Mèo Zilla

Chương 30: Trấn Maren



Mưa to mang tới cho trấn Maren rất nhiều phiền toái.

Sau khi nước rút, trên đường tràn ngập bùn đất, còn có không ít phòng ốc cần tu sửa.

Mùa thu là thời điểm tốt để kiếm tiền, cực kì thiếu nhân thủ, mấy người mạo hiểm dừng chân ở trấn nhỏ vừa nghe nói nghiệp đoàn đã xác nhận trận bão táp này không phải do ma thú tạo ra, hẳn là không có nguy hiểm, liền lập tức thành quần kết đội mà tiến vào rừng rậm, một ngày cũng không muốn lãng phí.

Chỉ còn mỗi người ở trấn Maren tự thân vận động đi thu dọn mà thôi.

Sáng sớm, xe chở hàng hóa từ phương xa tới chậm rãi đi vào trấn nhỏ, bên trong những cái rương đen đen kia chất đầy yến mạch, hạt thóc, bột mì và rau dưa tươi mới được bảo quản bằng ma pháp.

Những chiếc xe đó không cần ngựa kéo, trước mỗi chiếc xe đều có một cái vòng tròn. Trông như là bản đồ, chấm tròn màu xanh đại biểu vị trí chiếc xe, điểm đến là một chấm tròn đỏ tươi, khi hai chấm tròn trùng nhau, xe chở hàng liền ngừng lại.


Lần đầu tiên Cát Lâm nhìn thấy còn rất ngạc nhiên, giờ hả, anh quen rồi.

Đại lục Seeley hoàn toàn khác với những gì anh nghĩ, đây là một thời đại văn minh ma pháp hưng thịnh phồn vinh. Trong nhà mỗi người đều có nồi áp suất, lò vi ba, máy nước nóng, ngoài ra còn có cả bồn tắm mát xa cỡ lớn nữa, những thứ đó đều là những dụng cụ ma pháp được chế tác hoàn mỹ. Tuy rằng hình dáng hoàn toàn khác với ở địa cầu, nhưng công hiệu thì giống nhau, người bình thường không biết ma pháp cũng có thể sử dụng.

Đồ vật dùng lâu sẽ hư, có người trực tiếp mua cái mới, người tiết kiệm thì sẽ tìm nơi sửa.

Đừng nhìn lão Qusair là một ma pháp sư cấp cao mà lầm, lão không biết sửa máy nước nóng trong nhà đâu.

Bởi vì mấy công cụ ma pháp này giống như sản phẩm khoa học trên trái đất, đại đa số người không biết, cũng không cần phải biết nó có nguyên lý gì, bên trong cấu tạo ra làm sao hết.


Nghiên cứu khai phá sản phẩm mới yêu cầu luyện kim thuật sư có năng lực cao siêu hợp tác cùng ma pháp sư, một khi có lưu trình công nghệ chính xác, ma pháp sư bình thường cũng có thể chế tạo, ma pháp sư cấp thấp từng học sửa chữa có thể mở ra kiểm tra trục trặc.

Ma pháp sư và võ giả cấp thấp ở đại lục Seeley chẳng hiếm lạ gì, điểm khác nhau giữa bọn họ và người bình thường chính là nhiều thêm một cái bằng cấp mà thôi, mỗi tháng kiếm tiền cũng nhiều một ít, công việc có thể làm cũng đa dạng hơn tí.

Người bình thường nếu máy nước nóng trong nhà bị hư, mời ma pháp sư cấp thấp tới sửa là chuyện rất bình thường.

Đây là do Cát Lâm tự mình trải qua, thợ sửa chữa đi ngược hướng với anh như thường lộ ra tươi cười. Lão Qusair mặc dù là một ma pháp sư tương đối lợi hại, nhưng hình như người trên trấn không ai biết.


Về phần những cường giả cấp cao kia à...

Cát Lâm căn bản không có cơ hội tới gần, bọn họ đều là tiền hô hậu ủng, dẫn theo rất nhiều tùy tùng, từ ăn mặc đến thần thái đều rất bất phàm, ngay cả mua đồ đều là người bên cạnh làm thay.

Nói tóm lại, bầu không khí ở trấn Maren không có thoải mái tự tại như ở Hegel, cấp bậc sinh hoạt cũng tăng lên rất nhiều.

