Mau Xuyên: Ta Là Tuyệt Sắc Giai Nhân

Chương 37: TG3



Tử Hoa sau khi trở về thì liền bị Hoàn Cẩm Nam không thương tiếc mà thao suốt đêm làm cậu hai chân không đứng vững chỉ còn cách nằm yên trên giường.

Tử Hoa chạy qua chạy lại trong bếp. Quản gia đứng bên cạnh lo lắng đến toát cả mồ hôi lạnh. Nếu cậu xảy ra chuyện gì thì cái mạng già của ông sẽ gặp nguy hiểm đấy.

“Bác yên tâm cháu sẽ không sao đâu” Vừa mới nói xong thì cậu cắt vào tay một vết sâu. Tử Hoa đau đớn hết ầm lên làm quản gia với người làm hoảng loạn đi kiếm hộp cứu thương.

Sau khi nấu ăn mà như đi đánh trận về thì cậu cũng đã hoàn thành được bữa trưa. Mặc dù để lại một chút chấn thương nhưng Hoàn Cẩm Nam thấy chắc chắn là sẽ cảm động.

Cậu tung tăng bắt taxi đến công ty của hắn. Đúng là công ty hàng đầu, nhân viên lễ tân cũng rất bình thường không hề như công ty của Hạ Từ Vũ.

Cậu được nhân viên dẫn lên chỗ của Hoàn Cẩm Nam. Tử Hoa ngoan ngoãn ngồi chờ ở ngoài. Cậu đến không có báo trước, chắc là Hoàn Cẩm Nam sẽ bất ngờ lắm cho mà xem.

“Sao không báo trước với tôi?”

“Vì tôi biết tạo bất ngờ cho ngài”

“Vào đi” Tử Hoa túi đồ ăn chạy theo Hoàn Cẩm Nam vào trong. Trong phòng có mùi hương quế nhàn nhạt, thơm thật đấy.

“Trưa rồi ngài nên dừng lại ăn chút gì đi”

“Cũng đúng” Hoàn Cẩm Nam đi đến ôm cậu vào trong lòng. Cậu khó chịu cựa quậy thì bị hắn khong thương tiếc đánh một cái vào mông cậu. Tử Hoa xấu hổ, hờn dỗi quay đầu ra chỗ khác.

Hoàn Cẩm Nam ăn xong lau miệng, hắn tính khen cậu tay nghề nấu nướng rất tốt thì người trong lòng đã sớm ngủ từ lâu. Môi nhỏ như đang gọi mời, hắn nhịn không được mà cúi xuống định hôn lên. Nhưng chỉ còn 1cm bỗng hắn khựng lại. Chỉ là vật để chơi đùa, tuyệt đối không được có tình cảm.

Hoàn Cẩm Nam bế cậu vào phòng nghỉ ngơi. Bản thân mình thì quay lại tiếp tục hoàn thành nốt công việc.

Tử Hoa đang ngủ ngon thì bị muỗi đốt vào lòng bàn chân làm tỉnh dậy. Cậu hận con muỗi xấu xa đáng ghét đấy, nó xứng đáng bị đày đoạ cả đời.

Cậu ở trong căn phòng rất lạ. Tử Hoa tò mò đi ra ngoài, thì ra là phòng nghỉ ngơi bên cạnh phòng làm việc. Cậu thấy thư kí không có ở ngoài nên chắc đoán là đi đâu đó rồi. Tử Hoa có đi pha cho Hoàn Cẩm Nam tách trà. Cậu vừa đi, miệng xinh vừa ngân nga giai điệu bài hát mới nổi trên mạng.

“Hoàn tổng, trà của ngài” Trong phòng không chỉ có mỗi Hoàn Cẩm Nam mà còn có nam nhân khác, không ai chính là Sát Địch Giả. Hắn ánh mắt nhìn cậu toàn là dục vọng. Tử Hoa cảm thấy bản thân thật ngu ngốc khi bảo hắn giống nam nhân ấy. Sát Địch Giả là muốn cơ thể của cậu, tất cả hành động ôn nhu đấy là giả.

“Lại đây” Tử Hoa tay cầm tách trà mà run rẩy. Hoàn Cẩm Nam hút thuốc, ánh mắt thích thú nhìn người gặp nạn. Sát Địch Giả với Hoàn Cẩm Nam là anh em chí cốt, họ cũng không ít lần từng chơi chung người. Nếu Sát Địch Giả nói muốn người này thì chắc chắn Hoàn Cẩm Nam cũng sẽ không ích kỉ mà tặng cho hắn.

