì một trận đấu thương đao.
- Hi hi...
Thi Đại Nhi cười rất vui mừng.
- Thủy sư tỷ vẫn ăn hiếp Đại Nhi như vậy!
Thủy Nhược Vân mỉm cười, nhìn Thi Đại Nhi nói:
- Thi muội, nếu muội đã đến đây, vậy hãy bắt đầu đi!
- Bắt đầu?
Thi Đại Nhi rất nghi hoặc nhìn Thủy Nhược Vân nói.
- Bắt đầu cái gì? Ách, ý của tỷ là tỷ muốn khiêu chiến với ta? Hi hi... Tốt, Thủy sư tỷ nhất định phải thủ hạ lưu tình. Sáu năm trước, Thủy sư tỷ đã xuống tay rất nặng.
Tuy rằng Thi Đại Nhi cười hì hì nói, nhưng nếu Nghệ Phong tại đây, nhất định có thể nhìn ra vẻ lạnh lùng trong mắt Thi Đại Nhi. Hiển nhiên Thi Đại Nhi vẫn còn nhớ rất sâu sắc về lần đó, hận không thể một kiếm cắt qua khuôn mặt xinh đẹp của Thủy Nhược Vân. Thi Đại Nhi vẫn rất tự tin đối với dung mạo của nàng, sau khi nhìn thấy Thủy Nhược Vân, lòng tin của nàng có phần giảm sút.
"Hừ, Phong ca ca là người háo sắc như vậy, nhìn thấy Thủy Nhược Vân nhất định sẽ mềm lòng, ta phải cắt nát khuôn mặt của nàng. Như vậy sẽ không phải lo sợ nữa."
Trên mặt Thi Đại Nhi mỉm cười, nhưng trong lòng lại tàn nhẫn tính toán nên làm thế nào rạch nát được khuôn mặt Thủy Nhược Vân.
- Nếu Thi muội nhất định muốn nói là Tĩnh Vân Tông ta là người khiêu chiến, vậy thì coi như Tĩnh Vân Tông ta khiêu chiến ngươi đi!
Thủy Nhược Vân đã được lãnh giáo sự đổi trắng thay đen của Thi Đại Nhi, nên thật ra cũng không mấy bất ngờ đối với những điều nàng đã nói.
- Hi hi... Vậy đánh một trận đi!
Thi Đại Nhi cười rất cao hứng, trong lòng lại đang nói thầm.
"Đây chính là ngươi khiêu chiến ta. Chờ lát nữa Phong ca ca đến đây, ngươi cũng đừng khóc nhé! Ai nha, nếu nàng khóc cũng thật phiền phức. Phong ca ca là không không hạ thủ nổi đối với nữ nhân. Đến lúc đó nói không chừng hắn còn chủ động nhận thua."
Nghĩ tới khả năng có một kết quả như vậy, Thi Đại Nhi không khỏi lộ ra vẻ khó xử. Nàng cố gắng quan sát Thủy Nhược Vân hồi, sau đó rất còn nói rất nghiêm túc:
- Thủy sư tỷ, tỷ lớn như vậy, hẳn sẽ không khóc nhè chứ?
Một câu hỏi chẳng đâu vào đâu như vậy khiến mọi người ở đây dở khóc dở cười. Một đám nhìn Thi Đại Nhi, xem như đã hiểu được ý nghĩa ngoại hiệu ma nữ của nàng.
- Sẽ không!
Thủy Nhược Vân có thể trời sinh là kẻ thù của Thi Đại Nhi. Tuy rằng cũng không mấy lần gặp mặt, nhưng đối với nàng lời nói chẳng hiểu ra sao này đã thấy nhưng không thể trách. nàng thản nhiên đáp lại.
Thi Đại Nhi vỗ vỗ vào bộ ngực no đủ của nàng, thở phào nhẹ nhõm nói:
- Vậy ta cũng an tâm!
Tay Thi Đại Nhi vỗ vào phía trên bộ ngực no đủ của nàng, lộ ra vẻ vô cùng dụ hoặc phong tình, khiến yết hầu rất nhiều người dao động, dùng sức nuốt nước miếng, nhưng vẫn không dập tắt được hỏa diễm đang bốc lên.
- Ma nữ...
Mọi người hít một hơi thật sâu, đưa ra một lời đánh giá đối với Thi Đại Nhi.
Tuy nhiên, khi bọn hắn thấy Thủy Nhược Vân đứng ở phía đối diện, trong nháy mắt tức giận trong lòng vừa bốc lên liền bị dập tắt. Đối với thiếu nữ giống như thần nữ này, bọn họ lại lại cảm thấy không dám mạo phạm.
Tất nhiên Thi Đại Nhi chú ý tới cảnh tượng này, khóe miệng lộ ra vẻ khinh thường. Những nam nhân thật sự không là nam nhân. Nếu là Phong ca ca, đã có thể cưa đổ nàng. Dáng vẻ như các ngươi thật không tiền đồ. Một nữ nhân như vậy cũng có thể áp chế được dục vọng của các ngươi!
Nghĩ vậy, Thi Đại Nhi không khỏi hoài nghi chức năng của những người này. Nữ nhân không phải là để dành cho nam nhân sao? Lại bị một nữ nhân như vậy chinh phục. Rất thất bại.