Cát Lâm xách một túi bánh mì yến mạch vừa mua từ một cửa hàng bánh mì xuyên qua màn sương sớm, dọc theo con đường tắt còn ngập nước bùn về tới nghiệp đoàn người mạo hiểm. Lão Qusair đang bận rộn, không ngẩng đầu lên mà bảo anh đi lĩnh bữa sáng.

Hôm nay vừa lúc có thịt thú sừng cong hầm, sò nướng*, còn có một phần salad rau trộn.

Có vẻ như người đại lục Seeley chỉ dùng hai phương pháp nấu nướng thức ăn, nếu không phải bỏ chung hầm lên thì chính là rau trộn chần qua một lần nước nóng rồi cho đồ gia vị vào. Trên thực đơn nhà hàng thì viết nhiều lắm, nom có vẻ như có rất nhiều món à nha, thiệt ra toàn là salad rau củ cả, chỉ có đồ gia vị là khác thôi.
Đổi thành nửa năm trước, Cát Lâm nhất định sẽ ghét bỏ, còn bây giờ chỉ cần khi ăn cơm thấy có loại rau nào ngoài khoai tây cà chua cũng mừng phát khóc rồi.

Hegel, thật sự là nơi một một lời khó nói hết...

Công việc của lão Qusair là kiểm tra vật phẩm nhiệm vụ mà người mạo hiểm đem tới, giám định giá trị thảo dược và ma hạch, tư lịch của lão ở nghiệp đoàn rất già, vật phẩm bình thường không cần lão phải hao tâm tổn trí, thường thì tới sau giữa trưa mới đến đây làm việc, mùa thu bận rộn là ngoại lệ.

Đám người trong đại sảnh ngay ngắn có trật tự, cực kỳ giống mấy nơi như là ngân hàng, cơ quan trên địa cầu.

Vào cửa chính là nơi phát số thứ tự, nhận xong thì tìm cái bàn lớn ngồi chờ.

Mấy ngày nay mỗi cái bàn trong đại sảnh đều chật kín, thường xuyên có người vì giành chỗ mà xảy ra tranh chấp, mấy người mạo hiểm đó hình như cũng rất nóng tính, một lời không hợp đã có thể đập nhau rồi.
Công việc mỗi ngày của Cát Lâm chính là giúp lão Qusair một tay, đưa đồ đạc này nọ, nhân tiện nhận biết xem mấy món đồ giám định đó gọi là gì, coi như là học ngôn ngữ.

Nhìn mấy chủng loại thảo dược mà anh choáng đầu hoa mắt, đầu óc rối nùi, căn bản nhớ không nổi, chỉ học được một ít từ hình dung, tỷ như màu sắc, hình dạng, xưng hô cấp bậc này nọ... Cái anh học nhanh nhất thật ra là tên của mấy loại thức ăn, mỗi món mà anh từng ăn, nguyên vật liệu là cái gì Cát Lâm đều có thể đọc lại một lần.

Thịt thú sừng cong là loại thịt ngon nhất trên đời này mà anh từng ăn.

Nếu không phải sợ loài ngoại lai xâm lấn**, Cát Lâm thật sự muốn mang thú sừng cong hai đầu về địa cầu rồi.

Loại thịt này béo mà không ngán, chất thịt dán ở hàm trên khoang miệng, dán trên đầu lưỡi, thậm chí cảm giác khi cắn xuống thịt bao bọc lấy răng nanh đều cực kì tuyệt vời, hơn nữa thịt của thú sừng cong cực kì rẻ! Bởi vì nó chỉ có thể dùng nước trắng hầm, trong thịt cũng không có ma lực.
Đồ gia vị của đại lục Seeley có tới mấy ngàn loại, phần lớn đều liên quan đến thảo dược, dùng để điều trị cân bằng ma lực trong thân thể người. Một món ăn sang quý, thường là nguyên liệu nấu ăn không đáng giá tiền, khi nấu nướng bỏ vào chút xíu đồ gia vị vào, liền trở thành giá cắt cổ.

Dược sư và đầu bếp là hai chức nghiệp được coi trọng nhất đại lục Seeley.

—— Coi như nấu ăn vào chế thuốc phức tạp như nhau, cả ngày phải cân nhắc hiệu quả của thuốc, như vậy văn hóa ẩm thực còn có ý nghĩa gì?