“Mèo con không ngờ tới lại ôm được cái đùi mới rồi, nhanh thật đấy”



“Không!” Tử Hoa muốn bỏ chạy thì bị Sát Địch Giả kéo lại. Cả người cậu bị ấn xuống ghế, quần áo trên người trở thành mảnh vải vụn trong chớp mắt.

Mới lăn lội hôm qua với Hoàn Cẩm Nam nên mảnh khảnh thân hình đều là dấu vết ái muội. Sát Địch Giả không cảm thấy dơ bẩn mà dục v ọng lại càng tăng cao.

Hôm qua mới làm cả đêm nên nay hậu huy*t mềm mại, Sát Địch Giả dễ dàng có thể đi vào nhờ chức năng tự tiết dịch khi bị kích thích của hệ thống. Dù vậy nhưng Tử Hoa vẫn đau đớn mà khóc nấc cả lên.

Hai nam nhân kia cũng không vì vậy mà tha cho cậu. Tử Hoa tóc bị Hoàn Cẩm Nam túm chặt. duơng vật thô to, ấm nóng cạ vào môi của cậu. Ban đầu Tử Hoa nhất quyết không chịu há miệng nhưng bị Hoàn Cẩm Nam đe doạ nên đành nghe lời.

Quai hàm nhức mỏi, hậu huy*t đau đớn. Cả người cậu vô lực tuỳ ý bị trêu đùa. Hai đầu v ú bị sưng tấy, khắp nơi là vết cắn còn rỉ máu.

“Ô…ô” Tử Hoa điểm mẫn cảm liên tục bị *** *** đâm vào. Miệng bị đại duơng vật lấp đầy không thể nói ra mà chỉ bất lực ô a mấy tiếng.

“Hoàn tổng, Hạ tổng tới” Tử Hoa nghe được hai mắt phiến hồng tràn đầy sợ hãi, cậu đau khổ lắc đầu kịch liệt. Hoàn Cẩm Nam không quan tâm tới cảm xúc của cậu mà bảo thư kí cho Hạ Từ Lâm vào.

Tử Hoa bất lực muốn dãy dụa nhưng hai tay bị trói chặt, cả người ngồi lên trên Sát Địch Giả, hai chân bị giữ chặt, nơi giao hợp giữa hai người cứ thế mà phô ra.

Hạ Từ Lâm bước vào như chết lặng. Hắn nhận ra mình yêu cậu, vốn muốn thổ lộ thì đọc được bức thư với nội dung là không muốn thấy hắn chịu khổ, cậu sẽ làm mọi cách để công ty có thể quay trở lại như trước. Cuối cùng thì Tử Hoa bảo tuyệt đối đừng đi kiếm cậu nữa.

Hạ Từ Lâm đau khổ, hắn vùi mình vào công việc. Nhờ trợ giúp của Hoàn Cẩm Nam mà công ty hắn đã trở lại như trước, thậm chí là tốt hơn trước. Tất cả những người quay lưng lại đều bị hắn cho người giết chết hết.

Thấy người trong lòng hai mắt như thể cầu xin, khuôn mặt nhỏ thượng đầy nước mắt. Hoàn Cẩm Nam ra vào vài trăm cái rồi bắn đầy lên mặt cậu. Sát Địch Giả cũng không giữ được lâu mà cũng bắn.

Tử Hoa sợ hãi co mình lại dưới mặt đất. Cậu khóc lớn, miệng không ngừng cầu xin Hạ Từ Lâm đừng nhìn. Hắn đau lòng cậu nhưng càng hận bản thân mình vô dụng khi không thể bảo vệ nổi người mình yêu.

[Độ hảo cảm của Hạ Từ Lâm: 80

Độ hắc hoá của Hạ Từ Lâm: 77]

“Người của Hạ tổng không tồi, hợp đồng này quả thật rất hời”

Hoàn Cẩm Nam biết Hạ Từ Lâm chẳng thể làm được gì mình nên vui vẻ khiêu khích. Hắn còn lôi kéo cậu ngồi lên duơng vật đã sớm ngạng.

