Mê Muội

Chương 73



Úy Minh Hải bỗng nhiên nhớ ra, gửi tin nhắn cho Úy Lam: 【Mấy ngày nay nếu không bận thì đến nhà chú ăn cơm. 】

Úy Lam: 【 Vâng, tối nay cháu qua. 】

Tin nhắn trong nhóm vẫn kêu không ngừng, hơn mười phút qua đi, bọn họ còn đang kích động, như chính mình lãnh chứng, thấy phiền, Úy Lam tắt thông báo của nhóm chat.

Nhìn ảnh đại diện của Hàn Phái trong lòng càng khó chịu.

Sau khi Hàn Phái gửi tin nhắn kia cũng rời khỏi WeChat.

Hỏi trợ lý: 【 Mọi chuyện xử lý thế nào rồi? 】

Trợ lý trả lời rất nhanh: 【 Hồ sơ cá nhân của Tần tiểu thư tôi đã sửa chữa dựa theo ý ngài, ngoại trừ người thân bên cạnh, không ai biết lý lịch tường tận của cô ấy. 】

Lại bổ sung: 【 Cho dù hiện tại Úy Minh Hải chưa chú ý tới Tần tiểu thư, nhưng đến hậu kỳ tranh đoạt của EF với Phương Mộ Hòa, nhất định sẽ xuống tay từ chỗ Tần tiểu thư tìm lỗ hổng, bên cạnh Tần tiểu thư chỉ có một người bạn tên Nhan Ngạn là chỗ đột phá. 】

Lại trưng cầu ý kiến của Hàn Phái: 【 Chúng ta có cần phòng bị trước không ạ? 】

Hàn Phái: 【 Công việc cụ thể tôi sẽ không nhúng tay, để cho Kỳ Kỳ tự mình xử lý. 】

Trợ lý: 【 Vâng, tôi hiểu rồi. 】

Một giấc này của Tần Thư đến tận bốn giờ chiều, cơm trưa cũng không ăn.

Mở mắt ra phát hiện vẫn đang nằm trong ngực Hàn Phái, “Mấy giờ rồi ạ?” Giọng cô khàn khàn.

“Hơn bốn giờ.”

“… Em ngủ sáu tiếng đồng hồ rồi á?”

Hàn Phái gật đầu, bắt đầu hôn cô, Tần Thư đẩy anh: “Ba tháng đầu không được.” Cô cười, “Nhưng em có thể bắt nạt anh một chút.”

Nói xong Tần Thư lật lên người anh, bắt đầu hôn anh.

“Kỳ Kỳ, đừng nghịch.”

“Anh đừng có lộn xộn, trong bụng em có con trai anh đấy.”

“…”

Tần Thư hôn môi anh, không trêu anh nữa, ngủ một giấc cả người đều nhẹ nhàng: “Em đói bụng.”

“Để anh đi nấu gì đó.”

“Thôi, em ăn cái gì đơn giản là được, buổi tối hẹn Thu Lam các chị ấy cùng nhau ăn cơm.”

“Lại đi với mấy cô ấy à?”

“Vâng, ăn Tết thiếu nhi, em sẽ về sớm chơi với anh.”

Tần Thư dậy tìm quần áo thay, không trang điểm chỉ chăm sóc da cơ bản.

Cô cất hết tất cả giày cao gót.

Lúc ra cửa, Hàn Phái mới phát hiện cô để mặt mộc, “Em không trang điểm à?”

Tần Thư: “Không, đồ trang điểm ít nhiều cũng ảnh hưởng đến em bé.” Hỏi anh: “Mặt mộc của em có đẹp không?”

Hàn Phái gật đầu, “Đẹp.”

Anh không nghĩ tới cô sẽ thay đổi nhiều như vậy.

Trước kia cô không trang điểm sẽ không ra khỏi cửa, khi đó ngày mùa đông đi làm, cô cũng dậy sớm nửa tiếng trang điểm.

Quen nhau như vậy, anh chỉ có thấy cô để mặt mộc ra ngoài hai lần.

Lần đầu tiên là anh xảy ra tai nạn xe cộ ở bệnh viện, cô đến tóc cũng không kịp chải, lần nữa là hôm nay.

“Anh bế em đến thang máy nhé?” Hàn Phái chủ động đề nghị.

“Thật hay đùa vậy?” Tần Thư biểu cảm hoài nghi.

Hàn Phái khom lưng, bế cô lên.

“Haiz, về sau có phải em không cần đi chạy bộ nữa không?”

“Ừ.”

Tần Thư vui sướng đến hỏng rồi.

Còn chưa được hai phút, đã nghe Hàn Phái nói: “Từ mai anh cùng em đi dạo, mỗi ngày một tiếng.”

Tần Thư: “…”

Chuyện cô ngất xỉu ở New York vẫn là không nên nói với anh, nếu nói nhất định sẽ bị tăng thời gian đi bộ.

Tới nhà hàng, Tần Thư hỏi anh có muốn lên cùng không, Hàn Phái nói không, muốn đi dạo hiệu sách.

“Anh muốn mua sách à?”

