Mẹ Nữ Phụ Là Ánh Trăng Sáng Của Ông Trùm Giới Thượng Lưu

Chương 19



Dưới vẻ mặt như đã sắp hết kiên nhẫn của Nghiêm Quân Thành, Trịnh Vãn đã lên xe.

Cô chưa bao giờ thích tranh luận với người khác, cô cũng tự biết được tình hình hiện giờ của mình.

Trong tháng này, thời tiết ở Nam Thành không tốt. Đặc biệt là khi, cơn mưa lớn đang đến rất gần, trời vô cùng oi ả, cô lại sốt ruột, sau lưng đã thấm một lớp mồ hôi mỏng nhớp nháp.

Sau khi lên xe, làn gió khô mát sảng khoái thổi vào người cô, dễ chịu đến mức nhịp thở của cô dần chậm rãi trở lại.

Hàng ghế sau rộng rãi.

Nghiêm Quân Thành ngồi cách cô không xa.

Người lái xe vẫn chưa khởi động xe, như đang chờ lệnh từ anh.

“Em định đi đâu?” Giọng điệu của anh trầm thấp, nghe giống như thời tiết ảm đạm khi cơn mưa xối xả kéo đến vậy.

Trịnh Vãn ngồi nghiêm chỉnh, cẩn thận liếc anh một cái rồi quay đi, lịch sự hỏi: “Có làm chậm trễ công việc của anh không?”

“Em định đi đâu?” Anh lại hỏi như thế.

Trịnh Vãn cũng hiểu ý của anh.

Cô cầm điện thoại trong tay, suy nghĩ vài giây rồi thả lỏng người ra, nói: “Trường trung học phổ thông Minh Gia nằm trên đường Đại Kiều.”

Người lái xe đã hồi đáp và nhanh chóng điều hướng bản đồ.

Chiếc xe cứ băng băng lăn bánh về phía trước.

Bỗng nhiên không khí trong xe lại trở về với sự tĩnh lặng. Trịnh Vãn tập trung nhìn vào phong cảnh lướt ngang qua cửa sổ xe, mặc dù cô chỉ mới rời khỏi Nam Thành hơn nửa năm nay, nhưng khi quay trở lại lần nữa, cô vẫn cảm thấy nơi đây vô cùng xa lạ.

Giây tiếp theo, hạt mưa đập vào kính xe.

Mưa đến nhanh và vội vã, có mấy người đi bộ đang chạy bên đường.

Tâm trạng sốt ruột của Trịnh Vãn dần được bình ổn lại, bình ổn một cách đầy lạ kỳ. Cô nhớ lại lần đầu tiên mình lái xe đi trên đường, cô đã thấy rất bối rối và hồi hộp, nhưng khi có người mở cửa và ngồi vào ghế phụ, mọi lo lắng của cô đều bị cuốn trôi hết đi.

Cô kiềm chế bản thân, cố gắng để mình không liếc mắt nhìn sang Nghiêm Quân Thành.

Ánh đèn trong xe càng lúc càng tối, tối đến mức cô không nhìn thấy hai bàn tay đang đặt trên đầu gối của anh, không thấy đôi bàn tay ấy hết siết chặt rồi lại dần thả lỏng ra.

Một chuỗi nhạc chuông điện thoại vui tai phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng này.

Cô như đã làm sai chuyện gì đó, sợ mình chậm thêm một giây nữa thôi thì sẽ làm phiền anh, thế là cô vội vã nhấn nút kết nối, vội vàng áp điện thoại vào tai, cô vô thức hạ giọng xuống đến mức thấp nhất: “Mẹ, vâng, con không ở trong bệnh viện, đã báo với chỗ bàn y tá rồi ạ.”

“Không sao đâu ạ, đêm nay mẹ về nhà nghỉ ngơi đi nhé.”

“Con đến chỗ Tịnh Hoa, tâm tình cô ấy không tốt, mẹ yên tâm đi, y tá đã đo nhiệt độ cho con rồi, con đã ổn định rồi.”

Khuôn mặt của Nghiêm Quân Thành không có bất kỳ một biểu hiện nào cả.

