Mẹ Kế - Linh Nhân Thịnh Thế

Chương 67: MỞ ĐẦU VỞ KỊCH (XÀ LÊ)



"Có tôi ở đây rồi, không phải sợ..." Cảm thấy cơ thể người bên cạnh càng lúc càng nóng, Xà Nhan Lệ xưa nay gặp chuyện không sợ hãi cũng phải cuống cuồng không thôi. Cô không ngừng lẩm bẩm, không biết là để an ủi đối phương hay an ủi chính mình nữa. Giờ là lúc giao mùa giữa thu và hạ, gió đêm vào thời điểm này khá mát mẻ nhưng khi nó thổi vào hai người lại giống như nhóm lên một ngọn lửa không tên, khiến cho người ta càng nóng nực khó chịu.

Xà Nhan Lệ không dám ôm quá chặt, lúc này Lê Nặc như một thùng thuốc súng. Nhưng nếu cô không đỡ bên chắc cô ấy đã ngã vật ra đất rồi.

Hai người nửa ôm nửa kéo đi về phía trước. Xà Nhan Lệ hận cái thành phố này muốn chết, nửa đêm nửa hôm mà một chiếc taxi cũng chẳng thấy đâu. Cô hận cả con bé Lê Nặc đáng kiếp này, bị người ta bỏ thuốc được cô cứu ra mà còn dám động thủ động cước với cô nữa chứ, thật là đồ điên không phân biệt phải trái. Hận tới hận lui, Xà Nhan Lệ lại hận chính mình, nếu cô không nói mấy lời vô liêm sỉ kia thì có lẽ tất cả đã không xảy ra. Nếu cô chỉ đến chậm một bước thôi... Chỉ cần nghĩ đến chuyện Lê Nặc sẽ gặp thương tổn, Xà Nhan Lệ sợ hãi không dứt.

Nhưng tình huống bây giờ không cho phép cô do dự không tiến. Đang khi Xà Nhan Lệ không biết phải làm sao, ông trời già kia rốt cục cũng mở con mắt, xa xa đi tới một chiếc xe taxi. Xà Nhan Lệ không chút nghĩ ngợi liền nhảy ra ngăn trước đầu xe, không đợi tài xế kịp phản ứng đã lập tức mở cửa xe, đẩy Lê Nặc vào trong.

"Bác tài, chở chúng tôi đến..." Vốn định đưa người "sốt cao" này vào bệnh viện nhưng nếu vậy thì mọi chuyện sẽ vỡ lở ra hết, tiền đồ của Lê Nặc sẽ bị phá hủy. Vừa nghĩ thế, Xà Nhan Lệ khẽ cắn răng, nói: "Đến khách sạn gần đây nhất, xin nhanh lên một chút!" Thôi thì bất chấp tất cả vậy, cô đưa mắt nhìn người đang bám chặt mình như sam này.

Tình trạng của Lê Nặc lúc này còn tệ hơn trước, ý thức đã mơ hồ, tiếng rên rỉ thống khổ khiến người nghe không khỏi run sợ. Đôi tay bỏng cháy như lửa của cô đang từ từ chui vào lưng áo T-shirt của Xà Nhan Lệ, không ngừng khuấy động lửa nóng trong người. Xà Nhan Lệ nhất thời khựng lại, không biết nên cự tuyệt hay là tiếp nhận nữa. Tài xế ngồi ở đằng trước thỉnh thoảng đánh giá động tác của hai người qua kính chiếu hậu. Xà Nhan Lệ có thể cảm nhận được ánh mắt nhìn trộm của ông ta nhưng giờ phút này tâm tư của cô đều đặt trên người Lê Nặc, không còn tinh lực để so đo nữa.

"Cô gái kia có phải... có phải đã ăn thứ... không nên ăn không?"

Xà Nhan Lệ nhìn thoáng qua gã đàn ông phía trước, rút một ít tiền trong túi ra thả vào cái ghế trống phía trước. "Bác tài, xin hãy nhanh một chút!" Từ đó, người đàn ông kia không nói gì nữa, chỉ thở dài một tiếng rồi thôi.