Thì giống như mấy thực đơn dinh dưỡng trên trái đất ấy, chú ý đến tất cả các mặt, tay nghề cao siêu thì cũng có thể làm rất ngon, nhưng lại quá đơn điệu! Bia, thịt nướng, súp cay tổng hợp, chao... Quán ven đường mới là chân lý cuộc đời, biết là lẩu có purin cao rất không tốt cho sức khỏe, nhưng không có nó cuộc đời còn đầy đủ sao?
Cát Lâm nghĩ nghĩ một hồi liền cảm thấy không thể về nhà thiệt đau khổ, nên vội vàng xiên một miếng thịt thú sừng cong nhét vào miệng.

Cũng không biết mấy ngày Eloca ở bên ngoài tìm hiểu được tin tức gì rồi...

Nói còn nghe không hiểu, biết mần sao bây giờ? Cát Lâm cân nhắc ở trong lòng, nhưng anh quản không tới trên người vị thần kia được, chỉ có thể ở trong nghiệp đoàn người mạo hiểm kiếm sống, tăng thêm sự hiểu biết đối với thế giới này.

Mấy người mạo hiểm đó chủng tộc nào cũng có, đi ở trên trấn Maren là có thể nhìn thấy những người có màu da bất đồng.

Trừ người da đen, da vàng, da trắng, đại lục Seeley thế mà còn có người da xanh và da xám, cái trước nghe đâu là một bộ tộc lớn lắm, sinh ra đã có lực tương tác cực tốt với nguyên tố hệ mộc, cái sau là người tộc Nham, làn da cứng rắn, đao kiếm bình thường chém lên còn tóe lửa cơ mà.
Cũng có bán thú nhân, bộ lông rất dày, có lỗ tai xù lông với cái đuôi dài.

Mấy đặc điểm đó đều thuộc người Báo, bộ tộc khác nhau, màu lông họ cũng khác nhau, trừ điểm này ra thì không khác gì người Hồ và người Hổ.

Về phần người lùn, Cát Lâm có nhìn thấy, ngoại trừ thấp hơn người bình thường một nửa, cơ thể ngắn nhỏ tráng kiện, còn lại không khác gì người bình thường, không phải nam nữ đều mọc râu, cũng chả phải người nào người nấy đều khiêng cái búa to trên lưng.

Còn có một số người mặc trang phục khá kỳ quái, tỷ như thân trên và chân để trần phủ kín hình xăm, hai lỗ tai đeo mười mấy cái vòng kim loại, còn có người Thái Ngạc mặt đồ đen mang mặt nạ nữa.

Về phần người Thái Ngạc... Cát Lâm thật lòng cảm thấy những người này rất giống nhân vật phản diện trong một bộ phim phép thuật nào đó.
Tên là gì nhở? A đúng rồi, Death Eater (Tử Thần Thực Tử)!

Bao bọc toàn thân trong bộ áo choàng đen, mặt nạ bằng đồng xanh lạnh như băng, tuy rằng chi tiết của mỗi một tấm mặt nạ đều khác nhau, nhưng đều nom y hệt cái đầu lâu.

Giả như hơn nửa đêm bỗng nhiên gặp phải người Thái Ngạc thì thật sự rất khủng khiếp, đối phương không cần thay quần áo đã có thể trực tiếp đóng phim ma luôn rồi.

"Người Thái Ngạc ở sâu trong đầm lầy, nơi đó có rất nhiều độc trùng, còn cả chướng khí, đây là trang phục truyền thống của bọn họ." Lão Qusair nói với anh: "Sau khi người Thái Ngạc rời khỏi đầm lầy, những ai có tư tưởng tiến bộ sẽ đổi bộ quần áo khác, còn người tư tưởng cổ hủ người sẽ kiên trì mặc như thế."

Cát Lâm buồn bực hỏi: "Dysis không phải nói mang mặt nạ biểu hiện sự kính trọng với thần, nếu bỏ mặt nạ ra là hành vi khinh nhờn thần linh à?"
Anh và Lão Qusair dùng cổ ngữ Seeley nói chuyện với nhau nên không sợ bị người khác nghe được.