Anh nghe thấy cô nói chuyện với mẹ ở đầu dây bên kia, nghe thoáng qua thì tưởng như đang an ủi, nhưng nghe kỹ thì lại thấy giống làm nũng hơn.

Con người ấy à, dù đã bao nhiêu tuổi thì khi đứng trước mặt mẹ, ta vẫn sẽ mãi là một đứa trẻ chưa lớn.

Sau khi cúp điện thoại, cuối cùng Trịnh Vãn cũng không thể phớt lờ những người trong xe được nữa, gần như là cô đã buộc mình phải liếc nhìn anh.

Nghiêm Quân Thành bị bao phủ trong bóng tối.

Tiếng mưa của thời khắc này cũng đã trở thành âm thanh nền.

Thật ra cô thấy hơi sợ anh.

Cô chưa bao giờ có cảm xúc phức tạp như thế này với một người nào khác, ngay cả chồng cô, Trần Mục, cô cũng chỉ có những cảm xúc tích cực với anh ấy, cô yêu và thương Trần Mục.

Nghĩ đến anh ấy, lòng cô sẽ luôn ngập trong niềm vui sướng, dù đã qua mười hai năm nhưng cô vẫn nhớ rõ như in, khi anh ấy đi công tác xa, cô sẽ thấy nhớ anh ấy.

Nhưng trong mối quan hệ với Nghiêm Quân Thành, cô thích anh và cũng thấy sợ anh.

Sợ rằng anh sẽ nhìn cô với đôi mắt vô cảm lạnh lùng, hoặc anh sẽ cau mày nghiêm túc.

Từ khi nào mà nỗi sợ hãi về anh đã lên đến đỉnh điểm?

Đó là một đêm sau kỳ thi đại học, cô như đã ngạt thở, tóc thấm mồ hôi bết dính lên trên trán, giống như cá mắc cạn vậy.

Cô cầu xin, nhưng anh lại cao ngạo.

Sau đó, cô bắt đầu thấy hoang mang và hoảng sợ, sợ rằng đời này của mình sẽ bị anh sắp đặt hết thảy ở ngay cái tuổi mười tám này. Anh sẽ ôm lấy cô từ phía sau, hôn cô, hứa hẹn sẽ cùng cô đi đến Nam Thành – cũng là điều mà cô đã mong mỏi trong nhiều năm qua, rồi khi cô hai mươi mốt và anh hai mươi hai, họ sẽ kết hôn.

Sự sắp xếp của anh chi tiết vô cùng.

Giọng nói của anh khi anh nói về chuyện ấy nghe rất chắc chắn.

Cô lại không có lý do gì để chống cự.

Mọi chuyện sau đó chỉ là cái cớ để cô trốn tránh mà thôi. Khi đó, cảm giác muốn trốn chạy rất giống với cảm giác phấn khích khi rời khỏi Đông Thành và rời khỏi ba mẹ đã chung sống với cô mười tám năm.

Và, sự ăn năn bất chợt xảy đến của anh, cả quyết định cùng cô đi đến Nam Thành nữa, đều khiến cô choáng ngợp ngay trong khoảnh khắc ấy.

Đó là sự kháng cự, đó là… sự nhàm chán.

“Anh tới Nam Thành làm gì thế?” Trịnh Vãn nhẹ nhàng hỏi anh.

Mưa đập vào cửa sổ, Nghiêm Quân Thành thản nhiên đáp: “Anh có việc, đang đi công tác ở đây.”

Trịnh Vãn ậm ừ nói: “Cảm ơn vì ngày hôm nay.”

Nghiêm Quân Thành như đã bỏ ngoài tai lời nói ấy, chiếc xe lại rơi vào im lặng. Trịnh Vãn cảm thấy anh không muốn nói chuyện, vì vậy cô thở phào nhẹ nhõm. Không phải vì mục đích diễn trò cho người xem, chỉ là cô không giỏi đối nhân xử thế, đặc biệt khi người đó là anh.

Giao thông ở Nam Thành không ùn tắc tắc nghẽn như khi ở Đông Thành.

Tuy nhiên, vào những ngày mưa, mấy chiếc xe trên đường lớn đều có ý thức giảm tốc độ, vậy nên, lúc họ đến được trường trung học phổ thông Minh Gia thì đã là bảy giờ rưỡi.

