Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Chương 212: Nhiệm vụ ban thưởng



Tuy rằng Mễ Hương Đề khóc đến hai mắt đẫm lệ, nhưng mà Lâm Tịch biết, kỳ thật cô ta cũng không thật sự yêu người đàn ông kia, cô ta chỉ đang đưa tiễn một lần rung động sai lầm của mình mà thôi.

Thành công vạch trần kẻ lừa đảo tình yêu này, Lâm Tịch cũng có chút vui vẻ, mặc kệ nói như thế nào, cô không ngại giúp đỡ một số người không liên quan đến nhiệm vụ, bỏ qua công đức, tín ngưỡng gì đó không nói, Lâm Tịch cảm thấy có khả năng cô sẽ lưu lạc ở một đống vị diện trong những năm tháng dài dòng như vậy, nếu cuối cùng trở thành một người trong mắt chỉ có nhiệm vụ, vậy thì cô sẽ hoàn toàn trở thành một cỗ máy nhiệm vụ.

Một lòng cứng lạnh như đá, như vậy chính mình, muốn trường sinh có tác dụng gì?

Từ nhỏ cô đã hiểu được, nhân vật lớn có bi ai của nhân vật lớn, nhân vật nhỏ có hạnh phúc của nhân vật nhỏ, bản thân mình đã từng bị vây trong ngọc bình an, lúc ấy nghĩ chỉ cần có một cơ hội thoát khỏi nó cũng đã nguyện ý đánh đổi tất cả những gì mình có. Làm nhân vật hi sinh xui xẻo bị người khác hại chết, Lâm Tịch quá hiểu tâm tình này của những người ủy thác, vì vậy cô nguyện ý làm hết sức mình đi giúp đỡ những người đó, để cho những trả giá của bọn họ và hồi báo đạt được ngang nhau, để người ta dùng một bộ phận linh hồn cùng xã khu trao đổi lại được một lần tiền nào của nấy.

Cô chỉ là công nhân người ta dùng linh hồn tới thuê mà thôi, không có gì ghê gớm.

Mà mục tiêu của cô càng đơn giản, phải quay trở về, thay đổi vận mệnh của cha mẹ, đòi cho mình một cái công đạo! Cô còn muốn cố gắng hết sức để có thể sống sót, cũng không biết mình có thể đi bao xa, nhưng mà cô biết, hiện tại loại tình huống này của A Lê, chắc hẳn cũng có yêu cầu cấp bách giống như mình đi, cho nên cô ấy vẫn luôn khao khát linh dịch, khao khát trưởng thành.

Nếu vận mệnh muốn bọn họ làm đồng bọn sống nương tựa lẫn nhau, như vậy phải đối xử tử tế với nhau.

Tuy rằng có đôi khi A Lê có chút không đáng tin cậy, nhưng Lâm Tịch vẫn nhớ rõ, lúc vừa mới trở thành người chấp hành được A Lê lựa chọn, A Lê nói: "Tôi muốn cô ấy, tôi chỉ cần cô ấy!"

Tương lai như thế nào ai cũng không thể đoán trước, nhưng ít nhất hiện tại mục tiêu và lợi ích của bọn họ đều nhất trí, bởi vậy, Lâm Tịch nguyện ý cùng A Lê trở thành một cặp đồng bọn tin tưởng và ỷ lại cùng nhau chiến đấu.

Sau khi điều tra được Tu Hằng, lại thêm một người xuất hiện trước mắt Lâm Tịch khiến đáp án càng ngày càng gần -- Cố Yên Nhiên.

Nghe nói Cố Yên Nhiên là một cô gái cực kỳ xinh đẹp, bối cảnh gia thế không đơn giản, đã đính hôn với Tu Hằng, kết quả lại qua đời ngay sau sinh nhật 21 tuổi của mình không bao lâu. Quan trọng nhất là, Cố Yên Nhiên vậy mà sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm với Lê Tiểu Huân!

