Mây Bay Ngang Núi

Chương 12



Sáng sớm hôm nay, chưa đến bảy giờ Vân Tịch đã đến tiệm hoa. Từ hồi mở tiệm đến giờ cô rất ít khi đến vào lúc tiệm không có một bông hoa nào thế này.

Bình thường chú Nghiêm dậy sớm tập thể dục sẽ ghé qua nhận và kiểm tra hoa giúp cô, lúc cô đến chỉ cần ghi giá và sắp xếp hoa. Nhưng, hôm qua bạn nối khố của chú Nghiêm đến Nam thành chơi, rủ ông đi câu cá, nên hôm nay cô phải dậy sớm thế này.

Quét dọn xong, Vân Tịch giải quyết bữa sáng vừa mua trên đường, thêm hai ly sữa đậu nành ấm, cô cảm thấy quá mỹ mãn cho một bữa sáng tinh mơ thế này.

Vừa ăn sáng xong, xe giao hoa cũng đến, kiểm tra đơn đặt hàng và hóa chất lượng hoa, cô ký tên vào hóa đơn.

“Hôm nay chú Nghiêm đâu mà để cô kiểm hàng một mình thế này.”

“Làm nhiều rồi, ông ấy cũng phải nghỉ ngơi chứ. Cảm ơn anh!”

Xe vừa đi, Vân Tịch nhìn lại đống hoa sau lưng mình, bỗng cô cảm thấy bữa sáng lúc nãy giống hạt cát ở giữa sa mạc, muốn khóc quá.

Lấy điện thoại chụp đống hoa trước mắt, đăng lên vòng bạn bè với trạng thái: Tuy xinh đẹp nhưng làm người ta mệt mỏi, còn thêm ba icon rưng rưng nước mắt.

Hic, sống ảo đủ rồi bắt tay vào dọn dẹp thôi, hôm nay còn có mấy bó hoa phải giao cho khách nữa.

Phùng Thiệu Sơn thấy được bài đăng của Vân Tịch vào lúc anh đang ăn bữa sáng với mì gà sợi do bà ngoại Phùng làm.

“Thằng nhóc này lo ăn đi, cầm điện thoại cười cái gì.”

“Anh, cô giáo nói vừa ăn vừa dùng điện thoại sẽ bị ông Kẹ bắt đi. Em không muốn đi, em muốn ở với bà và anh trai.”

Lọ lem đang ăn pate gần đó, chạy lại cọ chân cậu muốn tranh phần.

“Ờ ha, có cả Lọ lem nữa.” nhóc Mặc vuốt lông nó ăn ủi.

“Nói mới nhớ, con mèo này ở đâu ra thế?”

“Bà ơi, anh trai và chị Vân Tịch nhặt được đấy ạ.”

Bà ngoại Phùng nhìn cháu trai lớn ánh mắt lấp lánh:

“Vân Tịch ấy là bạn gái sao?”

“Không phải đâu bà, thấy tội nên nhặt về cho nhóc Mặc chơi thôi.”

Ngại quá bà ngoại, con cũng muốn thế nhưng mà chắc còn phải cố gắng nhiều, anh Sơn trộm khóc trong âm thầm ~

“Còn mì không ạ?”

“Còn một ít, muốn ăn thêm sao?”

“Con muốn đem lên cửa hàng ạ.”

“Để bà lấy cho.”

Phùng Thiệu Sơn ăn xong bát mì mà bát của Phùng Mặc lo chơi với mèo vẫn còn hơn nửa, đưa tay cốc đầu nó

“Em không ăn hết chỉ lo chơi với mèo, sau này sẽ bị mọc đuôi dài đó.”

“Anh lừa gạt em chứ gì?” Tiểu Mặc mặt mũi tái mét, hỏi lại.

“Cứ thử đi rồi biết.”

Dù sao cũng là đứa bé vừa nghe dọa mấy câu đã sợ tái mặt, nhanh chóng vùi đầu ăn. Bà ngoại Phùng đưa hộp thức ăn cho Phùng Thiệu Sơn, còn trách anh

“Lớn thế này mà còn ghẹo tiểu Mặc, mau đi làm.”



“Con đi đây.”