“Ừ.”

Anh thích đọc sách, mỗi năm đều sẽ mua mấy ngàn tệ tiền sách, cô không nghĩ nhiều, cầm túi lên lầu.

Vào phòng, Thu Lam với Doãn Nhất Kiều đã tới sớm rồi.

Hai người ồn ào gọi cô là Hàn phu nhân, Tần Thư còn có chút ngượng ngùng.

“Hàn Phái thật đàn ông.” Doãn Nhất Kiều nói: “Nếu đàn ông đều giống như anh ta, xã hội hài hòa, sẽ không có nhiều oán nữ đến vậy.”

Thu Lam tiếp lời: “Hôm nay quả thật là kích thích tới người ta mà, em nói xem 9x như em đã lãnh chứng, để gái già 8x như chị phải làm sao.”

Chấm khoai tây vào sốt cà chua ăn một miếng, đưa ra quyết định: “Tớ chuẩn bị đi xem mắt.”

“Xem mắt?” Doãn Nhất Kiều cũng xé sốt cà chua, cho ra đĩa, bắt đầu lấy khoai tây chấm chấm.

Thu Lam: “Ừ, cố gắng trong năm nay lấy chồng, các cậu đều có đôi có cặp, mình tớ cô đơn, mỗi ngày ăn cẩu lương không tiêu hóa được.”

Tần Thư lấy khăn ướt lau tay, nhìn đồ ăn trên bàn, tất cả đều là phần ăn thiếu nhi, hai cô ấy đều đang ăn khoai tây chấm sốt cà.

“Các chị hôm nay là?”

“Tết thiếu nhi đương nhiên phải theo chủ đề thiếu nhi.” Doãn Nhất Kiều cười, đưa cho cô một miếng khoai tây: “Nào, nhanh gia nhập.”

“Chuẩn bị thế nào rồi?” Thu Lam hỏi cô.

Tần Thư: “Cũng hòm hòm rồi ạ, chuẩn bị tiến hành bước phản kích đầu tiên.”

“Hả?” Doãn Nhất Kiều cảm thấy hứng thú, “Chị xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, phải làm cái gì hoành tráng vào, nếu không chị ở nhà buồn chết mất.”

Tần Thư: “Chắc chắn rồi.”

Thu Lam nói với cô: “Úy Minh Hải đã trở thành cổ đông lớn thứ hai của Phương thị, ông ta yêu cầu triệu tập hội nghị cổ đông lâm thời, thời gian cụ thể em đi hỏi Phương Mộ Hòa, lúc này đánh trả cũng không tồi.”

Doãn Nhất Kiều nói: “Một miếng khoai là có thể đủ chấm sốt cà chua, dư lại cũng không thể lãng phí, chúng ta chơi ghép vần không?”

Thu Lam đồng ý: “Cái này hay đấy.”

“Ghép cái gì ạ?” Tần Thư hỏi.

Doãn Nhất Kiều suy nghĩ: “Ghép xem hiện tại có chiêu nào có thể làm Úy Minh Hải sứt đầu mẻ trán không. ”

“Cái này cũng được.” Thu Lam lấy ra ba cái đĩa sạch, đưa cho mỗi người một cái.

Doãn Nhất Kiều: “Nào, sau khi tớ nói bắt đầu, ai xong trước và được mọi người tán thành thì được hai gói tương cà.”

Tần Thư biết, bọn họ là muốn dùng phương thức này ra chủ ý cho cô. Cô để đĩa khoai của mình đến trước mặt, theo một tiếng bắt đầu của Doãn Nhất Kiều, các cô nhanh chóng ghép vần ở trên đĩa.

Không có miếng ngắn, sẽ cắn luôn một nửa.

Gần như cùng một lúc các cô ghép vần xong.

Thu Lam nhìn chữ trên đĩa, càng xem càng không giống, “Sao tớ cảm giác tớ viết sai rồi.”

Mấy người đặt đĩa để cùng nhau.

Kinh ngạc phát hiện ba đĩa giống nhau như đúc.

“Má, thần kỳ như vậy?” Thu Lam đứng lên nhìn lại, đích xác giống nhau.

Các cô đều viết hai chữ ‘ dư luận ’ này.

“Đây, mỗi người hai gói sốt cà chua.” Doãn Nhất Kiều bắt đầu phát sốt cà chua.

Ba người chấm sốt cà chua, ăn hết hai chữ này.

Doãn Nhất Kiều cười: “Đắc tội ai, cũng không thể đắc tội với phụ nữ chúng ta.” ---Đọc full tại Truyenfull.vn---

Tần Thư: “Vâng, đặc biệt là phụ nữ lòng dạ hẹp hòi như em.”

“Có muốn làm ván thứ hai không?” Thu Lam hỏi.

Doãn Nhất Kiều: “Tớ thì không thành vấn đề, tớ nhiều ý xấu lắm, ha ha.”

Tần Thư ăn hết chỗ khoai ghép vần lúc nãy, “Được, lại chơi một ván.”

Thời gian lần này dài hơn một chút, ba người đều nghiêm túc suy nghĩ một phen, bắt đầu ghép vần.

