Mau Xuyên: Vai Ác Này Có Độc

Chương 1: Ta là ký chủ



Không gian một màu trắng xóa mênh mông vô bờ lại vô cùng yên tĩnh, ở giữa, một vật thể không xác định phát ra ánh sáng, không cao cũng không thấp lơ lửng trên không trung.

Bích Linh nhìn cái vật thể ở phía xa xa, không bước đến để xem, cũng không lui về phía sau, cô nghiêng đầu tự hỏi một chút, cuối cùng trực tiếp ngồi xuống đất.

Ở phía ngoài, ánh sáng vàng phát ra từng vòng lấp lánh, tựa hồ muốn khiến cho người nào đó chú ý, nhưng mà......

Cũng chả làm được cái mẹ gì.

Cô gái ngồi dưới đất đem ánh mắt nhìn ra xa, tay chống cằm không biết suy nghĩ cái gì, ngay cả một ánh mắt cũng không thèm bố thí cho nó.

Vật thể không xác định: "......"

Tình huống quỷ dị này giằng co một hồi lâu.

Ánh sáng vàng kia từng vòng phóng đại, cuối cùng bay lên trời, "Phanh" âm thanh của tiếng nổ phát ra, bột phấn màu vàng từ trên trời rơi xuống, màn hình điện tử lớn cuối cùng cũng đã xuất hiện.

Lúc này, Bích Linh mới lười nhác mở mắt nhìn thoáng qua: "Nhàm chán." Rồi lại tiếp tục chìm đắm trong thế giới của chính mình.

Cô vừa mới chém chết một người, ai ngờ người kia trước khi chết lại nguyền rủa cô chết không được tử tế, giây tiếp theo cô liền đến cái không gian này.

Vậy lời nguyền có linh nghiệm?

Bích Linh không tỏ ra ý kiến gì nữa rồi bĩu môi, hôm nào cô cũng thử nguyền rủa một lần xem nào? Thật khủng bố, hù chết cô rồi.

"Bích Linh, hai mươi hai tuổi, giết người không ghê tay, âm hiểm tàn nhẫn, độc mồm độc miệng, ở hiện đại xác định đã giết người 249 người." Âm thanh lạnh lẽo của máy móc vang lên, không mang theo một chút cảm xúc nào mà đem Bích Linh nói thành người tội ác đầy mình.

Bích Linh xoa xoa tai của mình, vẻ mặt đầy khinh bỉ: "Âm thanh thật khó nghe."

"Bíp ―― ký chủ Bích Linh ác ý chửi bới hệ thống, giá trị nhân phẩm -10."

Bích Linh không có nhẫn nại mà ngáp một cái, dùng tay sửa quần áo trên người rồi đứng dậy, chậm rãi đi về phía màn hình.

"Thứ nhất, ta không thừa nhận mình là ký chủ của cái hệ thống ngu xuẩn như này."

"Thứ hai, ai cho ngươi quyền hạn tùy ý trừ nhân phẩm của ta đi."

"Thứ ba, ta vừa mới giết một người, phải là 250(*) người!"

(*)250: Đồ ngu ngốc

Khinh thường, miệt thị cực độ, khuôn mặt của cô gái không có biểu hiện gì, nhưng lại làm cho người khác có cảm giác bất mãn nặng nề.

Hệ thống có trí tuệ chậm phát triển: Cái vị ký chủ này giống như đã sở hữu toàn bộ kịch bản, chuyện gì đang xảy ra vậy?

Bích Linh đi tới cuối màn hình, lại không ngẩng đầu lên để nhìn nó.

"Thôi nào, làm rõ mọi việc đi, nói ra mục đích của ngươi, sau đó ta sẽ đưa ngươi xuống địa ngục."

Hệ thống: "Ký chủ, ta chỉ là một cái hệ thống, không thể xuống địa ngục." Ký chủ giết người, giết một cách ngớ ngẩn......

Bích Linh không rõ ý vị mà cười một chút: "Có đạo lý, vậy ngươi nói xem ta vì cái gì mà lại ở chỗ này."

