Mê Muội

Chương 78



Lúc sắp đến giữa trưa, Tần Thư từ chỗ Hàn Phái rời đi đi tìm Phương Mộ Hòa.

Tần Thư vừa đi, trợ lý đã tới báo cáo.

Báo cáo với Hàn Phái tình huống thị trường chứng khoán từ phiên giao dịch đầu tiên hôm nay, giá cổ phiếu của Phương thị không giảm mà còn tăng trong mấy ngày qua, hôm nay từ lúc bắt đầu phiên giao dịch đến bây giờ vẫn tăng lèo một đường.

Lúc này Phương Mộ Hòa đã quá thiếu sáng suốt khi tăng lượng cổ phiếu nắm giữ của mình, anh ta không có nhiều tiền như vậy để đổ vào, không thể vượt qua mức tăng cố định, chỉ có thể tạm thời đứng nhìn.

Nhưng Úy Minh Hải vẫn đang tiến hành lượng lớn giao dịch, số lượng giao dịch ngày hôm qua là 2.26 tỉ, có lẽ hôm nay còn hơn thế.

“Chúng ta vẫn chỉ yên lặng quan sát thôi ạ?” Trợ lý hỏi.

Hàn Phái gật đầu, anh sẽ không tham gia vào, rút dây động rừng.

Vũng nước này quá sâu, mấy trăm triệu ném vào cũng không có tiếng vang.

Lặng im một lát, trợ lý sau khi do dự vẫn nói: “Theo tôi phân tích, Tần tiểu thư…” Mấy chữ này mới vừa bật thốt lên, anh ý thức được hình như có chỗ nào không thích hợp, lập tức sửa miệng: “Có lẽ Hàn phu nhân sẽ không đi con đường này.”

Hàn Phái ‘ Ừ ’, “Cái này không phù hợp với phong cách của cô ấy.”

Trợ lý lo lắng nói: “Với thủ đoạn của Úy Minh Hải, Hàn phu nhân sao có thể là đối thủ của ông ta?”

Hàn Phái không lên tiếng, mở tài liệu, ký tên lên trang cần ký.

Với sự hiểu biết của anh về Tần Thư và anh họ cô ấy, nếu thật muốn bán khống, Tần Thư sẽ không đơn độc ra trận. Nói không chừng vừa đến chiến trường sẽ nghỉ ngơi, cô khôn khéo như vậy, sẽ không làm bản thân chịu chết.

Cho nên chủ lực phía sau sẽ không phải là cô.

Anh họ Tần Thư từ trước đến nay thích thắng trong hung hiểm, sẽ tìm cho cô một đoàn đội chuyên nghiệp ở nước ngoài để tập kích công ty của Úy Minh Hải ở thị trường chứng khoán Hoa Kỳ và Hồng Kông.

Tuy rằng tốn kém, nhưng tỷ lệ thắng sẽ cao hơn một chút.

Mà Tần Thư hiện tại chiêu binh mãi mã, tổ kiến đoàn đội, chỉ là đang mê hoặc đánh lạc hướng Úy Minh Hải mà thôi.

Đương nhiên không chỉ là mê hoặc, cô cũng đang làm rất nhiều công tác điều tra phân tích giai đoạn đầu, đảm bảo không có gì sai sót.

Nếu cô có thể làm Úy Minh Hải tập trung phần lớn lực chú ý đến trên người cô, mà xem nhẹ cái khác, cứu Phương thị có lẽ đã coi như thành công một nửa, chẳng qua Úy Minh Hải không dễ bị dắt mũi như vậy.

Trợ lý tiếp tục báo cáo, kế tiếp đều là các vấn đề liên quan đến tập đoàn EF.

Sáng nay EF xuất hiện ba lần giao dịch lớn, phía mua là ba công ty khác nhau, không phải công ty nổi tiếng, trước kia còn chưa từng nghe qua, còn có một công ty nước ngoài.

Anh ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Phái: “Ba công ty này tôi còn chưa kịp điều tra, Hàn tổng, ngài thấy thế nào ạ?”