Tử Hoa vừa đau đớn lại kích thích. Tử Hoa đau khổ cắn chặt môi không dám đối diện với Hạ Từ Lâm. Sát Địch Giả đốt điếu thuốc vui vẻ nhìn cảnh người gặp nạn.

Hoàn Cẩm Nam đen mặt, trước mặt hắn mà dám liếc mắt đưa tình, mẹ nó đúng là loại hồ ly tinh chỉ giỏi câu dẫn đàn ông.

“Nhìn xem vị trợ lý cũ của ngài d*m đãng như nào, cái lỗ nhỏ này ngày nào cũng thèm khát tinh dị ch của đàn ông”



Tử Hoa cổ họng khô đau, cậu không thể nói được gì chỉ biết lắc đầu nức nở khóc. Hạ Từ Lâm tức giận lao đến muốn đánh Hoàn Cẩm Nam thì bị Sát Địch Giả giữ lại.

“Sao cậu lại định đánh ân nhân của mình sao Hạ Tổng? Thật không ngờ vị Hạ tổng cao cao tại thượng lại là người vong ơn bội nghĩa”

“Tôi không cần sự trợ giúp đây nữa, thả Tử Hoa ra!”

“Tôi cũng muốn vậy lắm nhưng cái miệng nhỏ này thì không đâu” Hoàn Cẩm Nam ra sức đâm mạnh vào hậu huy*t của cậu. Tử Hoa cả người run rẩy bắn ra. Cậu cầu cứu hệ thống nhưng lại không có ai trả lời.

“Thấy rõ không Hạ tổng? Cậu ta là bị tôi thao sảng đến bắn đấy” Hoàn Cẩm Nam đẩy ngã cậu xuống đất rồi kéo khoá quần chỉnh lại trang phục. Bây giờ nhìn vào mà nói hắn vừa làm tình thì sẽ chẳng có ai tin hết.

“Đồ tốt thật, giấu kĩ quá” Hạ Từ Lâm bị Hoàn Cẩm Nam giữ chặt cằm mà tức giận nhổ nước bọt lên mặt hắn. Hoàn Cẩm Nam chỉ mỉm cười rồi lau đi

“Đều là do Hạ tổng tìm đến, tôi vốn không có ý định đánh người”

Hoàn Cẩm Nam coi mặt của Hạ Từ Lâm như bao cát mà liên tục đấm vào mặt hắn. Sức đánh rất mạnh làm Hạ Từ Lâm nhăn mặt nhổ lại ngụm máu.

[Cảnh báo: Đối tượng công lược gặp nguy hiểm! Đối tượng công lược gặp nguy hiểm! Yêu cầu kí chủ bảo vệ đối tượng cần công lược]

Tử Hoa không quan tâm bề ngoài chật vật không tấm vải che thân của mình, cậu bò đến ôm lấy chân của Hoàn Cẩm Nam mà khóc cầu xin.

“Làm ơn đừng đánh anh ấy…thả anh ấy ra đi, ngài muốn sao tôi cũng sẽ làm hết”

“Liếm sạch giầy cho tôi thì tôi sẽ thả hắn đi” Tử Hoa nhìn Hoàn Cẩm Nam rồi gạt nước mắt cúi xuống liếm giầy cho Hoàn Cẩm Nam.

Sát Địch Giả vốn chỉ định trêu đùa nhưng thấy tiểu mỹ nhân khóc lóc van xin mà Hoàn Cẩm Nam vẫn nhẫn tâm mà bắt ép cậu làm như vậy thì quá quá đáng rồi.

Sát Địch Giả buông tay ra. Hạ Từ Lâm muốn kéo cậu dậy nhưng lại bị vệ sĩ lao vào kéo đi. Ánh mắt vẫn dịu dàng như khi ấy, miệng vẫn nở nụ cười nhưng lại trở nên bi thương, khổ cực. Cậu vì hắn mà làm tất cả, thế mà hắn lại chẳng thể làm được gì.

[Độ hảo cảm của Hạ Từ Lâm: 90

Độ hắc hoá của Hạ Từ Lâm: 85]

Để em trai mình hãm hiếp cậu nhưng lại chẳng làm gì. Cậu vì hắn mà hi sinh tất cả, hắn lại chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu thê lương bị nam nhân coi là đồ chơi mà huỷ hoại.

Đợi anh Tử Hoa…anh nhất định sẽ cứu em ra khỏi đấy