Hệ thống thấy cô giống như nghe lọt tai, lúc này mới tiếp tục: "Ký chủ, ngươi ở hiện đại xác định giết người quá nhiều, làm cho oán niệm quá mạnh. Đồng thời, nhân phẩm của ngươi quá tiêu cực, vi diện hiện đại mà ngươi ở đã mạnh mẽ trục xuất ngươi đi......"

"Đợi đã!" Mày Bích Linh nhăn lại, đánh gãy lời nó nói, "Sát hại 250 mạng người mà gọi là nhiều, ngươi không phải đang muốn hố ta chứ?"

"Bíp―― ký chủ đánh gãy lời hệ thống, giá trị nhân phẩm -1."

Bích Linh: "......" Ngoạ tào(*)!

(*) Mẹ kiếp

"Người bị vi diện đuổi đi đều sẽ bị hệ thống tiếp nhận tiến hành lao động cải tạo, cho đến khi giá trị nhân phẩm dương thì có thể trở về vi diện."

Bích Linh sờ sờ cằm: "Phương thức lao động cải tạo là cái gì?"

"Xuyên qua vi diện, thông qua hoàn thành nhiệm vụ lấy được tích điểm, dựa theo tỷ lệ 10:1 đổi thành nhân phẩm, vì nhân phẩm có thể thoát ly ra khỏi hệ thống."

Hai tròng mắt Bích Linh híp lại, đáy mắt không rõ cảm xúc mà quay cuồng: "Có vẻ có chút thú vị."

Có chút thú vị?

Qua trực giác hệ thống cảm thấy có chút kì lạ, nhưng cho dù nó có phân tích thế nào thì cũng không thấy sai ở chỗ nào cả.

"Nhắc nhở thân thiện: Nhân phẩm của ký chủ thấp hơn -10 vạn sẽ coi như đã lao động cải tạo thất bại rồi bị mạt sát, hiện tại làm mới dữ liệu."

Tên họ: Bích Linh

Giới tính: Nữ

Thuộc tính: Không rõ

Giá trị nhân phân: -30011 ( giới hạn cuối -100000, nếu vượt qua ký chủ sẽ bị mạt sát)

Tích phân: 0

Đã xuyên vị diện: 0

Đạo cụ: 《 Hệ Thống Pháp Điển 》

Bích Linh vẫn cứ cúi đầu, nhìn đôi chân trắng ngần của mình.

"Ký chủ, xem tư liệu." Hệ thống nhắc nhở.

Bích Linh thở dài bĩu môi, chậm rãi nói: "Quá cao, không thể nhìn thấy, ngươi hạ xuống một chút."

Không phải ai cũng có tư cách khiến cô ngước nhìn đâu!

Cho dù là máy móc cũng thế!

Hệ thống: "Ký chủ, ý nghĩ của ngươi, ta đều nghe thấy." Cho nên ngươi không cần phải âm thầm khinh bỉ ta, như vậy còn sẽ bị trừ giá trị nhân phẩm!

Bích Linh xoa xoa cánh tay, nhìn về phía trước màn hình điện tử.

Thoáng nhìn qua, ngay sau đó cô dời ánh mắt đi.

"Bắt đầu truyền tống đi." Cô đúng là số khổ, phải dựa vào lao động cải tạo để duy trì sinh mệnh......

Nếu có chút kích động thì phải làm sao bây giờ?

Bích Linh đem ý tưởng trong lòng trấn áp xuống, khuôn mặt bình tĩnh không gợn sóng nhìn màn hình.

Hệ thống: "......" Vừa nãy cô ấy suy nghĩ cái gì vậy, quá nhanh, nó không thể nhận ra.

Dù là gì đi nữa thì cũng không phải thứ tốt lành.

"Bắt đầu truyền tống ――"

Gần như trong một khoảnh khắc khi âm thanh điện tử bắt đầu, cột sáng màu vàng liền bao phủ lấy Bích Linh.

Người đã không thấy.

Hệ thống thở dài một hơi, màn hình sáng nhấp nháy, khôi phục màu đen ban đầu.

Cuối cùng cũng gửi người đi.

____________