Bút trên tay Hàn Phái dừng một chút, tiếp theo ghi ngày lên phía trên.

Anh nói: “Không cần điều tra.”

Trợ lý hơi kinh ngạc: “Ngài đoán được là ai sao?”

Hàn Phái hỏi lại: “Ngoài Kỳ Kỳ còn có ai nữa?”

Trợ lý ngẩn ra, ngay sau đó hình như hiểu ra, chỉ là không nghĩ tới động tác của Tần Thư nhanh như vậy, vừa trở về đã động thủ, giữa cô và Úy Minh Hải hôm nay coi như chính diện giao phong.

Nhưng trợ lý lại lắc đầu ở trong lòng, chiêu này cũng muỗi quá.

Nhưng cũng không dám nói trắng ra như vậy: “Cô ấy làm như vậy rất nhanh sẽ bị Úy Minh Hải phát hiện.”

Lúc này tiếng gõ cửa vang, “Hàn Phái.” Thanh âm đồng thời truyền đến.

Hàn Phái nói với trợ lý: “Là Kỳ Kỳ.” Có lẽ là để quên thứ gì.

Trợ lý hiểu, sửa sang lại văn kiện đi ra ngoài.

“Sao thế em?” Khi Tần Thư tiến vào, Hàn Phái hỏi.

Tần Thư chỉ chỉ trên bàn trà: “Quên chìa khóa xe, anh xem em lên chiến trường còn không mang súng nè.” Thở dài: “ ‘Mang thai ngốc ba năm’ quả thật không phải là giả.”

Hy vọng là đừng có đối phó với Úy Minh Hải còn chưa xong mình đã thành kẻ ngốc rồi.

Hàn Phái đi tới: “Không vội đi sao?”

“Không sao cả, dù sao cũng chỉ ăn cơm với mỗi Phương Mộ Hòa, sớm chút trễ chút cũng không sao.” Cô hỏi: “Anh có việc gì à?”

Hàn Phái ý bảo cô ngồi xuống.

“Anh làm gì thế?”

“Bóp đầu cho em.”

Tần Thư ngồi xuống, ôm eo anh, “Cả buổi sáng nay choáng váng đau đầu.” Nói chuyện vừa nãy: “Ánh mắt trợ lý của anh nhìn em rất phức tạp.”

Hàn Phái: “Phức tạp thế nào?”

“Có lẽ là cảm thấy em không biết tự lượng sức mình.” Cô nói, vừa muốn ngẩng đầu, Hàn Phái ra tiếng ngăn lại: “Đừng lộn xộn.”

Tần Thư duy trì tư thế vừa rồi, tiếp tục nói: “Em bây giờ có cảm giác ‘tất cả mọi người đều say mình em tỉnh’.” Nói xong không khỏi cười vài tiếng.

“Như vậy khá tốt, không thể nâng cao chí khí của đối thủ, diệt uy phong của mình được.” Hàn Phái cũng không hỏi nhiều, những suy nghĩ còn chưa hoàn thiện đó, hỏi cô, cô cũng không biết phải nói như thế nào, còn khiến cô thẹn thùng nữa.

Hàn Phái mát xa cho cô tới mười phút, nhẹ nhàng xoa xoa tóc cô: “Được rồi, em đi đi.”

Tần Thư ôm anh một cái: “Buổi tối gặp.”

Lúc này không quên lấy chìa khóa xe, Tần Thư đi tới cửa lại dừng chân: “Ông xã, em muốn tham gia lớp học dành cho thai phụ, nói trước với anh một câu.”

Hàn Phái gật đầu: “Cái này có thể, em cứ bận đi, để anh tìm lớp học.”

“Anh bận như vậy, sao có thể được, để em tự tìm.” Tần Thư so với trước kia biết thông cảm với anh nhiều hơn.

Hàn Phái cảm thấy không sao cả, chút thời gian này vẫn có thể rút ra được.