Đến khách sạn, Lê Nặc đã hoàn toàn mất kiểm soát hành vi của mình. Tiếp viên khách sạn thấy hai người phụ nữ ôm nhau đứng một chỗ dường như cũng không thấy kỳ quái lắm, chỗ này đến đi nhiều người chuyện kiểu này chắc cũng không còn lạ nữa.

Vất vả lắm Xà Nhan Lệ mới lôi được người này lên phòng. Cửa phòng vừa mới đóng lại, người này giống như là phát điên ấn chặt cô vào tường, liều mạng kéo quần áo cô ra. "Lê Nặc, bỏ tay ra, tỉnh lại mau..." Trong lúc bối rối, Xà Nhan Lệ giữ được áo thì lại không cầm nổi quần, kể từ đó, phòng tuyến khó tránh khỏi thất thủ.

"Nóng quá... giúp tôi với..."

Nhìn Lê Nặc vừa khóc vừa van xin, Xà Nhan Lệ ngẩn người ra trong giây lát, buông bỏ mọi chống cự, để mặc Lê Nặc cởi bỏ quần áo của mình. Dần đần, trong mơ hồ, Xà Nhan Lệ không thỏa mãn với cảm giác bị "xâm phạm" đấy. Cô thoát khỏi trói buộc của "quân địch". Bàn tay vung lên, vạt áo bị cởi ra, mười ngón tay như bạch ngọc vuốt ve lưng và bụng của Lê Nặc.

Nụ hôn của Lê Nặc rất ngây ngô. Cô thậm chí còn không hiểu thế nào là hôn sâu. Mỗi khi hai môi chạm vào nhau cô đều dừng lại. Có lẽ bởi vì men say cho nên nụ hôn triền miên khiêu khích đã biến thành gặm cắn, cô tựa như con sói đói mồi không ngừng "tác chiến" trước ngực và cổ đối phương. Loại "xâm nhập" mang theo chút thô bạo này không làm Xà Nhan Lệ thấy đau đớn mà lại khiến chân cô mềm nhũn, ngã sóng soài. Hai người cùng lăn ra một chỗ trên đất.

Mây mù che mắt bỗng tan biến, Xà Nhan Lệ kinh ngạc nhìn cái người đang đè mình trên sàn nhà này. Khuôn mặt của người đó đỏ ửng, đôi mắt mang theo ham muốn tình dục trần trụi. Phút chốc hoảng hốt, bóng dáng đau thương khi nhảy xuống hồ của mẹ như hiển hiện trước mắt cô.

Lê Nặc, khi tỉnh lại em sẽ không hối hận chứ? Ngay cả những đôi tình nhân hứa hẹn bên nhau đến già cũng có lúc phản bội, huống chi là tình trạng hai chúng ta bây giờ. Không có sự chấp nhận của xã hội, không có sự bảo đảm của pháp luật, thậm chí có khi sẽ trở thành đối tượng bị công kích của mọi người. Bản thân Xà Nhan Lệ cô không sợ những lời tán phét nhàm chán đó nhưng cô không chắc Lê Nặc có giống mình không. Dù Lê Nặc có thể, vậy còn người nhà cô ấy thì sao?

Họ đã ngậm đắng nuốt cay nuôi con gái lớn khôn, liệu họ có thể tiếp nhận chuyện con gái họ sẽ đâm đầu vào một tình yêu mãi mãi không thấy ánh mặt trời không? Chỉ sợ là không thể rồi... Có lẽ vì từ nhỏ đã mất đi người thân, cho nên khát vọng có được một mái ấm của Xà Nhan Lệ vượt xa người thường. Cô không hy vọng Lê Nặc sẽ có một ngày vì cô mà lâm vào tuyệt cảnh bạn bè xa lánh. Tình yêu có thể vượt qua nghèo khó nhưng cũng không thể lâu dài khi không có tình thân. Lê Nặc, tôi yêu em nên tôi không thể để em dẫm vào vết xe đổ của tôi và mẹ tôi. Có lẽ em sẽ hận tôi nhưng mong em hãy hiểu, tôi yêu em nên không muốn tổn thương em.

