Mẹ Ơi~ Diêu Tổng Đứng Ngoài Cửa!

Chương 11: Người đàn ông này thật kì lạ.



Giọng điệu của hắn vô cùng cao ngạo, Cô không thể nào nghe nổi. Trong lòng rất phản cảm.

Nhà giàu đều dùng cái giọng đó nói chuyện sao?. Vì hắn giàu nên hắn mới có quyền như thế, người giàu luôn luôn là như vậy à?.

Cô kiên định nhìn vào mắt hắn, áp chế sự sợ hãi không muốn mình bị yếu thế, cô không muốn tỏ ra yếu đuối, với ai thì có thể, nhưng đối với hắn thì không... Vì cô có cảm giác, nếu mình yếu đuối trước mặc áo thì chắc chắn sẽ bị người này khinh thường.

" Tôi biết, tôi sẽ không, anh yên tâm".

" được rồi, hôm nay có ở lại đây đi ngày mai, cấp dưới của tôi sẽ đưa hợp đồng cho cô ký và sẽ giải quyết chuyện của cô". Diêu Trì dửng dưng.

" Nhanh như thế sao?". Tần Tâm Ly suy nghĩ, trong lòng cô đang rất có hi vọng vào tương lai, mẹ của cô sắp được cứu rồi.

" tôi không nói hai lời, nếu cô nói nhanh thì việc này để sau đi".

Cô hoảng sợ, người đàn ông này quá mức xấu tính, chuyện mẹ cô không thể để quá lâu được.

" Tôi không có ý đó, tôi biết rồi". Cô vội vã nói.

Diêu Trì cầm ly rượu vang ở bên cạnh, tay khẽ đảo ly. Cô có thể thấy được rượu đỏ sáng lên miệng ly rồi từ từ nhỏ giọt xuống.

Quả nhiên rượu này rất đắt tiền, cũng là rượu quý, độ sáng sẽ cho người uống biết nó có chất lượng như thế nào, càng sáng đặc thì càng ngọt và càng ngon.

Trước kia cô có tò mò về nó, liền lên mạng tra cứu một chút, bây giờ ngược lại rất có ích.

" Phòng ở cuối hành lang". Hắn hướng cô nói .

Hắn lại bồi thêm một câu:" có hai phòng, cô chỉ được vào căn phòng bên trái. Còn căn phòng bên phải là của tôi. Nếu cô bước vào thì tôi sẽ đốt đó".

Giọng điệu này là người khác không được tự nhiên, đừng có dùng cái dáng vẻ xem cô bẩn thỉu không muốn đụng đến như thế, Cô cũng không cần.

Nói nhiều với hắn làm gì, cô khó hiểu, nơi đó chỉ có hai phòng như nói thôi sao?.

" cảm ơn ". Tần Tâm Ly lười đôi co, cô hiện tại cũng đang muốn rời xa chỗ này, không muốn bị lột trần dưới con mắt của hắn.

Cô nhanh chóng theo lời hắn chỉ dẫn đi dọc theo hành lang phía Tây trống vắng không một bóng người. Im lặng đến mức chỉ một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy tiếng động.

Giày cao gót của cô khi ma sát với mặt đá cẩm thạch quý hiếm vang lên cộp cộp.

Đi đến cuối hành lang, trước mắt y hệt như hắn đã nói, nơi đây chỉ có hai căn phòng.

Cô nhìn phòng bên phải, sau đó không nhịn được mà bĩa môi khinh bỉ trong lòng. Tần Tâm Ly quay lưng, đi vào căn phòng bên phải trái.

Thực tế, Cô muốn rời khỏi đây ngay lập tức. Bởi vì cô Không thể nào dễ chịu khi đối mặt với hắn. Nhưng mà vì hai bên đã thỏa thuận cô đành phải ở lại.

Bước vào căn phòng. Mọi thứ làm cho cô hoa mắt, vô cùng đồ xộ, vừa rộng lớn cũng vừa sang trọng, làm cho cô không thể nào thích ứng kịp.

Lần đầu tiên có thể trực diện nhìn ngắm cảnh tượng mà chỉ có thể thấy được trong trong phim ảnh, cô có chút sốc, không biết nói gì hơn để có thể diễn tả được cảm xúc bây giờ trong lòng mình, đang ngổn ngang hay là đang cao hứng.

Tần Tâm Ly đá văng giày, cô đi chân trần bước lên sàn, cảm thấy chân mình như được thả lỏng, các cơ bắp được thoải mái không ít. Cô hít một hơi, Sau đó thẫn thờ ngồi ở một góc tường.

Tần Tâm Ly không biết trong hợp đồng ngày mai sẽ có những điều kiện gì? Phóng lao phải theo lao. Hắn cũng đã nói, hắn sẽ không chạm vào cô, nếu như thế thì được rồi.

Cô có thể hầu hạ hắn, có thể làm việc nhà, như là bao công việc của một người giúp việc thông thường, công việc đó cũng có thể trả lương.

Cô đang nghĩ mình chỉ ứng trước mà thôi. Hi vọng ngày mai sẽ không làm cô điêu đứng.

Tần Tâm Ly thở dài, lo lắng hồi hộp suốt cả ngày, cuối cùng cũng mệt mỏi đi đến bên giường, nằm xuống.

Cảm giác lạ lẫm cũng hơi lo sợ, cô chưa bao giờ được nằm lên chiếc giường mềm mại như thế cả, cảm giác như đang trên mây, trôi bồng bềnh.

" Đi ngủ thôi, ngày mai tới đâu hay tới đó".

Cô tự an ủi mình, cứ thế leo lên giường, cô không thay đổi váy, chỉ biết ráng chịu đựng gò bó một đêm.

Kỳ lạ bình thường Tần Tâm Ly nằm xuống đã mệt mỏi ngủ thiếp đi, nhưng hôm nay dù có mệt mỏi đến mấy cũng không thể nào ngủ được.

Nỗi bất an cứ giấu trong lòng. Cô rốt cuộc là đã tự mình chui đầu vào mõm sói hay là... cô không muốn nghĩ nữa.

Nằm tới lui cũng không được gì, trời vừa tờ mờ sáng, cô liền thức dậy rất sớm.

Tần Tâm Ly bước ra ngoài. Cô mở cửa nhìn căn phòng đối diện đang đóng chặt, cô biết người đàn ông hôm qua chắc chắn đang ở bên trong đó, cô cũng không muốn quấy rầy, đóng cửa nhẹ nhàng rời đi.

Khi bước ra đại sảnh, thật trống vắng, Tần Tâm Ly cảm thấy người đàn ông kia thâth quái dị, một người đàn ông thật kỳ lạ biệt thự rộng lớn như thế, một mình hắn ở không cảm thấy cô đơn hay sao?.