Mưa như trút xuống.

Dưới làn mưa, người tài xế lái xe đi xuống xe trước, rồi anh ta lấy hai chiếc ô cán dài ra. Sau đó anh ta đi vòng ra đằng trước và mở cửa cho Nghiêm Quân Thành.

Nghiêm Quân Thành liếc nhìn anh ta rồi cầm lấy chiếc ô trong tay.

Người tài xế chưa kịp xoay sở thì anh đã cầm ô rồi đi sang phía bên kia.

Tài xế hơi kinh ngạc, sau đó nhanh chóng cúi đầu xuống, che giấu đi thứ cảm xúc không nên có.

Trịnh Vãn mở cửa ra, Nghiêm Quân Thành đứng bên ngoài, trông anh như cây tùng, cây bách, anh cầm ô để che mưa cho cô. Lòng cô khẽ rung động, tự dưng thấy không quen cho lắm, nhưng cô cũng biết rằng, chẳng còn thời gian đâu để cho cô kén chọn nữa, thế là cô cầm túi xách lên rồi khom người đi xuống xe, cùng che chung một chiếc ô với anh.

Hai người bước vào trường trung học phổ thông Minh Gia.

Giây phút ấy, khi bước đi trên con đường nhựa dẫn đến khu nhà dạy học, tưởng như họ đã xuyên qua hai mươi năm dài kia mà trở về những năm tháng thanh xuân nọ.

Một nửa vai của Nghiêm Quân Thành ở bên ngoài ô đã ướt đẫm.

Người tài xế lái xe đi sát đằng sau, thỉnh thoảng anh ta có ngẩng đầu nhìn lên, càng ngẩng thì càng thấy kinh ngạc.

Ở Nam Thành, trời mưa khá to, tóc của Trịnh Vãn ướt đẫm, nhưng cô không nhận ra điều đó. Trong suốt cả chặng đường này, trái tim cô thắt lại và như đang dâng lên tận cổ họng, tuy quãng đường chỉ ngắn ngủi như thế mà thôi, nhưng dường như là họ đã đi qua một ngày một đêm dài đằng đẵng.

Có đôi lần cánh tay cô vô tình chạm vào anh.

Rồi cô lại cẩn thận tránh anh đi.

Cô tránh nhiều lần, và cũng nhiều lần không bị ướt mưa.

Cuối cùng cũng đến tòa nhà dạy học, giày của Trịnh Vãn đã ướt sũng, gấu váy của cô cũng ướt đẫm và dính vào bắp chân. Cô lại không hề quan tâm đến những thứ này, chỉ vội vã đi lên lầu rồi bước vào văn phòng, tiếng giày da của Nghiêm Quân Thành ở phía sau, thanh âm ấy càng lúc càng gần.

Trước khi cô đi đến cửa văn phòng, Giản Tịnh Hoa – người đang mất bình tĩnh đã nhìn thấy Trịnh Vãn, cô ấy thấy cô dần đi đến gần chỗ mình, đôi mắt cô ấy sáng lên, rồi cô ấy lao thẳng về phía cô.

Trịnh Vãn không muốn trốn tránh, nhưng Giản Tịnh Hoa đã đẩy cô khiến cô phải lùi ra sau hai bước, vừa hay tấm lưng cô đã chạm vào một lồng ngực rộng rãi và rắn chắc.

Nghiêm Quân Thành dừng lại.

Bỗng nhiên anh vươn tay ra, giữ chặt lấy bờ vai của cô từ phía sau.

Đi thẳng một mạch đến đây, mặc dù không bị ướt mưa, nhưng dưới bầu không khí hơi mát mẻ, cô vẫn cảm thấy hơi hơi lạnh, còn lòng bàn tay của anh thì rộng rãi và ấm nóng vô cùng.

Trịnh Vãn trở tay không kịp, trước khi có bất kỳ dòng cảm xúc nào tương tự như xấu hổ kịp xuất hiện, thì tiếng khóc thảm thiết đến vỡ oà của Giản Tịnh Hoa đã chiếm hết mọi sự chú ý của cô.

“Phương Lễ đi đâu rồi! Tiểu Vãn, nếu như nó nghĩ như thế nào…”

Giản Tịnh Hoa như không thể nói nên lời.