Những lời này nếu Lê Nặc còn tỉnh táo, chắc chắn Xà Nhan Lệ sẽ không nói ra. Nhưng giờ phút này thần trí cô ấy không rõ nên cô mới dám thổ lộ hết lòng mình. Thừa dịp đối phương ngây người, đôi tay mềm nhũn như không xương của Lê Nặc trèo lên người Xà Nhan Lệ. Nhìn Lê Nặc như vậy, Xà Nhan Lệ không do dự gì thêm, lập tức tránh thoát đối phương "dây dưa". Nhưng cô đã đánh giá thấp năng lực của Lê Nặc, Xà Nhan Lệ vẫn còn chưa kịp đứng dậy tránh đi, Lê Nặc đã ôm chặt lấy Xà Nhan Lệ như gấu Koala ôm cây, dù thế nào cũng không buông ra.

Xà Nhan Lệ sợ làm Lê Nặc bị thương chỉ có thể để mặc người ta ôm ấp sờ soạng, còn mình thì từng bước từng bước đi về phía nhà tắm. Lê Nặc đang trong trạng thái ngây ngất kia không hề biết dụng ý của đối phương, vẫn nỗ lực làm việc như cũ. Giờ phút này, cô như đứa trẻ làm nũng trong lòng mẹ, không ngừng không nghỉ liếm mút hai đóa hồng mai trước ngực người đẹp Xà. Thấy bộ dáng trầm mê của cô, Xà Nhan Lệ không phải không có cảm giác. Cô cũng là một người phụ nữ có thất tình lục dục như bao người khác. Người ta nói phụ nữ ba mươi như sói, bốn mươi như hổ, thế thì người sắp đầu ba đây đương nhiên cũng phải như hổ như sói... Hơn nữa, đối phương còn là người mình yêu mến, Xà Nhan Lệ sao có thể không động tâm. Nhưng chỉ cần nghĩ tới chuyện vui thích nhất thời này sẽ mang đến thống khổ vô cùng vô tận cho Lê Nặc, dù dục vọng có cao đến mấy Xà Nhan Lệ nhất định phải bóp chết ngọn lửa đang hừng hực cháy trong lòng.

Xà Nhan Lệ mang Lê Nặc đến vòi hoa sen, đưa tay mở nước. Dòng nước lạnh như băng không một tiếng động chảy xuống nhưng nó cũng không thể dập tắt được ngọn lửa đang bừng lên như thiêu như đốt kia. Lê Nặc chỉ hơi ngừng lại một lát, mở đôi mắt đầy sương mù nhìn Xà Nhan Lệ, rồi sau đó lại tiếp tục rơi vào vực sâu không đáy... Nhìn đôi mắt ngu ngơ của Lê Nặc, Xà Nhan Lệ thấy lòng mình đau nhói, cô càng vững tâm hơn. Cô không hề chần chừ nữa, một tay cầm vòi hoa sen, một tay giữ chặt đầu Lê Nặc.

Nước chảy khắp nơi, ướt đẫm cả hai người. Cơ thể của cả hai từ trên xuống dưới không có chỗ nào không ướt, Lê Nặc còn bị xối cho sặc nước. Nhìn Lê Nặc đau đớn giãy dụa, nước mắt Xà Nhan Lệ rơi lã chã. Nhưng hai mắt có mơ hồ cũng không thể dao động quyết tâm của Xà Nhan Lệ.

Cái này giống như đánh bạc vậy, chỉ khác là Xà Nhan Lệ không cược với Lê Nặc mà là cược với chính mình. Nếu cô mềm lòng thì coi như là những cố gắng đấu tranh nội tâm trước kia đều vô ích cả. Thứ cô thua không chỉ có bản thân mình mà còn có cả cuộc đời của Lê Nặc.

Mãi đến khi Lê Nặc không còn sức để vùng vẫy nữa, Xà Nhan Lệ mới vô lực thả chiếc vòi hoa sen ra. Sau đó, đôi tay lạnh buốt vội cầm chiếc khăn tắm trên bồn rửa mặt để lau người Lê Nặc. Thấy bộ quần áo ướt nhẹp dính sát vào cơ thể Lê Nặc, Xà Nhan Lệ không còn cách nào khác đành phải lột áo của cô ấy ra.