"Đây là truyền thống của người Thái Ngạc. Bộ tộc luôn có một ít truyền thống không cho phép thay đổi, khi người Thái Ngạc ở trong đầm lầy, duy trì loại truyền thống này hiển nhiên có thể bảo vệ bản thân, những người đánh mất tính mạng đương nhiên sẽ bị người cùng tộc nhận định là bất kính với thần, chọc phải tai họa. Sau khi truyền thống được thần hóa, mọi người sẽ mất đi năng lực tự hỏi,  không thèm nghĩ tới hàm nghĩa thật sự bên trong nữa, đại đa số người Thái Ngạc cũng không thể tiếp thu chuyện tháo mặt nạ xuống ở nơi khác ngoài nhà mình."

Giọng điệu của lão chứng minh lão rất xem thường kẻ gọi là thần kia.

Nghĩ đến nhiều năm trước Phong tộc trở thành đối tượng bị tất cả mọi người trên đại lục thóa mạ truy sát, Cát Lâm đã hiểu vì sao lão lại có suy nghĩ đó.
Chuyện này ở đại lục Seeley hẳn rất hiếm thấy.

Nơi này người mạo hiểm lui tới, còn có ban học chương trình ngôn ngữ mà anh đến mỗi ngày, rất ít người không có hình xăm trên ấn đường, mà đa phần là những người xăm nhiều hơn một cái, sau tai và cổ cũng có hoa văn màu chàm.

Trong đó hình xăm ngôi sao là nhiều nhất.

Đương nhiên là không có mèo rồi.

"Ông có thể nói một chút về các vị thần ở đại lục Seeley cho tôi không?" Cát Lâm thử thăm dò mở miệng.

Lão Qusair nhíu mày: "Cậu hỏi cái này làm gì? Người Hegel các cậu từ trước tới nay đâu xem trọng mấy thứ đó, trên điển tịch có nói, hơn một nửa người Hegel không có tín ngưỡng, là một bộ tộc đặc biệt nhất trên đại lục Seeley."

Cát Lâm: "..."

Đặc biệt thì đặc biệt đó, sùng bái một con mèo, tín ngưỡng còn đặc biệt kiên định!
Anh ho nhẹ một tiếng, làm bộ như khó xử, thấp giọng nói: "Tôi muốn biết một ít thường thức, có vài người mạo hiểm nhìn lẫn nhau không vừa mắt, do bọn họ có thù cũ hay là mâu thuẫn chủng tộc? Tôi đoán cũng có thể là do xung đột tín ngưỡng."

"Chuyện đó thì không có đâu, bây giờ là lịch Sao, thần điện Tinh Thần chiếm vị trí cao nhất, những thần giáo khác nếu không phải suy bại thì chính là không có thành tựu." Lão Qusair nói xong, có chút cảm khái: "Hiện giờ đã tốt hơn bảy trăm năm nhiều, đã thật lâu không có thần chiến, thần điện Tinh Thần cũng không tính cay nghiệt, không hề có thói quen hở cái là bắt người xử tử gì đó."

Lời này nghĩa là, trước kia thì khác?

"Thần điện nào mà lại tàn nhẫn như vậy?"

"Rất nhiều, hơn một ngàn năm trước có điện Nguyệt Thần, điện Hải Thần, còn cả điện Hỏa Thần 900 năm trước nữa... Mấy điển tịch cổ tùy tiện lật là có thể tìm được ghi chép về chuyện đấy."
Cát Lâm có lòng muốn hỏi lão Qusair rằng, lão có từng nghĩ tới việc Phong tộc bị hủy diệt là trò quỷ do thần làm hay không, anh hàm hồ lộ ra ý mình, lão Qusair lại lắc lắc đầu.

"Sức mạnh của thần có thể dễ dàng gϊếŧ chết tất cả người Phong tộc, không cần phải phiền toái như thế. Cho dù thật như cậu nói, nhiều thần như vậy, căn bản chẳng biết được là ai ra tay, chúng ta lại không thể tìm một tên thần nào tới hỏi."

Cát Lâm: "..."

Không, ông biết một tên thần đó, chỉ là tên thần kia ru rú trong nhà*** đã một ngàn năm nên y cũng không biết chân tướng.

Lúc này trước cổng nghiệp đoàn người mạo hiểm phát sinh rối loạn, đội ngũ vốn dĩ rất có trật tự ban đầu tách ra hai bên, một người đàn ông cao lớn anh tuấn đi tới.