Sắc mặt của Trịnh Vãn cũng rất tệ.

Dù sao thì cô cũng là người trông đứa trẻ này trưởng thành, cô thật lòng lo lắng nếu có chuyện gì xảy ra với nó.

Nghiêm Quân Thành liếc nhìn cô.

Anh biểu lộ ra vẻ mất kiên nhẫn, tất nhiên không phải vì cô, mà là vì anh hơi chán ghét môi trường ồn ào này.

Chính ngay lúc này, giáo viên đã tiến lên tiếp tục an ủi Giản Tịnh Hoa đến khô cả họng: “Chị, bây giờ chị bình tĩnh lại đi, hiện giờ không ai biết Quý Phương Lễ đang ở nơi nào, chúng ta không thể hoảng loạn được.”

Giản Tịnh Hoa đột ngột quay đầu lại: “Nói nghe dễ dàng quá nhỉ, đó là vì nó không phải là con của cô!”

Trịnh Vãn kéo tay Giản Tịnh Hoa rồi khẽ lắc đầu, lần này cô đứng trước mặt Giản Tịnh Hoa, nói: “Xin lỗi cô giáo, là vì cô ấy lo lắng quá mức mà thôi, cô ấy không có ý đó đâu, cũng do trời mưa to quá nữa, vì không thể đi tìm nên cô ấy cũng hoảng loạn đến mức này.”

Tuy sắc mặt của cô giáo không quá tốt, nhưng cũng biết sự tình nghiêm trọng, vì vậy chỉ gật đầu rồi nói: “Không sao đâu, chúng tôi đã báo cảnh sát rồi, nhưng hiện giờ em ấy chỉ mới mất tích hai tiếng đồng hồ, Quý Phương Lễ đã là một học sinh trung học mười sáu tuổi, vậy nên, trong trường hợp này, vẫn chưa thể lập án ngay được, nếu không thì tất cả chúng ta hãy cùng suy nghĩ xem Quý Phương Lễ có thể đi đâu, bây giờ chúng ta hãy chia ngay ra tìm đi.”

“Nó mất tích rồi!” Giản Tịnh Hoa giữ chặt lấy tay Trịnh Vãn: “Tiểu Vãn, họ không hiểu đâu, cô biết Phương Lễ nhà tôi là đứa trẻ như thế nào mà, nó không thể chạy lung tung được, huống hồ chi, nó không thể làm cho tôi lo lắng được đâu, chắc chắn là nó đã…”

Cô ấy đã bị đánh bại, thậm chí là cô ấy không thể thốt suy đoán đó ra thành lời.

Ánh mắt của Nghiêm Quân Thành chuyển sang tay của Trịnh Vãn.

Da của cô vô cùng trắng trẻo, dẫu chỉ có một vết xước nhỏ xíu thôi, thì trông nó cũng thật kinh khủng biết bao.

Mà giờ đây, tay cô đang bị người ta nắm chặt, cô không thể thoát ra được.

Trịnh Vãn và các giáo viên đã cố gắng hết sức để khuyên nhủ Giản Tịnh Hoa, nhưng điều đó không giúp ích được gì, trừ khi Quý Phương Lễ xuất hiện ngay trước mặt Giản Tịnh Hoa, xuất hiện ngay bây giờ.

Bất kể có là ai làm phiền Giản Tịnh Hoa đi chăng nữa, thì Trịnh Vãn cũng sẽ không làm phiền đến cô ấy.

Nếu có một điều tương tự xảy ra với cô, cô sẽ còn suy sụp hơn cả Giản Tịnh Hoa, vì cô có thể hiểu được cảm giác của cô ấy nên cô để mặc cho Giản Tịnh Hoa cào vào mu bàn tay mình, cô cố chịu đựng để sắc mặt mình không thay đổi.

Ngay bây giờ, những gì mà họ có thể làm là vô cùng ít ỏi.

Tuy việc liên lạc với đồn cảnh sát là vô cùng cần thiết, nhưng những người đó cũng có quy tắc và thủ tục, Quý Phương Lễ không phải là một đứa trẻ không biết gì cả, cậu có năng lực nhất định, có thể phân biệt đúng sai và có khả năng tự bảo vệ chính mình.