Trong lòng Lâm Tịch lạnh lẽo, đây chắc chắn là nguyên nhân bắt buộc phải giết chết Lê Tiểu Huân đi, ngày sinh của con người thưởng được gọi là bát tự. Bát tự là thứ rất huyền ảo, quyết định Ngũ Hành của một người thậm chí có người cho rằng có thể quyết định vận mệnh của họ.

Lâm Tịch rất muốn hỏi một chút, vậy tạo sao vận mệnh của hai người sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm là Cố Yên Nhiên và Lê Tiểu Huân lại kém nhau nhiều như vậy? Cuối cùng thậm chí một người trở thành vật chứa linh hồn cho người còn lại, mà linh hồn vốn dĩ ở trong cỗ thân thể kia, lại bị người ta làm phép vứt bỏ một cách thảm thương vĩnh viễn bị vây ở trong một căn nhà nhỏ?

Có thể thấy được trên đời này, chuyện gì cũng đều có biến số của nó.

Dù sao cũng đã thu phục thứ ở dưới giường kia, hiện tại mẫu trùng ngoan ngoãn ngốc dưới gối đầu của cô, đừng nói là phía dưới gối đầu, coi như bây giờ Lâm Tịch mang theo nó, mẫu trùng ngoại trừ chán ghét khó chịu, tinh thần uể oải thì sẽ không có bất kỳ hành động gì.

Trong cốt truyện, Lê Tiểu Huân quả thật bị tra tấn hơn một tháng đúng như lời Trùng Vương đã nói, thi trùng của A Đóa mới chân chính bắt linh hồn của cô ta ra khỏi thân thể. Hiện giờ thỉnh thoảng Lê Tiểu Huân đã xuất hiện tình trạng linh hồn rời khỏi cơ thể.

Vì có thể để Cố Yên Nhiên phù hợp với thân thể này hơn, cho nên cách một đoạn thời gian, A Đóa sẽ thi phép ở phụ cận, đưa linh hồn của cô ta tới trước giường Lê Tiểu Huân, để cô ta lần lượt luyện tập bám vào cơ thể người. Cô ta chính là bóng đen thường xuyên xuất hiện ở đầu giường Lê Tiểu Huân.

Bởi vì Cố Yên Nhiên trời sinh ốm yếu, hồn lực vốn không quá đầy đủ, cho nên chẳng những phải dùng thi trùng hút sạch dương khí Lê Tiểu Huân trước, còn phải để Cố Yên Nhiên xuất hiện ở chỗ đó hù dọa cô ta, cuối cùng Lê Tiểu Huân không chịu nổi hai loại tra tấn cùng lúc, linh hồn hoàn toàn rời khỏi, ngoan ngoãn dâng ra thân thể của mình.

Buổi tối hôm nay, Lâm Tịch vẫn như cũ vừa bấm tay niệm pháp quyết tu tập hai mươi Đoạn Cẩm, vừa lưu ý động tĩnh xung quanh. Bỗng nhiên tinh thần lực mạnh mẽ của cô cảm nhận được, có hồn lực mỏng manh dao động ở đầu giường, sau đó liền thấy một bóng đen đang bình tĩnh đứng ở trước giường, trong ánh mắt mang theo vẻ tham lam nhìn chính mình.

Hiện tại chỉ sợ ở trong mắt Cố Yên Nhiên cỗ thân thể này của Lê Tiểu Huân đã thuộc về cô ta rồi, thật đúng là không khách khí nha.

Lâm Tịch thoáng thả ra một chút uy áp, Cố Yên Nhiên lập tức không chịu nổi, ôm đầu hét lên một tiếng, đột nhiên biến mất.

Lâm Tịch không dám sử dụng tinh thần đâm, sợ khiến linh hồn Cố Yên Nhiên hoàn toàn tiêu tán, đấy không phải là kế hoạch của cô.

Nhưng cô ta cứ như hổ rình mồi như vậy, không phạt nhẹ cũng thực xin lỗi tính cách có thù phải báo của mình.

Sau đó Lâm Tịch thực vô sỉ bỗng nhiên đứng dậy, kinh hoàng thét chói tai: "A! Quỷ, có quỷ, có quỷ!"