Anh chỉ di động ở góc bàn, “Hiện tại ngoại trừ nhận điện thoại và đọc các email quan trọng, anh cơ bản không chạm vào nó, chút thời gian tìm khoá học vẫn có, anh có thể tranh thủ lúc ăn cơm.”

Tay vẫy vẫy: “Mau đi đi.”

Trên đường đến Phương thị nhận được điện thoại của bà nội bảo cô giữa trưa về nhà ăn cơm.

Hiện giờ cô làm gì có thời gian hưởng thụ mỹ thực, giải thích với bà nội là giữa trưa hẹn Phương Mộ Hòa ăn cơm, đợi ngày mai về thăm bọn họ.

“Về nhà đi, có chuyện gì các cháu ăn xong lại bàn, hôm nay ông cháu tự mình xuống bếp làm đồ ăn ngon cho cháu, còn tưởng cháu bị lệch múi giờ, nên sáng nay không gọi cho cháu.”

Không muốn làm ông bà thất vọng, Tần Thư đồng ý: “Vâng ạ”

Tần Thư gọi điện thoại cho Phương Mộ Hòa, nói buổi chiều đến công ty tìm anh.

Cúp điện thoại đi thẳng về nhà ông bà.

Dọc theo đường đi Tần Thư chỉ mải nghĩ đối phó Úy Minh Hải như thế nào, rồi lại nghĩ đến lời của Hạ Cánh Nam, bản thân đang mặc cái gì đã sớm không nhớ rõ.

Chờ tới nhà ông bà mới phát hiện ông bà nhìn cô chằm chằm.

“Làm sao vậy ạ?” Cô chột dạ nói.

Trên mặt cũng không viết mang thai, bọn họ nhìn cái gì?

Ông nội cảm thấy có chỗ nào không giống, lại nhất thời nghĩ không ra, nói không có gì, chỉ cảm giác cô hình như gầy đi, để đồ ăn ngon trước mặt cô: “Ăn nhiều một chút.”

Lúc này ông nội nhận được ánh mắt ghét bỏ của bà nội, bà nội thầm nghĩ, con mắt của ông có còn dùng được không? Cháu gái rõ ràng béo, còn trợn mắt nói dối!

Bà nội không chút để ý ăn, thỉnh thoảng còn gắp đồ ăn cho Tần Thư, khóe mắt thỉnh thoảng liếc nhìn cô vài cái, sau đó lại nhìn chân cô.

Giày đế bằng.

Mùa đông Tần Thư thích đi giày đế bằng, nhưng mùa hè bình thường sẽ đi giầy cao gót phù hợp với váy.

Bà nội bất động thanh sắc thu hồi tầm mắt như suy nghĩ cái gì.

“Định khi nào tổ chức hôn lễ? Người lớn hai nhà thương lượng với nhau chọn ngày lành.” Nếp nhăn nơi khóe mắt ông nội giãn ra.

“Cháu không vội, để sang năm đi, mùa xuân kết hôn thật tốt.” Tần Thư tìm một lý do gượng ép.

Ông nội phụ họa: “Ông cũng cảm thấy mùa xuân rất tốt, vậy thì tùy hai đứa.”

Bà nội không nhịn được trêu chọc ông nội: “Lúc trước ai nói tháng 10 kết hôn thì đẹp? Cuối thu mát mẻ, mùa màng bội thu.”

Khóe miệng ông nội giật giật: “Thật ra 365 ngày, ngày nào cũng tốt.”

“…”

Bà nội múc cho Tần Thư một muỗng ngô hạt thông: “Món cháu thích nhất này, ăn nhiều một chút.”

“Để cháu tự lấy, đã lớn như vậy rồi ông bà không cần gắp cho cháu đâu.” Thật ra là không muốn ăn.

Ngô hơi ngọt, Tần Thư hiện tại không thích ăn đồ ngọt, ngược lại món cá phi lê trộn giấm ngày thường cô không thích ăn hôm nay lại ăn hơn nữa đĩa.