Thời tiết này quá xấu, những nơi mà bọn họ có thể tìm thấy cũng bị hạn chế lại.

Trịnh Vãn thấy chóng mặt.

Vốn dĩ là cô còn đang bị ốm, vẫn chưa khỏi hẳn, nhưng hai ngày nay cô lại mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ đến như vậy, cộng thêm việc vừa nãy cô đã ngồi ô tô đến trường suốt một quãng đường dài.

Cô cố gắng chịu đựng tất cả mọi thứ.

Giản Tịnh Hoa không có nhiều bạn bè, có thể là không giúp được gì nhiều nhưng hiện giờ cô vẫn muốn hỗ trợ cô ấy về mặt tâm lý, hỗ trợ được càng nhiều càng tốt.

Nghiêm Quân Thành trông thấy khuôn mặt tái nhợt của cô.

Chiếc váy bị mưa tạt vào vẫn còn dính vào bắp chân cô, tóc cô cũng hơi hơi ướt.

Cô vừa đi ra khỏi bệnh viện, mùi thuốc khử trùng vẫn còn thoang thoảng trên người.

Nơi đây còn là một môi trường ồn ào.

Giản Tịnh Hoa còn đang cuồng loạn.

Nghiêm Quân Thành giơ tay lên, bực bội véo vào ấn đường của mình, giây tiếp theo, anh không còn kìm nén được nữa, và rồi, giọng anh trầm xuống, anh nói với người tài xế lái xe rằng: “Cậu ở lại đây đi. Nếu cần thiết thì hãy liên hệ với Giang Khai Thịnh.”

Tài xế sửng sốt một chút, sau đó mới tỉnh táo lại, anh ta vội vã gật đầu: “Vâng.”

Nghiêm Quân Thành do dự vài giây trước khi duỗi tay ra.

Trịnh Vãn bỗng cảm thấy cổ tay mình bị ai đó nắm lấy, cô ngạc nhiên nhìn lên.

Là anh.

“Em có ở đây cũng vô dụng thôi.” Nghiêm Quân Thành nói một cách thẳng thắn: “Theo anh quay trở lại bệnh viện đi.”

Trịnh Vãn sửng sốt.

Sự kiên nhẫn của Nghiêm Quân Thành đã cạn kiệt ngay trong cái văn phòng khiến người ta thấy khó chịu này.

Anh phớt lờ phản ứng của những người khác, kể cả cô.

Anh nắm lấy tay cô rồi mạnh mẽ dẫn cô rời đi.

Giản Tịnh Hoa sửng sốt.

Cô ấy coi Trịnh Vãn như người thân nên mới phát điên ngay trước mặt Trịnh Vãn. Giờ đây, phản ứng đầu tiên của cô ấy là lao thẳng tới chỗ họ.

Người tài xế lái xe đứng chắn trước mặt cô ấy, ngăn cản cô ấy đuổi kịp hai người.

Nghiêm Quân Thành vẫn không hề buông tay cô ra.

Anh nắm lấy cổ tay cô, vẫn như trong hồi ức, mong manh không sao tả xiết.

Trịnh Vãn không thể thoát ra được.

Hoặc là nói một cách khác, cô cũng quên là mình phải thoát ra.

Người đàn ông trầm lặng và uy nghiêm trước mặt cô đây, và chàng trai trẻ tuổi nhưng mạnh mẽ trong ký ức của cô, dần chồng chất lên nhau rồi đan cài trong tâm trí cô.

Nghiêm Quân Thành mở cửa xe cho cô, cô ngồi ở ghế phụ, anh đi vòng qua bên kia.

Tuy đây là xe của anh nhưng anh vẫn nhíu mày vì không quen với nội thất của xe, sau cùng, anh đã tìm được một chiếc khăn khô rồi đưa nó cho cô.

Đến bây giờ Trịnh Vãn mới cảm thấy hơi hơi lạnh.

Thời điểm cô nhận ra mình thấy lạnh, cô không nhịn được mà rùng mình.

Nghiêm Quân Thành không nhìn cô, mà anh chỉ bật nút sưởi ấm lên.

