Mèo Vờn Chuột

Chương 3: Mùi hương của anh ta



Thấy Thiên Khôi cứ nhìn mình mãi nên cô ngượng ngùng hỏi....

- Anh.... không sao chứ?

- Ừm, anh không sao! Chỉ là.... hôm nay em xinh lắm....

Anh ngập ngừng nói không thành lời, cô ngơ ngác thốt lên....

- Hả??

- Không có gì đâu, chúng ta đi thôi!

Anh xua tay cho qua chuyện, Kiều Lạc cũng bối rối lên xe anh ngồi, tim cô lúc này hồi hộp đập loạn cả lên. Ngồi trên xe không dám nhúc nhích, anh lái xe đến một bãi biển rồi dừng lại, ánh đèn đường ở đây không được sáng cho lắm, quay sang thấy anh đang nhìn mình nên cô xuống xe tò mò hỏi....

- Anh thích đi dạo ở biển à?

- Ừm, ban ngày đi học không có thời gian mà đi một mình cũng không vui!

Anh đậu xe ở đó rồi chầm chậm bước đi trước, cô cũng do dự rồi lúng túng đi theo sau. Vừa đi cô vừa bối rối hỏi....

- Chị Hạ Vy không đi cùng anh sao?

Thiên Khôi vừa nói vừa lấy trong túi áo khoác một chiếc Vape, sau đó hút một hơi phả ra khói thuốc rồi trả lời....

- Hạ Vy không thích đi dạo, nó chỉ thích đi ăn thôi!

Mùi hương tinh dầu bạc hà thoang thoảng trong gió, Kiều Lạc vốn không thích mùi thuốc lá, nhưng không hiểu tại sao khi ở gần anh thì bản thân lại không hề phản cảm với điều này.

- Chị Hạ Vy thân hình có hơi mũm mĩm, nhưng mà chị ấy rất tốt bụng!

- Ừm, cũng không phải là tốt hoàn toàn!

- Nhưng có vẻ như đi dạo biển vào ban đêm khá lạnh nhỉ??

Nghe Kiều Lạc nói vậy thì anh bất giác quay sang, thấy cô đang xoa xoa hai bàn tay vì lạnh nên anh cởi áo khoác mình ra rồi khoác lên cho cô, giọng dịu dàng nói....

- Xin lỗi, lẽ ra anh nên nói trước với em!

- Không.... không sao ạ! Nhưng mà anh không thấy lạnh ạ??

Vừa nói, cô vừa ngửi mùi thơm trên áo khoác của anh, là mùi nước xả vải comfort hương ban mai có chút mùi bạc hà. Anh trầm giọng trả lời lại....

- Một chút, nhưng cũng không ảnh hưởng gì!

- Vậy chị Hạ Vy có biết anh với em đi dạo cùng nhau không?

- Không, anh sợ Hạ Vy sẽ suy nghĩ lung tung nên nói tầm bậy!

- Thế sao anh lại hẹn em đi dạo, anh không sợ người khác bắt gặp rồi hiểu lầm sao?

- Thì cũng đâu có sao, chẳng phải chúng ta là bạn sao?

- Bạn?

Nghe câu này khiến cho cô đứng hình mất 3s, miệng lẩm bẩm nhưng nhanh chóng lấy tay bịt miệng lại, anh đang đi thì chợt dừng lại rồi thản nhiên hỏi...

- Em thấy cảnh biển ban đêm như thế nào?

- À thì....mờ mờ ảo ảo ạ!!

Cô mãi ngắm nhìn anh nên không để ý đến câu hỏi liền trả lời thẳng thừng, anh không hiểu nên hỏi lại thì lúc này cô mới tỉnh lại cười gượng trả lời....

- A... ý em là ánh đèn ấy!

- Ừm, Em có ăn gì chưa?

- Em....có ăn một chút!

- Vậy là vẫn có thể ăn thêm một chút đúng không?

Anh nở nụ cười tươi nhìn cô hỏi, khiến cô đỏ mặt im lặng không nói gì, đột nhiên anh nhéo hai bên má cô một cái rồi nói....

- Má bánh bao này nhìn cưng quá, thật đáng yêu mà!

Khuôn mặt cô lúc này ửng đỏ lên, vội vàng đổi sang chủ đề khác hỏi....

- Thế gu anh là người như thế nào ạ?

- Thì là một người dễ thương, tốt bụng và đáng yêu!

- Thế anh....có thích chị Hạ Vy không?

Cô vừa nhìn anh vừa thăm dò hỏi, anh nghe vậy thì bật cười nói....

- Em đùa sao? Hạ Vy là bạn thân từ nhỏ của anh, làm gì có chuyện anh thích Hạ vy!

- Chẳng phải chị ấy cũng rất giống với tiêu chí đó của anh sao??

Cô mỉm cười trêu chọc khiến anh bất lực tiến sát lại gần cô, mặt đối mặt nhìn cô chằm chằm hỏi....

- Thế gu của em là người như thế nào?

- Em....em vẫn chưa biết!

Đúng lúc này, cô hắt hơi một cái, anh sợ cô bị cảm lạnh nên nắm tay cô đi đến xe để tới quán ăn gần đó.

Dọc đường đang chạy yên lành, thì có cục đá nằm giữa đường nên cô ngồi sau vô thức ôm lấy anh. Mùi hương nước hoa trên người anh khiến cô si mê, anh vừa lái xe vừa quan tâm hỏi....

- Em có sao không?

Lúc này cô mới ý thức được nên ngồi xích ra sau, ấp úng nói....

- Em xin lỗi!

- Lúc nãy đường tối nên anh không nhìn thấy cục đá để né, không phải lỗi của em đâu!

Một lúc sau, đến quán ăn cả hai đi vào trong gọi món rồi im lặng không nói gì. Sau khi ăn xong Thiên Khôi thanh toán rồi cùng cô đi ra ngoài trở về nhà, suốt cả dọc đường cô đều mê mẩn mùi hương của anh nên đầu óc suy nghĩ toàn chuyện không đâu.