Không muốn ăn ngô nhưng bà nội đã múc cho cô, cô chỉ có thể làm bộ ăn mấy viên.

Mang thai cũng thật kỳ quái, đồ không muốn ăn nhìn đến cũng thấy khó chịu, bắt bản thân nuốt mấy hạt ngô trong miệng xuống, trên đĩa còn lại không ít, sau đó cô không động đũa nữa.

“Làm sao vậy? Hôm nay xào không ngon à? Không phải chứ, ngô với hạt thông đều rất tươi, sáng sớm bà với ông nội tự mình đi chợ chọn đấy.” Bà nội cố ý nói.

Tần Thư lắc đầu, nói dối: “Không phải ạ, cháu ăn no rồi.”

Bà nội không muốn nhiều lời với cô, trực tiếp để đĩa heo chua ngọt trước mặt mình đến chỗ Tần Thư, “Ừ, ăn cái này đi, cái này chua, hợp khẩu vị cháu.”

Tần Thư: “…”

Trong lòng không khỏi lộp bộp một chút, không thể nào?

Cô quay mặt nhìn bà nội, phát hiện bà dùng ánh mắt ý vị sâu xa nhìn cô, nhìn mặt cô, sau đó nhìn móng tay trơn bóng không sơn của cô, lại nhìn xuống gầm bàn.

Không xong, hình như bà nội đoán được cô mang thai rồi.

Đại não có vài giây trống rỗng, Tần Thư cố gắng giả vờ trấn định, chiếc đũa vốn dĩ đã buông xuống, lại cầm lên gắp một miếng thịt nhét vào trong miệng, vẻ mặt cực kỳ gượng ép thống khổ, rốt cuộc nuốt xuống, nói với bà nội: “No muốn chết rồi ạ.”

Nhỏ giọng hỏi bà nội: “Ăn nhiều đồ chua thật sự có thể sinh con trai ạ?”

Bà nội sửng sốt, thiếu chút nữa không biết tiếp chiêu thế nào.

Ngừng một lát: “Cháu nghe ai nói?”

Tần Thư lấy khăn ăn lau lau miệng: “Đồng nghiệp mang thai, lần trước cô ấy đi du lịch vừa lúc đến New York tìm cháu chơi, nói toan nhi lạt nữ*, cô ấy lúc nào cũng ăn chua ạ.”

(*Toan nhi lạt nữ: Thèm chua thì đẻ con trai, thèm cay thì đẻ con gái)

Bà nội giải thích: “Cái này cũng không chính xác tuyệt đối, thích ăn chua thì xác suất sinh con trai lớn hơn một chút. Còn nữa, không phải giống như cháu nói, ăn chua là có thể mang thai con trai, là thai phụ thích ăn chua thì có khả năng sinh con trai.”

Tần Thư bộ dáng bừng tỉnh: “Hóa ra là như vậy, vậy cháu không ăn nữa, mấy ngày nay cháu vẫn luôn ăn chua để cải tiến tế bào, xem ra uổng phí rồi.”

Bà nội suy tư: “Có ý gì?”

Ông nội không nhiều lời, nhưng lực chú ý tất cả đều tập trung lên người Tần Thư.

Tần Thư nghiêm túc: “Cháu với Hàn Phái quyết định năm nay muốn sinh con.”

Bà nội ra vẻ giật mình: “Năm nay?”

Tần Thư gật đầu, ho nhẹ vài tiếng: “Vâng, đúng vậy.”

Bà nội nói với cô: “Không phải lúc trước còn nói muốn chơi mấy năm? Làm sao, kết hôn một ngày đã nghĩ thông suốt rồi à?”

Tần Thư bắt đầu thao thao bất tuyệt: “Cũng không phải nghĩ thông suốt, nhưng kết hôn xong đặc biệt cảm khái, thân thể ông Hàn không tốt, hơn nữa chúng cháu cũng muốn tranh thủ lúc còn trẻ sinh con. Như vậy ông bà còn có thể giúp cháu trông em bé. Dù sao sớm muộn gì cũng phải sinh, vậy còn không bằng sớm sinh. Bé có người trông, thân thể cháu cũng nhanh khôi phục. Sinh con sẽ không ảnh hưởng đến kế hoạch công việc của cháu, nhất cử tam tiện, quá tốt rồi.”