Phùng Thiệu Sơn tay xách hộp đồ ăn vui vẻ đến tiệm, lúc đến đã thấy có vài người đang vây quanh trước cửa tiệm hoa. Trong đó có cả đám tiểu Phúc tử, Lưu Vũ thấy anh liền vẫy tay,

“Cậu đến trễ, lỡ mất kịch hay rồi.”

“Có chuyện gì?”

Trước tiệm hoa có bốn người đang ngồi trên bộ bàn ghế dưới gốc cây ngô đồng, A Sướng và A Nhiên đang đếm số hoa rơi dưới đất. Người đàn ông đeo mắt kính ngồi kế Vân Tịch đang cùng cô thảo luận gì đó, anh chỉ thấy cô gật đầu rồi lại lắc đầu, mỗi lần cô lắc đầu là hai người ngồi diện càng xanh mặt hơn.

Lưu Vũ kể lại, sáng nay anh ta đang ăn mì sủi cảo của dì Lan cách tiệm của Vân Tịch không xa.

Thấy bọn đầu hói đàn em đám Hạ Vũ đang đi về hướng tiệm hoa, anh ta nhìn đồng hồ mới bảy giờ ba mươi, bình thường giờ này cô chưa đến tiệm, tiếp tục lướt điện thoại anh thấy được bài đăng trên vòng bạn bè của cô là sáu giờ năm mươi tám phút, có nghĩa là giờ cô đã ở tiệm.

Anh vội thanh toán, gọi điện cho Phùng Thiệu Sơn nhưng di động lại hết pin ngay lúc này. Hết cách anh đi nhanh về phía tiệm hoa, thế nên anh chứng kiến được cảnh tượng không thể nào quên.

Từ xa anh thấy hai tên này, hất đổ số hoa trên giàn treo trước tiệm, tên ốm sát lại gần Vân Tịch tay chưa kịp đụng vào đã bị cô quật ngã bằng một đòn gọn gàng.

Anh chưa kịp hồi phục từ bất ngờ này, cô đã đưa anh đến bất ngờ khác.

Tên đầu hói thấy cô đánh đồng bọn liền hùng hổ tiến lên, hắn không thể ngờ rằng đôi chân dài hôm trước hắn khen, giờ đây đang va chạm mạnh với hạ bộ của hắn.

Là một người đàn ông, Lưu Vũ biết rõ cú đá ấy của Vân Tịch có bao nhiêu sát thương, anh nhanh chóng bật ngón tay cái với Vân Tịch. Nếu không phải điện thoại hết pin, chắc chắn anh ta đã quay lại cảnh ấy.

Hai tên này bị Vân Tịch tóm gọn, cô nhanh chóng gọi luật sư Hà đến, bọn A Sướng giúp cô giữ chặt bọn bất lương này, tốc độ của luật sư Hà nhanh đến mức hai tên này vừa ngồi lên ghế đã có vô số thứ có thể kết tội bọn chúng rồi.

“Cậu không nhìn thấy trực tiếp được cú đá ấy đâu, tuy cô ấy mặc váy nhưng sát thương không nhẹ chút nào.”

“Cậu là ông không giúp đỡ còn ở đây nói nhăng nói cuội”

Lưu Vũ thầm nghĩ với công phu đó của Vân Tịch e là có thêm hai tên nữa cô vẫn lo được, sau này Phùng Thiệu Sơn mà làm việc gì có lỗi với cô sẽ nhận được cú đá giống tên đầu hói, hắc hắc.

Nghĩ thôi cũng thấy đáng đời rồi!!!

Phùng Thiệu Sơn chen vào trong đám người, đến gần Vân Tịch: “Em có sao không? Hai tên này hù dọa đến em rồi”

“Ông chủ Phùng không cần lo, tôi không sao.”

Hai tên này thật sự chỉ là tôm tép, anh có phải là coi thường cô quá rồi không.

Hứ!

“Cô Vân, đơn khiếu nại gửi lên tòa án đã viết xong rồi.”

“Luật sư Hà đúng là tác phong nhanh nhẹn.”

“Hai người không muốn giải quyết riêng thì chúng ta chỉ có thể gặp nhau tại tòa.”

Luật sư Hà và hai người ấy nói gì Vân Tịch không quan tâm, chỉ là cô ngửi thấy mùi mì gà đâu đây.

“Ông chủ Phùng, cầm cái gì thơm thế.” Bụng cô phối hợp kêu hai tiếng.

“Tôi tưởng em đánh nhau hăng say thế sẽ không đói bụng chứ.”