“Em xong rồi.” Tần Thư nhanh nhất.

“Lần này chữ của chị nhiều nét, chờ một chút.” Doãn Nhất Kiều nói: “Mấy chữ này nét bút quá nhiều, không đua được.”

Qua bốn năm phút, Doãn Nhất Kiều mới xong, Thu Lam nhanh hơn một chút.

Ba người lại lần lượt bưng đĩa ra.

Tần Thư: ‘ Bán khống ’

Doãn Nhất Kiều: ‘ Vây Nguỵ cứu Triệu ’

Thu Lam: ‘ Dương đông kích tây ’

Doãn Nhất Kiều bắt đầu ăn mấy chữ kia: “Không nghĩ tới chúng ta tâm linh tương thông như vậy, nhưng chiêu này là bí quá hoá liều, em phải nghĩ cho kỹ.”

Thu Lam rắc sốt cà chua lên khoai tây, cũng nói với Tần Thư: “Mũi tên đã bắn ra thì không quay lại được, cho dù có, thì cũng là muốn mạng mình.”

Tần Thư gật đầu: “Em biết, cái này là hạ sách.” Hỏi các cô: “Các chị có muốn kiếm thêm thu nhập không? Các chị không cần bỏ tiền, không cần gánh vác bất cứ nguy hiểm gì, chỉ cần kỹ năng chuyên nghiệp của các chị.”

Doãn Nhất Kiều cười: “Vừa lúc chị nhàn rỗi không có chuyện gì, thuận tiện kiếm chút tiền sữa bột, cho chồng chị giảm bớt gánh nặng.” Cô giương cằm lên với Thu Lam: “Cậu có thiếu tiền không?”

Thu Lam thong thả ung dung nhai khoai tây: “Thiếu, sao lại không thiếu? AC của tớ bị cột chặt, còn không biết ngày tháng năm nào mới được thả ra, tớ còn đang chờ tiền để đi đầu tư đây này.”

Sau đó hỏi Tần Thư: “Nói xem có thể chia cho bọn chị nhiều hay ít? Người ta đã nói không có lợi thì không dậy sớm, chị em ruột cũng phải tính toán, quan hệ cá nhân là quan hệ cá nhân, nói đến làm ăn phải nói rõ ràng, đây là chồng em dạy chị, chị cảm thấy có lý.”

Tần Thư lấy khăn ướt lau tay, “Cái này phải nói rõ ràng.”

Doãn Nhất Kiều dùng cánh tay cọ Tần Thư một chút: “Này, chị cảm thấy en hẳn là nên đi tìm một cao nhân tới.”

“Anh em á?” Tần Thư hỏi.

Doãn Nhất Kiều lắc đầu: “Anh em thì không cần phải trả tiền, em có gì cần hỗ trợ anh ta sẽ không từ chối. Chị đang nói một người khác.”

Tần Thư phản ứng lại: “Chị nói thầy Hạ?”

Doãn Nhất Kiều gật đầu: “Anh ta mấy năm nay làm thu mua ở nước ngoài, biết rất nhiều con đường, bắt đầu điều tra công ty Úy Minh Hải từ chỗ nào, anh ta rõ ràng nhất, năng lực nghiệp vụ, ba chúng ta cộng lại cũng không phải đối thủ của anh ta.”

Tần Thư nghĩ, lắc đầu: “Không phiền tới anh ấy, việc của Hải Nạp đã đủ khiến anh ấy bận rộn rồi, nếu có vấn đề gì, em có thể đi hỏi anh ấy.”

Thu Lam đồng ý: “Em đã kết hôn, nên ít đi lại với người ngày xưa mình yêu thầm, bình dấm di động nhà em, nói đổ là đổ, đến lúc đó khiến đường xá Bắc Kinh toàn là vị dấm thì không tốt.”

Tần Thư: “…”

Bật cười.

Đêm nay mấy người các cô tương đối thu liễm, không chơi đến nửa đêm, 10 giờ rưỡi đã tan cuộc.

Lúc Tần Thư xuống lầu, xe Hàn Phái đã dừng bên cạnh nhà hàng, tạm biệt hai người họ đến chỗ ô tô.

Cửa sổ xe mở một nửa, Hàn Phái vẫn luôn cúi đầu xem gì đó, cô đến gần anh cũng chưa phát hiện.

Tần Thư dựa ở cửa xe, gõ gõ: “Anh zai à.”

Hàn Phái ngẩng đầu: “Xong rồi sao?”

“Vâng.” Tần Thư ghé sát vào cửa sổ xe, “Anh xem cái gì thế?”

Hàn Phái giơ sách lên cho cô xem bìa, ‘Bách khoa mang thai’.

Tần Thư: “…”

Hàn Phái đánh dấu trang xem dở rồi cất, “Lên xe đi.”

Tần Thư ngồi trên xe, ghế phụ một đống sách, tất cả đều là sách và tạp chí liên quan đến mang thai, “Anh nghĩ thế nào mà lại xem những cái này?”

Hàn Phái: “Không phải em không có thời gian sao? Anh xem là được.”