Mau Xuyên: Vai Ác Toàn Nam Thần

Chương 36: Công lược con tin tâm cơ (36)



Dù sao thì ở đây cũng không có ai nhận ra mình, nàng không tin là Bùi Túc sẽ không cần nương tử xinh đệp như vậy, hừ hừ!

Ai ngờ đi dạo một lúc lâu vẫn chưa thấy Bùi Túc tới, ngược lại là một tên háo sắc ăn chơi trác táng tới.

Đối phương mang theo ba năm tên hộ vệ bao quanh nàng, vẻ mặt dâm tà nói: "Đây là cô nương nhà ai vậy? Đẹp, thật đẹp! Nhan sắc khuynh quốc khuynh thành như vậy mà trước kia ta lại không chú ý tới, các ngươi nói, có phải nàng còn đẹp hơn Ngọc nương trong Vân Hương lầu không? Ha ha ha.."

Nói xong, liền phát ra tiếng cười như vịt kêu, duỗi tay muốn sờ mặt Quân Ninh.

Khi Quân Ninh đang nghĩ nên bẻ gãy móng chó trước rồi đá phía dưới hay đá phía dưới rồi bẻ gãy móng chó thì một bóng người màu trắng đã vụt qua nàng, dùng một chân đá bay tên ăn chơi trác táng kia khiến hắn phun ra một ngụm máu tươi, hôn mê bất tỉnh.

Sau đó người nọ liền đánh mấy tên hộ vệ của ăn chơi trác táng, vẫn là một người một chân, đá đến miệng phun máu tươi, bất tỉnh nhân sự.

Chờ người nọ ngừng lại, Quân Ninh đôi mắt sáng ngời, sau đó đột nhiên nhào tới chỗ nam nhân kia, ôm lấy vòng eo gầy nhưng rắn chắc của đối phương.

"Tướng công! Ta tưởng chàng.." Ngẩng đầu, nhìn mặt nạ ác quỷ người nọ đeo, cười hì hì nói, giống như là không hề để ý lúc trước người nọ bỏ nàng ở lại một mình vậy.

Hai người gặp lại lần nữa cũng giống như ngày đầu gặp nhau, cùng gặp được người mình yêu nhất dưới ngọn đèn dầu..

Người như vậy, sao hắn có thể buông tay đây.. Bùi Túc trong lòng chua xót, bế Quân Ninh lên, hai người nhanh chóng rời khỏi chỗ này.

Lại lần nữa dừng lại, Quân Ninh phát hiện bọn họ đã ở cạnh một đỉnh núi xa lạ, đỉnh đầu là mấy ngôi sao thưa thớt, ánh trăng bị đám mây hơi che khuất nhưng xung quanh cũng không quá tối, gió có chút lớn, thổi cỏ dại cánh hoa quanh họ bay phấp phới, lại kết hợp với khuôn mặt lạnh nhạt và nghiêm túc của đối phương sau khi tháo mặt nạ.

Quân Ninh nhìn như thế nào cũng thấy bầu không khí này không giống như là trường hợp tìm được đường sống trong chỗ chết, vui vẻ sau lâu ngày gặp lại mà như là hiện trường phù hợp nhất để chia tay!

Cho nên tuyệt đối là Bùi Túc cố ý, nhất định là vậy đúng không!

"Nàng tới đây làm gì?"

Nghe đi nghe đi, lời dạo đầu vô tình này, không nói chia tay, Quân Ninh sẽ livestream ăn tường.

"Ta tới tìm chàng, tướng công.." Quân Ninh vô cùng vui vẻ tiến lên muốn nắm lấy tay hắn, không ngờ lại bị đối phương tránh né.

Giỏi lắm, bà đây nhớ kỹ.

Bùi Túc nhìn Quân Ninh, trong mắt tràn đầy đau khổ nhưng trên mặt vẫn không có bất kì sự thay đổi nào, lại lạnh nhạt mở miệng lần nữa: "Ta cho rằng thái độ của mình đã vô cùng rõ ràng, nhị ca nàng là ta giết, các đại thần Nam Sở nàng cũng là ta giết, ta cũng chính là người quấy đục nước trong kinh thành. Nàng nên biết được được lập trường của ta, Bùi Túc ta một ngày là người Bắc Hạo, cả đời đều là người Bắc Hạo, chúng ta là kẻ thù, nàng không hiểu sao?"

"Nhưng ta là nương tử của chàng, chúng ta đều đã uống rượu hợp khâm.."

"Nhưng nàng vẫn là tứ công chúa nước Nam Sở, nàng cho rằng ta sẽ cưới một công chúa địch quốc làm vợ sao?"

Nghe vậy, đôi mắt Quân Ninh liền hiện lên đau thương: "Nhưng.. Nhưng chúng ta là phu thê, đều đã động phòng rồi, chàng.."

Chàng muốn ăn không muốn nhận sao? Tên khốn nạn này!

"A, thì sao chứ? Chẳng lẽ nàng còn muốn ta chịu trách nghiệm à?" Bùi Túc cười lạnh một tiếng, sau đó như không muốn nhìn Quân Ninh thêm một lần nào nữa, lấy ra một phong thư ném cho nàng: "Đừng có quấy rối nữa, đây là hưu thư, sau này hai người chúng ta, nam cưới nữ gả, không còn liên quan!"

Nói xong, xoay người định rời đi.

Thấy thế, Quân Ninh nhìn hưu thư rơi xuống đất, cũng không nhặt, nước mắt lập tức đong đầy hốc mắt.

"Bùi Túc, ta ghét chàng!"

Đối phương không dừng lại, vẫn tiếp tục đi đến phía trước.

"Bùi Túc, sau này ta không bao giờ muốn gặp lại chàng nữa!"

Không phản ứng.

"Bùi Túc, sau này ta muốn tìm một nam nhân tốt hơn chàng gấp trăm lần, sinh con đẻ cái, hạnh phúc nhìn chàng ở trong căn phòng rách tung tóe, đau khổ thất vọng, đến cả nương tử cũng không cưới nổi!"

Vẫn không phản ứng.

Chỉ là ở góc độ Quân Ninh không nhìn thấy, Bùi Túc sớm đã lệ rơi đầy mặt, trong miệng không ngừng trào ra máu tươi, nháy mắt liền nhuộm đỏ quần áo hắn.

Thấy thế, Quân Ninh cũng biết đối phương thật sự muốn bỏ nàng mà đi, thật sự có chút tức giận, nhưng nàng cũng không phải là người dễ dàng từ bỏ như vậy, lập tức lùi lại hai bước.

Thanh âm ai oán thê lương nói: "Được, Bùi Túc, chàng giỏi lắm, Lý Quân Ninh ta còn chưa đến mức không biết liêm sỉ mà dây dưa với chàng! Tâm ý của chàng ta đã hiểu, ta cũng biết chàng là người không muốn thấp kém hơn người khác. Phụ hoàng nói chàng là người có năng lực làm hoàng đế, lần này trở về Bắc Hạo, chỉ sợ cũng là vì ngôi vị hoàng đế mà đến, chàng nhất định sẽ không đau khổ thất vọng như ta nói, ngược lại sẽ quân lâm thiên hạ.. Hơn nữa bản lĩnh của chàng rất lớn, Nam Sở ta có nhiều người đắc tội chàng như vậy, những kẻ chàng từng giết chỉ là một bộ phận nhỏ cho nên chàng rất ghét Nam Sở.."