[Mau xuyên công lược] Kí chủ nhà ta rất nguy hiểm

Chương 143: [Thế giới thứ ba] Đệ Nhất Danh Viện Dân Quốc (21)



"Nhà máy dệt Hồng Nguyên làm ăn kém, là bởi vì kỹ thuật in, nhuộm vải và kỹ thuật dệt vải không tốt lắm, cũng không thể luôn dựa vào cứu trợ của những sản nghiệp khác? Tôi đã nghĩ xong chuyện kinh doanh của nhà máy, nếu kinh doanh được rồi, đừng nói là có thể trừ khoản nợ mà Đốc quân ngài đã thiếu, cho dù làm quần áo miễn phí cho ngài cũng không thành vấn đề."

"Lúc tôi đòi tiền cha tôi, ông ấy luôn cảm thấy tôi đang quấy rối, hơn nữa làm ăn quả thật không tốt, ông ấy không chịu bỏ tiền ra." Tô Hòa thở dài khe khẽ.

"Cho nên cô muốn tôi gọi điện cho cha cô nói chuyện này?" Nghiêm Lâm liếc mắt nhìn Tô Hòa, khói mù lượn quanh, ngược lại khiến gương mặt lạnh lùng của hắn nhu hòa mấy phần.

"Đúng, ban đầu Hồng Nguyên cũng là một nhà máy dệt may rất lớn, chẳng qua là sau đó cha tôi bận rộn không có thời gian quản lý. Năm đó lúc nhà máy dệt may Hồng Nguyên còn đang hưng thịnh, là một xưởng lớn ngàn người, bây giờ chỉ còn lại mấy người già yếu bệnh hoạn thôi.

"Tôi định dứt khoát cải cách mạnh mẽ, trừ máy chạy bằng hơi nước, tôi tính còn tìm thêm một vài máy dệt bằng gỗ, còn có guồng xe sợi cầm tay, còn có máy dệt lông mềm, mời phụ nữ đến làm thợ. Một ít nhà giàu sang ở Yến Kinh, vẫn rất thích đồ thủ công."

"Nhà máy dệt may Hồng Nguyên nếu thật sự có thể cải tử hoàn sinh, tôi sẽ giải quyết không ít vấn đề nghề nghiệp ở Yến Kinh."

Một câu cuối cùng Tô Hòa gần như là đang dụ dỗ Nghiêm Lâm.

Nghiêm Lâm là Đốc quân ba tỉnh, hắn không chỉ muốn cướp địa bàn của những quân phiệt khác, còn phải cố gắng cho dân chúng Yến Kinh có một cuộc sống ấm no.

Nghiêm Lâm dụi xì gà, hắn mở miệng, "Nghe ngược lại là một chủ ý tốt, nhưng bây giờ khách hàng của nhà máy dệt may Hồng Nguyên các người chỉ có tôi là khách hàng, đưa nhiều bạc vào như vậy, cô làm sao để thu hồi vốn?"

"Đốc quân, kinh doanh và nuôi quân có một đạo lý, nuôi binh ngàn ngày dùng trong một giờ. Tình cảnh bây giờ của nhà máy dệt may Hồng Nguyên, cho dù là mối làm ăn tìm đến cửa, đối phương nhìn thấy những thứ cũ nát, sa sút của nhà máy, người ta cũng sẽ không muốn làm ăn với chúng ta." Tô Hòa nói thật.

Trước khi kinh doanh phải trang hoàng cho chỗ của mình thật tốt, cho người ta cảm giác "Tôi rất có thực lực", đây là cách kinh doanh thông thường.

Nghiêm Lâm không đáp, một lúc lâu sau mới mở miệng, "Chuyện làm ăn này tôi không hiểu, chỉ là tôi có thể gọi điện thoại cho cha cô, đến lúc đó cha con hai người ngồi xuống nói chuyện thật tốt."

Mặc dù Nghiêm Lâm không hoàn toàn nhận lời, nhưng hắn có thể chủ động gọi cho Lý Hồng Viễn, chuyện này đã là không tệ.

"Cảm ơn Đốc quân." Tô Hòa đứng lên, "Vậy tôi không làm phiền Đốc quân nữa."

Sau khi giải quyết xong chuyện này, Tô Hòa cũng không ở lâu trong phủ của Nghiêm Lâm.

Buổi tối hôm đó Tô Hòa nhận được điện thoại của Lý Hồng Viễn, giọng nói của đối phương không tốt.

Tô Hòa đã sớm đoán được Lý Hồng Viễn sẽ tức giận, cô bỏ qua Lý Hồng Viễn trực tiếp đến tìm Nghiêm Lâm, thì tương đương với nhảy qua chủ quản nhà máy của mình, trực tiếp đến tìm Tổng giám đốc báo cáo.

Trước đó Tô Hòa vì chuyện Lý Hồng Viễn nạp Di nương, cũng đã ầm ĩ trước mặt Nghiêm Lâm.Lý Hồng Viễn mới nén xuống lửa giận, không ngờ Tô Hòa lại tới một lần, chuyện này càng làm cho Lý Hồng Viễn phẫn nộ.

"Có chuyện gì con nói với cha là được, mỗi ngày Đốc quân bận tâm biết bao nhiêu việc, không thể vì mấy chuyện lông gà vỏ tỏi này mà làm phiền Đốc quân mãi." Lý Hồng Viễn đè nén lửa giận, nói.

"Ban đầu tôi tìm ngài trước, nhưng ngài không nghe tôi, cho nên tôi mới cầu đến chỗ Đốc quân." Tô Hòa đáp trả.

Nghe lời này của Tô Hòa, Lý Hồng Viễn càng tức, "Thật càn quấy, con là một cô gái, con hiểu kinh doanh sao? Con biết một cái máy chạy bằng hơi nước bao nhiêu tiền không? Vốn là nhà máy dệt Hồng Nguyên có vào mà không có ra, đầu tư nhiều tiền như vậy chỉ như muối bỏ bể."

"Ai nói nhất định sẽ lỗ?" Tô Hòa cũng có điệu bộ bị Lý Hồng Viễn chọc giận.

"Ngài đã giao chuyện của nhà máy dệt Hồng Nguyên cho tôi, tôi dĩ nhiên sẽ làm ăn thật tốt, nếu ngài không tin tôi, thì bán nhà máy dệt cho tôi, hôm nay ngài cho tôi bao nhiêu tiền, đến lúc đó tôi cũng không thiếu ngài một đồng đại dương nào."

Tô Hòa nói rành mạch từng chữ.