Ra khỏi phòng tắm, gió lạnh lùa vào người khiến cho cả hai run rẩy không thôi. Thấy Lê Nặc co ro run lẩy bẩy, người đẹp Xà vội vàng kéo kín chiếc khăn tắm che cho cô. Đại khái là vì lạnh, Lê Nặc không còn ầm ĩ như vừa nãy nữa, dường như cô cũng lấy lại được một chút lý trí. Xà Nhan Lệ không dám sơ suất, dìu Lê Nặc đi tới giường, sau đó chạy tới cửa nhặt lên chiếc áo T-shirt vừa mới bị lột ra của mình.

"Lê Nặc, xin lỗi, đừng trách tôi, tôi không muốn tổn thương em..." Xà Nhan Lệ đến bên mép giường, vừa dùng sức xé ra một mảnh vải trắng từ chiếc áo, vừa đưa mắt nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Lê Nặc. Bây giờ Lê Nặc rất an tĩnh, không ầm ĩ ồn ào, giống như một đứa bé u mê mở to đôi mắt nhìn động tác của Xà Nhan Lệ. Vì không để cho người kia lại "vồ tới" lần nữa, Xà Nhan Lệ xé vải thành sợi rồi bọc Lê Nặc vào trong chăn, sau đó buộc chặt lại. Lúc vải buộc xong, nước mắt của Lê Nặc bỗng dưng rơi xuống. Nhìn hai hàng nước mắt kia, Xà Nhan Lệ cả kinh, cô biết tuy Lê Nặc còn chưa tỉnh táo nhưng vẫn có thể hiểu được ý đồ của cô.

" Dù em hận tôi, tôi vẫn sẽ làm như vậy..." Vừa nói chuyện, Xà Nhan Lệ vừa ôm Lê Nặc đã bị buộc như cái bánh chưng vào lòng. Không lâu sau, Lê Nặc lại không còn ý thức, thỉnh thoảng lăn lộn cơ thể, như muốn thoát khỏi "gông xiềng" trói buộc cơ thể mình. Lê Nặc càng dùng sức, Xà Nhan Lệ càng ôm chặt. Lê Nặc khóc, Xà Nhan Lệ cũng yên lặng khóc theo. Xà Nhan Lệ biết rất rõ cảm giác bị xuân dược hành hạ mà không được phát tiết kia... Rất đau đớn. Trước kia, khi cô còn là một cô gái chưa trải đời đã từng bị người ta chuốc thuốc. Lúc ấy, nhờ vào sự thông minh và ý chí kiên cường của mình, cô đã vượt qua được. Sau chuyện đó, cô bắt đầu học được cách đề phòng và thói lõi đời.

Dù như vậy nhưng mấy năm qua có không ít người mơ tưởng đến vẻ đẹp của Xà Nhan Lệ, hoặc công khai hoặc ám chỉ muốn hái đóa hoa xinh đẹp động lòng người này. Có người dùng tới cổ phần công tỷ chỉ vì muốn một đêm tiêu hồn với người đẹp. Có người đê tiện dùng thuốc mê thậm chí là ma túy để ép cô vào khuôn khổ. Nhưng Xà Nhan Lệ lần lượt dùng trí tuệ của mình để "SAY NO" với đám người lòng lang dạ sói kia!

Xà Nhan Lệ tin cô có thể làm được thì Lê Nặc cũng làm được. Đêm nay, cô đau khổ không kém gì Lê Nặc. Mãi đến khi gần sáng, Lê Nặc mới thôi điên cuồng. Nhìn Lê Nặc mệt mỏi thiếp đi, Xà Nhan Lệ vẫn không dám nhắm mắt nghỉ ngơi. Cô ngồi cạnh canh chừng cho người kia ngủ, chỉ một hơi thở lơ đãng của người đó cũng khiến Xà Nhan Lệ khẩn trương hồi lâu. Không biết đã qua bao lâu, hàng lông mi dài rậm kia nhẹ nhàng rung động, hô hấp của Xà Nhan Lệ không tự giác trở nên rất nhẹ.