Cô lấy tay xoa bóp mặt: “Cháu không lừa ông bà, bà xem cháu hiện giờ cũng không trang điểm, móng tay cũng không sơn, cháu đang trong giai đoạn tích cực chuẩn bị ạ.”

Tần Thư cho rằng kỹ thuật diễn cực kỳ nhuần nhuyễn cao siêu, nhưng thật ra bà nội đã sớm nhìn ra. Tuy rằng kỹ thuật diễn chẳng ra gì, nhưng bà nội Tần là một người đã gặp đủ kiểu. Xem cô diễn xong, còn cho cô tán dương và khẳng định.

“Ừ, không tồi, lớn rồi, còn biết cách chiếu cố công việc với gia đình như thế nào nữa.”

Bà nội vỗ bả vai cô: “Cứ theo suy nghĩ của chính cháu mà làm. Tốt cũng được mà hỏng cũng thế. Cháu trải qua vui vẻ, cảm thấy nó tốt là được, suy nghĩ của người khác chỉ là tham khảo thôi.”

Việc đã đến nước này, bà còn có thể nói gì?

Khi Tần Thư rời đi bà nội chuẩn bị cho cô rất nhiều đồ ăn vặt và trái cây, đều là đồ chua, “Ăn nhiều đồ chua cũng có chỗ tốt.” Bà nội nói như vậy.

“Vâng.” Tần Thư vui vẻ đáp lời.

Cô cho rằng đã thật sự lừa được ông bà, đắc ý vì kỹ thuật diễn của mình.

Cửa cuối cùng trong nhà cũng qua được.

Bà nội cho cô hai túi lớn, chỉ vào túi bên phải: “Cái này là cho Nhan Ngạn, bà và ông cháu lần trước ra nước ngoài mang về không ít đồ ăn ngon, ở trong nước không có bán, Nhan Ngạn thích ăn những cái này.”

“Vâng, chờ lát nữa cháu mang qua cho cô ấy.”

Ông nội mang hai túi đồ ăn đặt ở cốp xe.

Sau khi khởi động xe, tay bà nội tiến vào từ cửa sổ xe sờ đầu cô. Đứa trẻ từ nhỏ nâng trong lòng bàn tay, giờ cũng làm mẹ, muôn vàn cảm khái, cuối cùng cũng chỉ nói câu: “Lái xe chậm một chút.”

Tần Thư nhấp miệng cười, phất tay chào bọn họ.

Ô tô rời đi.

Ông nội nói: “Tôi còn cho rằng bà sẽ dạy dỗ Kỳ Kỳ một trận.” Ông cũng nhìn ra Kỳ Kỳ đang nói dối, đứa bé nuôi lớn từ bé, một ánh mắt của cô bọn họ cũng biết cô muốn làm gì.

Bà nội thở dài: “Dạy dỗ cái gì? Hiện giờ nó đã lãnh chứng, nói nhiều sẽ khiến vợ chồng chúng nó sinh ra mâu thuẫn.” Nghiêng mặt nói với ông nội: “Từ giờ tôi không có thời gian chơi cờ với ông nữa.”

Ông nội nói: “Tôi cũng không có thời gian.”

Hai người trăm miệng một lời: “Ông/bà muốn vội cái gì?”

Bà nội: “Thiết kế váy cưới.”

Ông nội: “Thương lượng với ông Hàn chuyện hôn lễ.”

Một lát sau, ông nội lại nghĩ đến cái gì, “Bây giờ Kỳ Kỳ còn không định tổ chức hôn lễ, đại khái là phải đối phó với Úy Minh Hải, cảm thấy hôn lễ làm chậm trễ thời gian của nó.” Hỏi: “Bà tính thế nào?”