Sau đó nhanh chân bước xuống giường mở đèn lên, trong lúc đó còn không cẩn thận dẫm lên cánh tay trần để ở bên ngoài của Lục Na, đau đến mức cô ta lập tức bật dậy, gần như muốn chửi ầm lên.

Ánh đèn sáng chói đến mức Lục Na không mở được đôi mắt, sắc mặt cô ta rất khó coi: "Cậu phát điên gì đó, hơn nửa đêm gào thét nói có quỷ chưa tính, còn đột nhiên bật đèn, có để cho người ta ngủ hay không?"

Ngủ được hay không thì tùy!

Chuyện ta làm với ngươi so với chuyện ngươi liên hợp người khác hại tính mạng lão tử, quả thật chỉ là trò trẻ con.

Trên mặt Lâm Tịch mang theo vẻ sợ hãi khó tả: "Lục Na, Lục Na, tớ sợ quá, tớ lại mơ thấy ác mộng, có người đứng trên đầu giường nhìn tớ, tớ rất sợ hãi!"

Lục Na thật sự không kiên nhẫn: "Làm gì có người nào, nghi thần nghi quỷ, cậu như vậy sẽ làm hại tớ không có tinh thần đi làm vào ngày mai, hiện tại cậu chỉ làm ca sáng."

Lâm Tịch đã từng nói với cô ta, gần đây luôn mơ thấy ác mộng nên không có tinh thần, vì vậy chỉ làm ca sáng.

Lúc ấy giọng điệu Lục Na rất không tốt, không có so sánh thì không có đau thương mà, mẹ cô ta hận không thể ở trên người cô ta ép ra 25 tiếng đồng hồ để cô ta đi làm kiếm thêm tiền, Lục Na cảm thấy mẹ sinh cô ta chính là vì kiếm tiền.

Nghe giọng điệu chua lòm của cô ta, Lâm Tịch cũng nghĩ không ra, tại sao càng ngày cô ta càng nhìn Lê Tiểu Huân càng không vừa mắt rồi?

Chẳng lẽ bởi vì hoàn cảnh sinh sống tương tự nhưng lại nhận được đãi ngộ khác nhau à?

Cho dù như vậy cũng không thể tạo thành lý do ngươi hại tính mạng người ta nha!

Hơn nữa hiện tại là Lục Na hại Lê Tiểu Huân, tại sao lại cảm thấy hình như là Lê Tiểu Huân thực xin lỗi Lục Na vậy?

Lâm Tịch đầy mặt xin lỗi: "Thực xin lỗi, Lục Na, đều là tớ không tốt. Hai ngày nay tớ chuẩn bị dọn ra ngoài tự mình tìm chỗ ở, như vậy sẽ bớt liên lụy cậu ngủ không được."

Lục Na nghe xong hoảng hốt, lập tức buột miệng thốt ra: "Không được, làm sao có thể!"

Hiện giờ đúng là thời khắc mấu chốt, Lê Tiểu Huân dọn đi rồi, ngộ nhỡ những con trùng đó chạy tới hút dương khí cô ta làm sao bây giờ?

Lục Na cũng không biết chỗ thần kỳ của thi trùng này, lúc A Đóa bảo đặt thứ này ở trong chăn cô ta đã rất sợ hãi, sau đó A Đóa nói cho cô ta rất nhiều thứ, nào là mặt dây chuyền nào là nước hoa, còn liên tục đảm bảo chắc chắn sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng gì tới cô ta, cô ta mới miễn cưỡng đồng ý.

Sau đó nhìn thấy quả nhiên Lê Tiểu Huân bắt đầu mơ thấy ác mộng, mà cô ta ở bên cạnh lại không có bất cứ chuyện gì, trái tim mới dần dần thả xuống.

Nếu Lê Tiểu Huân dọn đi rồi, vậy Cố tiểu thư làm sao bây giờ? Một khi chuyện này không thành công, chẳng phải Lục Na cô ta sẽ còn tiếp tục sống những ngày nghẹn khuất như vậy hay sao?

Làm sao có thể!