Phùng Thiệu Sơn mở mì gà sợi ra trước mặt mọi người, còn chu đáo giúp Vân Tịch lau đũa. Cô thấy là món mì gà sợi thơm ngon hấp dẫn liền quên bữa sáng mỹ mãn lúc trước.

“Anh mua ở nhà nào vậy? Ăn ngon quá đi, ngày mai tôi cũng mua ăn.”



“Là nhà tôi nấu. Em khen mì nhà tôi ngon còn muốn ăn thêm…chín bỏ làm mười có phải ý em là tôi ngon nên muốn ăn luôn cả tôi không.”

Đôi đũa trên tay Vân Tịch có chút cầm không vững, tay cầm bút của luật sư Hà có chút run, hai tên côn đò miệng có chút méo, ba đứa nhóc ở tiệm sửa xe trợn mắt há hốc mồm, chỉ có Lưu Vũ coi như là tạm ổn ném ánh mắt xem thường nhìn thằng bạn thân.

Tám con người không cũng một mẹ một cha nhưng tại đây khó có lúc cùng chung suy nghĩ:

Đại ca Sơn à! Cái chín bỏ làm mười của anh làm người ta hạn hán lời, không còn gì để nói nữa luôn..

Vân Tịch hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế để không hất tô mì thơm ngon vào mặt tên “chín bỏ làm mười” kia.

“Hai người quyết định đi!”

Cô còn dùng ánh mắt truyền tải thông điệp, hai anh còn không quyết định nhanh tên kia lại chín bỏ làm mười tiếp bây giờ.

Luật sư Hà đưa hóa đơn bán lẻ hoa và sổ ghi chép số hoa bị thiệt hại ra cho mọi người xem

“Tổng số hoa thiệt hại là hai ngàn, phí tổn thất danh dự của cô Vân là một trăm ngàn. Nếu các anh đồng ý thì kí tên vào đây.”

“Cô ta đá tôi, tôi còn chưa tính nữa.”

“Hai người cùng phe, nói gì tổn thất tinh thần, bọn tôi còn chưa chạm vào cô ta.”

Thằng khốn này, còn muốn đụng vào em ấy, coi ông đây có bẻ gãy tay mày không.!

Phùng Thiệu Sơn tức điên lên, đang định động thủ thì bị Vân Tịch ngăn lại

“Nếu hai người mà đụng vào tôi thì e là số tiền phải trả có đến đời chắt của hai người cũng trả chưa xong đâu.”

Vân Tịch nói xong bầu không khí trở nên khác hẳn, cô không nói bậy, không lớn tiếng nhưng khi tức của cô làm người khác dựng tóc gáy.

Ánh mắt đó không còn trong vắt như trước mà giờ đây sâu không lường được.

Giống như là có hai Vân Tịch vậy…

“Mọi người tập trung ở đây làm gì?” Hạ Vũ hiên ngang đi tới, sợi dây chuyền vàng trên cổ anh ta loé sáng muốn dọa mắt người khác.

“Ông chủ Hạ lâu rồi không gặp.”

“Ông chủ Phùng vẫn khỏe chứ hả?”

Thái độ ngạo mạn của ông ta khi nhìn thấy Phùng Thiệu Sơn liền bị dập tắt. Thế trận trước mắt e là hôm nay không bắt được gà mà còn mất toi thúng gạo.

“Hai thằng em tôi quậy phá làm phiền đến cô rồi.”

“Ông chủ muốn giải quyết thay hai người này sao?” Luật sư Hà sắc bén hỏi anh ta.

“Đúng thế.”

“Tổng số hoa thiệt hại là hai ngàn, phí tổn thất tinh thần của cô Vân là một trăm ngàn. Mời anh kí tên vào đây.”

Hạ Vũ nghiến răng nghiến lợi thanh toán cho Vân Tịch, xong xuôi liền lôi hai đứa ăn hại về tẩn cho một trận.

Mẹ kiếp! Ông đây không sợ con nhóc đó, tại thằng chó Phùng Thiệu Sơn kia quá cứng, nhắc đến mũi liền đau.

Phùng Thiệu Sơn, Vân Tịch ông đây nhớ rõ hai đứa bây rồi!!!

——-

Tác giả: Không chỉ anh Sơn không dễ chọc mà vợ của anh ta cũng không dễ chọc chút nào ~