Người này để chân trần mình trần, mang tới mấy lớp vòng cổ, trên đầu không có tóc, từ ấn đường đến đỉnh đầu là hình xăm một thanh trường kiếm, thoạt nhìn phi thường quỷ dị.
Nghiệp đoàn người mạo hiểm không dám phát số thứ tự cho gã, người xếp hàng không dám ngăn cản gã, người đàn ông kia đi đến chỗ nào, phía trước liền trống một mảng lớn.

Phía sau gã còn có mười người khoác áo choàng màu đỏ vàng, kiểu dáng quần áo đó làm Cát Lâm cảm thấy rất quen mắt.

Những người này ngược lại vẫn có tóc, dây chuyền trên cổ tương đối ngắn, đồ trang trí bên trên cũng không nhiều, tiền hô hậu ủng, khí thế bức người, rất nhiều người mạo hiểm sợ tới mức phải tránh ra ngoài, người phản ứng chậm phát hiện cửa đã bị ngăn chặn, đành phải đứng ép sát vào tường.

Lão Qusair đen mặt, mấy nhân viên trực ở nghiệp đoàn người mạo hiểm càng như lâm đại địch.

Mí mắt Cát Lâm giật giật, đến thế giới khác lâu như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên anh nhìn thấy tư thế của côn đồ****  ra đường đấy nhá.
Người đàn ông cởi trần nhắm thẳng hướng này đi tới, xem ra là tìm lão Qusair.

"Dược sư tốt nhất nghiệp đoàn các ông ở đâu?"

"... Khẳng định là không ở trấn Maren." Lão Qusair láu cá trả lời.

"Không cần thử thách sự kiên nhẫn của tôi, dược sư giỏi nhất ở chỗ này! Giao ra đây!" Giọng gã ta cũng không vang dội, nhưng không biết vì sao mọi người lại cảm thấy khó thở, giống như bị một bàn tay vô hình tay bóp lấy cổ vậy.

Bởi vì Cát Lâm đứng ở bên người Qusair nên chính là người xui xẻo nhất, sắc mặt của anh từ trắng chuyển thành xanh, tựa vào trên mặt bàn gian nan thở dốc, trước mắt từng đợt biến đen.

Khuôn mặt Lão Qusair tràn ngập vẻ phẫn nộ, đang muốn đi cứu Cát Lâm, bỗng nhiên cỗ lực lượng vô hình trong đại sảnh kia bị đánh tan đi hết, tất cả mọi người đều khôi phục bình thường.
"Ai?!" Gã ta kinh dị ngẩng đầu.

Trong đám người có một người Thái Ngạc mang mặt nạ rút tay phải vào trong áo choàng, không một ai chú ý tới động tác này của người đó.

"Anh***** Fernando, nghiệp đoàn người mạo hiểm và điện Chiến Thần của anh từng có ước định, hôm nay anh bỗng nhiên đến đây, lại đòi dược sư, đến tột cùng là muốn làm cái gì?!" Lão Qusair nổi giận đùng đùng hỏi.

Gã đàn ông mình trần còn tức hơn cả lão, mặt đất bên chân gã đã xuất hiện mấy vết nứt thật sâu rồi.

"Các người lại ban bố nhiệm vụ thu thập móng vuốt sói tuyết? Nói với những thằng ngu kia rằng, sói tuyết là màu trắng! Màu trắng!! Mắt bọn nó để trang trí hả?! Đây là lần thứ bảy trong mười năm qua sói ở trong núi rừng của chúng ta bị người mạo hiểm ngộ thương, huỷ bỏ cái nhiệm vụ chết tiệt kia của các người, giao dược sư ra! Nếu bảo bối của ta chết, toàn bộ trấn Maren đừng mong tiếp tục tồn tại!!!"
*nguyên văn: hương hun lửa khẩu bối. Ai biết chỉ với

**Các loài xâm lấn, còn được gọi là loài ngoại lai xâm hại hoặc chỉ đơn giản là giống nhập ngoại, loài ngoại lai là một cụm từ chỉ về những loài động vật, thực vật hệ được du nhập từ một nơi khác vào vùng bản địa và nhanh chóng sinh sôi, nảy nở một cách khó kiểm soát trở thành một hệ động thực vật thay thế đe dọa nghiêm trọng đến hệ động thực vật bản địa đe dọa đa dạng sinh học. Nguồn: https://vi.wikipedia.org/wiki/Lo%C3%A0i_x%C3%A2m_l%E1%BA%A5n

***nguyên văn: trạch

****nguyên văn: ác bá

*****nguyên văn: các hạ