"Lê Nặc, cô tỉnh chưa?" Xà Nhan Lệ nín thở tập trung tinh thần nhìn phản ứng của Lê Nặc, nhìn bờ môi cô khô khốc trắng bệch mấp máy nhưng không hề lên tiếng. Xà Nhan Lệ biết ý lập tức rót nước mang tới định đưa cho Lê Nặc nhưng khi nhìn Lê Nặc bị quấn chặt không một kẽ hở, Xà Nhan Lệ đầu tiên là sửng sốt, sau đó không hề tốt bụng cất tiếng cười "ha ha". Song Xà Nhan Lệ cười thì cười vậy chứ thấy bộ dáng khó chịu ấm ức của Lê Nặc, cô vẫn "giơ cao đánh khẽ" đưa nước tới bên miệng Lê Nặc.

Lê Nặc đã khát khô cả cổ, nước vừa tới bên miệng là uống lấy uống để, hình tượng thục nữ chẳng thèm chú ý tới, bị sắc là lẽ đương nhiên. Xà Nhan Lệ tức giận nói móc cái người bị sặc đến nỗi thở không ra kia. "Chỉ nghe qua trẻ con mới sinh bị sặc sữa, cô lớn thế này rồi còn bị sặc nước?"

Chỉ cần bị miệng lưỡi độc ác của Xà Nhan Lệ chỉ trích thì không có vật nào có thể lành lặn. Lê Nặc tất nhiên cũng hiểu rõ đạo lý này nên cũng không muốn chống cự vô vị làm gì, chỉ dẩu môi, liếc xéo mắt nhìn yêu tinh kia coi như đáp lại.

"Người nào đó, cô có thể cởi trói ra được hay không..."

"Người nào đó?" Yêu tinh thấp giọng lập lại lần nữa, khẽ nhướng mày nhìn cái "bánh chưng" trước mặt, cười khổ nói: "Thì ra cô thù dai như vậy, có tin tôi cứ thế mặc cô ở chỗ này không?"

"Vậy cô có tin là tôi sẽ kiện cô tội lừa bán phụ nữ, giam cầm phi pháp không?"

"A, họ Lê kia, giờ tỉnh rồi định chảnh chọe đấy hả?" Xà Nhan Lệ khẽ xì một tiếng, tuy khuôn mặt tỏ vẻ không vui nhưng lại sợ con nhóc này làm ra chuyện gì hại mình cho nên vẫn ngoan ngoãn giúp Lê Nặc cởi trói. Chỉ là trong miệng vẫn phải thầm oán mấy câu: "Biết cô vong ân phụ nghĩa thế này thì tôi không thèm cứu cô nữa!"

Lê Nặc chậm chạp không nói, chờ Xà Nhan Lệ giúp cô giải trừ "cái kén" bọc lấy mình kia mới vạch góc chăn, nhìn lại cơ thể mình rồi lại nhìn yêu tinh chỉ mặc mỗi bra. Sau đó, cô thâm trầm dùng chiếc chăn đơn bọc lấy cơ thể khỏa thân của mình, chân trần bước xuống giường, im lặng đi về phía cửa thủy tinh bên kia.

Yêu tinh kia vốn là bén nhọn vô cùng nhưng vừa rồi bị Lê Nặc liếc mắt nhìn liền chột dạ không nói nổi thành lời. Cô ngồi ở đầu giường, suy nghĩ mãi không ra mình đã sai ở đâu... Bỗng dưng, Xà Nhan Lệ tự vỗ lấy đầu mình, từ trong lòng hét to một tiếng "hỏng bét". Cô xỏ dép chạy tới cửa phòng tắm, chưa đợi người kia nói gì liền vội vàng mở miệng: "Lê Nặc, không phải như cô nghĩ đâu, chúng ta chưa làm cái gì hết. Tôi chỉ sợ cô khó chịu cho nên mới cởi quần áo của cô, thật đấy..." Mặc dù miệng nói "thật đấy" nhưng chính bản thân Xà Nhan Lệ cũng không tin những lời giải thích vớ vẩn này. Chính bản thân cô mắt thấy còn không tin, huống chi là người khác.