Bà nội nghĩ nghĩ: “Tôi có biện pháp khiến nó tổ chức hôn lễ trước khi bụng lộ ra.”

Ông nội tò mò: “Biện pháp gì?”

Bà nội nhún nhún vai; “Không phải ông luôn tự hào nói mình thông minh sao? Ông đoán đi.”

Ông nội: “…”

Tần Thư từ nhà ông bà đi ra trực tiếp đến công ty Nhan Ngạn, đã hơn một tháng cô không gặp mặt Nhan Ngạn, không biết hiện tại cô ấy béo thành cái dạng gì.

Đỗ xe dưới lầu, gọi điện thoại cho Nhan Ngạn.

Nhan Ngạn không nghe, nhấn từ chối: 【 Cục cưng, tớ ở bên ngoài ăn cơm với khách hàng cố vấn pháp luật, ăn xong sẽ gọi cho cậu. 】 lại gửi kèm thêm mấy icon hôn hôn.

Tần Thư còn chưa kịp trả lời, thông báo của WeChat nhảy ra, có người thêm cô.

Nhìn thấy tin nhắn, cô hơi giật mình.

‘ Tôi là Úy Minh Hải ’

Chỉ có năm chữ này.

Tần Thư nhìn chằm chằm di động suy tư. Thật không nghĩ rằng Úy Minh Hải sẽ trực tiếp tìm cô trước, còn tưởng rằng người đàn ông như ông ta không dùng WeChat chứ.

Trầm ngâm một lát, cô nhấn đồng ý.

Úy Minh Hải gửi tới một tấm anh, là tên ba công ty hôm nay mua cổ phần của EF.

Tin nhắn cũng gửi tới sau đó: 【 Tần tiểu thư nhìn trúng EF như vậy, chứng tỏ tương lai của EF cũng không tệ lắm, là vinh hạnh của tôi. 】

A, nhanh như vậy đã biết là cô.

Nhưng Tần Thư cũng không kinh ngạc, đây đều nằm trong dự đoán của cô.

Nếu trong khoảng thời gian ngắn không tra được ra cô, vậy ông ta cũng không phải là Úy Minh Hải.

Hôm nay ba công ty kia đồng thời mua vào, cô cũng không định giấu diếm.

Úy Minh Hải nếu không đoán được ba công ty là của cô, thì chơi không vui.

Tần Thư trả lời: 【 Đêm đó ở tiệm đồ nướng, Úy đổng còn hỏi tôi có muốn nhập cổ phần không mà? Tôi suy nghĩ một đêm, cảm thấy rất tốt, ánh mắt của Úy đổng luôn độc đáo, đi theo Úy đổng đầu tư không lỗ được. Tôi đối với Phương thị không có hứng thú, nhưng đối với EF lại cực kỳ yêu thích, hơn nữa EF là tập đoàn ngài điều hành, đầu tư khẳng định chỉ lãi không lỗ. 】

Úy Minh Hải: 【 Tần tiểu thư tán thưởng rồi, không dám nhận. 】

Nói với cô: 【 Nhưng mấy ngày này cô vào tay không có lời, thứ năm có thể thử lại mua một chút. Tôi đoán hôm đó giá cổ phiếu sẽ giảm một ít, là cơ hội tốt để mua vào. 】 bắt đầu thành tâm thành ý phân tích cho cô.

Ông ta nói chuyện đều không ra bài theo lẽ thường, rõ ràng nên tức giận, vậy mà ông ta còn có thể bình tĩnh nhàn nhã dạy cô kiếm tiền thế nào, Tần Thư cười: 【 Cảm ơn Úy đổng chỉ điểm. 】

Lại nói: 【 Hy vọng tương lai có một ngày có thể cùng Úy đổng ngồi trong phòng hội nghị, uống trà cắn hạt dựa, tâm sự những chuyện hội đồng quản trị của EF 🙂 】

Úy Minh Hải cười như không cười: 【 Tần tiểu thư muốn trở thành đại cổ đông, tiến vào hội đồng quản trị của công ty tôi? 】

Tần Thư: 【 Úy tổng, ngài nói ngài có hoan nghênh không? 】

Úy Minh Hải: 【 Tùy thời xin đợi. 】

Ông ta muốn thêm cô vào vòng bạn bè kết quả phát hiện cô chặn ông ta, ném điện thoại sang một bên, tiếp tục nhìn chằm chằm báo cáo hôm nay.