Cô vẫn mỏng manh và ít nói như trong trí nhớ của anh. Nếu là người khác thì người ta đã chất vấn anh từ lâu lắm rồi. Nhưng cô không làm vậy, chỉ im lặng lau tóc bằng chiếc khăn khô ấy, cô không nói một lời nào hết.

Cô vẫn luôn như thế, luôn chấp nhận và đã quen với mọi sự sắp đặt.

Cô không bao giờ bày tỏ nỗi nghi hoài về điều gì, mà cô chỉ chịu đựng, chịu đựng hơn bất kỳ ai khác.

Vẻ mặt của Nghiêm Quân Thành không còn căng thẳng như khi nãy nữa.

Anh khởi động máy, điều khiển vô lăng dễ như trở bàn tay.

Trịnh Vãn vẫn im lặng.

Bầu không khí không giống như khi hai người đến đây. Cô không ngốc, cũng không còn là một tờ giấy trắng như năm mười bảy, mười tám tuổi nữa, cô đã từng trải qua quá trình yêu đương, cũng đã từng yêu một người.

Cô không còn là cô gái như trong quá khứ nữa.

Bây giờ cô hiểu mọi thứ, kể cả là đàn ông.

Nghiêm Quân Thành lái xe đi thẳng đến bãi đậu xe của bệnh viện.

Trịnh Vãn cụp mắt xuống, xuống xe sau khi anh mở cửa ra, rồi cô cùng anh đi vào trong thang máy, nhìn anh nhấn số tầng.

Cũng may mà hôm nay ba mẹ cô không có ở đây, trong phòng chỉ có một mình cô, dưới sự thúc giục của y tá, cô cầm mã số bệnh nhân rồi đi vào phòng tắm.

Cô không có nhiều suy nghĩ đến vậy.

Khi cô bước ra khỏi phòng tắm với thân mình chỉ toàn là hơi nước, đã không còn ai ở trong phòng nữa.

Cô cẩn thận vặn tay cầm và nhìn ra bên ngoài, hành lang dài tĩnh lặng đến độ có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Cô không thể nói nó ra thành lời được, không thể nói là trong thời khắc này, liệu cô có cảm thấy thoải mái hay không.

Rồi cô nhẹ nhàng đóng cửa lại, trở về giường bệnh và nhìn điện thoại di động.

Vẫn không có tin tức gì.

Quý Phương Lễ có thể đi đâu được nhỉ? Cô cũng muốn tìm trong mưa, nhưng cô vẫn không quên mình còn đang bị bệnh, huống chi, đứa con gái ở Đông Thành đang chờ cô mạnh khỏe trở về.

Vào cuối ngày, cô đã thực sự mệt mỏi.

Nằm trên giường, cô gửi tin nhắn cho tất cả bạn bè ở Nam Thành, nhờ những người khác kiểm tra xem hôm nay họ có gặp Quý Phương Lễ hay không.

Trong lúc chờ đợi tin nhắn trả lời, cuối cùng cô cũng không thể chống đỡ được nữa, mí mắt nặng trĩu rồi chìm vào giấc ngủ say sưa.

Ở tầng một của khoa điều trị nội trú, Nghiêm Quân Thành đang ngồi trên một hàng ghế dài.

Tài xế gọi điện báo cáo tình hình.

Đối với anh mà nói, đây cũng không phải chuyện trọng yếu, anh chỉ cụp mắt nghe vài ba câu, rồi lại lạnh lùng nói: “Trong bệnh viện không có cảnh sát.”

Người tài xế lái xe ở đầu bên kia điện thoại đã hiểu.

Đã hiểu ý của Nghiêm Quân Thành.

Không có cảnh sát trong bệnh viện đâu, có thì cũng chỉ có bệnh nhân mà thôi, bệnh nhân thì cần phải được nghỉ ngơi.

Dù chuyện có lớn bằng trời.

Thì cũng đừng làm phiền cô nữa.

——————

Tác giả có điều muốn nói:

Chương hôm nay coi như là được thêm vào, mình biết là mọi người đều nóng lòng muốn xem kình địch (xoa xoa tay).

Sau này thì sẽ cập nhật hai lần mỗi ngày.

Chương này tặng hai trăm bao lì xì nhé, đi nhận thôi nào!