Không giải thích, người ta gọi là cam chịu, còn giải thích rồi thì người ta lại gọi là che giấu. Nhìn bóng lưng của Lê Nặc yêu tinh xưa nay miệng mồm nhanh nhảu cuối cùng cũng biết thế nào là khóc không ra nước mắt.

Mà Lê Nặc lúc này vẫn rất "bình tĩnh", giống như chưa có chuyện gì xảy ra, cho dù người phía sau có giải thích thế nào thì cô cũng không lên tiếng. Lê Nặc chỉ im lặng vốc nước vỗ vỗ lên mặt mình. Ai nói im lặng là vàng, Xà đây thấy im lặng chính là giết người không dao! Dù sao, Xà Nhan Lệ thấy Lê Nặc không nói lời nào thì trong lòng sốt ruột, cứ thấp tha thấp thỏm mãi không yên.

Đợi khi Lê Nặc ngẩng đầu lên, liền từ trong gương nhìn thấy vẻ mặt như Cung Lệ Na của Xà Nhan Lệ. Cô yên lặng xoay người, nhìn thẳng vào người đang bối rối kia. Xà Nhan Lệ bị nhìn đến nỗi sợ hãi, yếu ớt nói lại một câu: "Là... là thật đấy..."

"Thật?"

"Thật mà! Tôi lấy danh nghĩa của mẹ tôi ra thề, đúng là thật, chúng ta chưa hề xảy ra chuyện gì cả!"Xà Nhan Lệ chưa bao giờ thấy một Lê Nặc như vậy cả, ánh mắt sắc bén tựa như một thanh kiếm, khóe miệng treo nụ cười cao thâm khó lường, nhìn kiểu gì cũng khiến người ta sợ hãi.

"A, là thật..." Lê Nặc nhếch môi, đảo mắt đã đi tới trước mặt Xà Nhan Lệ. Hai người mắt đối mắt, mũi chạm mũi, hô hấp hòa quyện. Cứ giằng co như vậy trong chốc lát, Lê Nặc nhẹ buông hai tay ra, tấm chăn mỏng bọc lấy người lúc trước bỗng nhiên rơi xuống, bươm bướm xinh đẹp phá kén bay lên...

"Cô..." Mặc dù vào mấy giờ trước, Xà Nhan Lệ đã "may mắn" được trông "cảnh đẹp như vẽ" nhưng lúc đó vì lo lắng nên cô hoàn toàn không có lòng thưởng thức cơ thể cũng giống cơ thể mình kia. Nhưng bây giờ lại khác rồi, cơ thể ấy hiện ra trước mắt làm cô đỏ mặt tim đập mạnh, dù sao trước mắt này cũng là người mình thích, kể cả tay Liễu Hạ Huệ năm xưa có thể ngồi yên mà lòng không loạn hẳn là vì người trong lòng hắn khẳng định không xinh đẹp nhỏ nhắn như Lê Nặc đây. Xà Nhan Lệ dè dặt liếc nhìn Lê Nặc. Khi ánh mắt lướt qua bộ phận quan trọng, cô bất giác nuốt nước bọt. Có lẽ tự biết bản thân bỉ ổi cho nên Xà Nhan Lệ vội vàng ngoảnh đầu nhìn đi chỗ khác.

"Cô nói hai người chúng ta thật sự chưa làm gì..." Lê Nặc dừng một chút, sau đó nâng cằm yêu tinh lên để cô đối mắt với mình. "Tôi tin!" Thân thể căng cứng của Xà Nhan Lệ bị ép đến sát góc tường cuối cùng cũng buông lỏng xuống. Nhưng lời kế tiếp của Lê Nặc thiếu chút nữa khiến yêu tinh đi gặp người mẹ đã mất của mình.

"Thân thể của tôi kém cỏi vậy sao, không thể khơi gợi được chút hứng thú nào từ cô? Nhưng nếu cô không thích thú gì tôi thì sao lại không dám nhìn thẳng vào tôi vậy? Cô không cần trả lời vội đâu, trước để tôi nói hết đã!" Xà Nhan Lệ vừa há mồm đã bị một cỗ hàn khí ập tới làm cho phải ngậm miệng lại.