Thư ký nín thở vẫn luôn nhìn ông ta, sau một lúc lâu, Úy Minh Hải cũng không có chút phản ứng nào, thư ký trực tiếp hỏi: “Úy tổng, tiếp theo ngài có chỉ thị gì không ạ?”

Úy Minh Hải đầu cũng không ngẩng lên: “Chỉ thị cái gì?”

Thư ký nghẹn lại: “…”

Cô thật sự không đoán được Úy Minh Hải sẽ nói thẳng với Tần Thư rằng ông ta đã biết ba công ty kia là của cô ta.

Nếu là người bình thường nhất định sẽ không lộ ra, sau đó cho đối phương một đòn cảnh cáo, nhưng Úy Minh Hải giống như có vẻ không yên tâm.

Có lẽ đây chính là cao nhân với cao nhân so chiêu.

Biết rành mạch át chủ bài của đối phương, chỉ nhìn trình tự ra bài.

Thư ký nhắc nhở: “Trong ba công ty có cái là của nước ngoài, có lẽ là Hàn Phái khống chế cổ phần?”

Úy Minh Hải vân đạm phong khinh nói: “Hàn Phái không rảnh như vậy.”

Nếu Hàn Phái thật sự muốn tham dự, đã sớm chính diện giao đấu, anh ta sẽ không ở sau lưng dùng mấy trò trẻ con này.

Mà Hàn Phái lần trước vì lấy được BD, tiền của mình còn không đủ, phải thông qua giảm cổ phần trong tay, hiện tại cũng không có nhiều tiền nhàn rỗi để ném đá trên sông như vậy.

Tiền nhiều dùng không hết, lại còn rảnh rỗi khó chịu tìm ông ta gây sự, trước mắt cũng chỉ có Tần Thư.

Thư ký vẫn có chút lo lắng: “Hiện tại Tần Thư muốn vây Nguỵ cứu Triệu, tấn công đại bản doanh EF chúng ta để cứu Phương thị, chúng ta cứ bỏ mặc như vậy hay là?”

Úy Minh Hải: “Mục tiêu cuối cùng của cô ta không phải là tổng bộ EF.”

Thư ký nhìn ông không hiểu.

Úy Minh Hải không lên tiếng, tiếp tục xem báo cáo trong tay.

Tổng bộ tập đoàn EF này khối xương cốt quá cứng, Tần Thư gặm không nổi, nhưng cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ. Mục tiêu cuối cùng của cô ta là công ty tài chính của ông ta ở Hồng Kông hoặc Mỹ, chỉ là hiện tại còn chưa xác định được cô ta sẽ xuống tay với công ty nào.

Úy Minh Hải có điện thoại, vẫy tay với thư ký, “Đi làm việc đi.”

Thư ký còn có rất nhiều lời chưa kịp nói, cuối cùng đành phải nuốt xuống.

Tần Thư đợi vài phút, Úy Minh Hải không trả lời, cô rời khỏi cửa sổ nói chuyện.

Ngón tay gõ tay lái không hề có tiết tấu, nếu cô đoán không sai, hiện tại Úy Minh Hải đã biết: Cô không chỉ xuống tay với tổng bộ EF, còn sẽ xuống tay đối với công ty bên Mỹ và Hồng Kông của ông ta.

Úy Minh Hải đoán được cô muốn làm cái gì, và cô cũng biết trước mắt ông ta sẽ không áp dụng bất cứ đối sách gì.

Cho nên tiếp theo phải phá thế cục này như thế nào đây?