"Cô có muốn biết cảm giác của tôi không? Dù bị chuốc thuốc, ấn tượng khá mơ hồ nhưng tôi cảm thấy rất vui vẻ, cô có biết tại sao không? Bởi vì tôi có thể cảm giác được người mà tôi hôn đêm qua không phải ai khác mà là Xà Nhan Lệ! Là người phụ nữ tôi nhớ mong đêm ngày! Vậy còn cô thì sao, Xà Nhan Lệ? Khi tôi hôn cô, cô có cảm thấy ghê tởm, chán ghét không? Tại sao không trả lời tôi?"

Xà Nhan Lệ đến thở còn chẳng dám nữa thì có thể nói cái gì. Cô nào ngờ con thỏ nhỏ biết điều ngày nào giờ lại biến thành cọp mẹ đi gây sự như vậy.

"Cô đã không muốn nói, vậy thì tôi sẽ hỏi nó..." Xà yêu tinh còn chưa hiểu ra làm sao thì đôi môi đã bị người nọ chiếm lấy. Xà Nhan Lệ muốn trốn nhưng không trốn được, Lê Nặc đã sớm chặn đường lui của cô rồi, cả cơ thể bị kìm giữ giữa hai tay của cô ấy. Ngắn ngủi mấy giờ, nói thật kỹ thuật hôn của Lê Nặc cũng chẳng cao thêm được chút nào, so với trước thì càng "thô lỗ" hơn, cánh môi Xà Nhan Lệ bị cắn đến đau rát.

Chỉ là Xà Nhan Lệ không hề thấy phản cảm, có lẽ mỗi người phụ nữ đều có sở thích bị cưỡng hôn đi, hơn nữa kẻ cưỡng hôn kia còn là người mình thích, cô làm sao có thể cự tuyệt nổi. Lúc Lê Nặc đưa lưỡi tiến vào, lưỡi của Xà Nhan Lệ "phản chủ" quấn quýt cùng tình yêu mới.

Xà Nhan Lệ không cản nổi sự quyến rũ nóng bỏng kia, cuối cùng lại triền miên với Lê Nặc. Cũng không rõ là ai đốt lửa, hai kẻ vong tình hận không thể nấu chảy đối phương ra. Tình lên đỉnh điểm, Lê Nặc không nhịn nổi, vòng tay ra sau lưng yêu tinh, mở khuy áo ngực, rồi sau đó đưa tay xoa nắn hai mảnh mềm mại trắng bóc kia.

Lần này, Lê Nặc vừa động tay vừa động lưỡi, có thể nói là đại thắng toàn quân. Nhìn yêu tinh bắt đầu có thần thái mê ly, Lê Nặc từ từ lui người lại. Thân thể hai người tách ra, đôi môi cả hai nối với nhau bởi sợi "ngân tuyến" sáng bóng như thể hiện sự ràng buộc không nỡ rời xa.

Lê Nặc lau miệng, đầu ngón tay nhẹ nhàng chỉ môi Xà Nhan Lệ, nói: "Chỗ này có thể lừa người, nhưng mà chỗ này..." Đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt xuống, mang theo chút câu dẫn, chỉ về phía bên ngực trái ngạo nghễ kia. "Chỗ này không lừa được. Vừa rồi em có thể nghe thấy trái tim chị đập rất mạnh, nó nói cho em biết chị yêu em. Nếu chị không yêu em thì sao đã nói những lời tuyệt tình với em rồi lại chạy đến cứu em? Tại sao lại khóc nói xin lỗi em..."

"Sao không nói lời nào?" Nhìn yêu tinh buồn bực không lên tiếng, Lê Nặc khẽ híp mắt, cười tà một tiếng. "Phụ nữ luôn thích nói dối!" Nói xong, không đợi Xà Nhan Lệ phản ứng lại, Lê Nặc liền ngồi xổm xuống, kéo ra mảnh vải che thân cuối cùng trên người Xà Nhan Lệ.

"Lê Nặc, em đừng... A..."