Mau Xuyên Bệnh Kiều Nam Chủ Hắn Lại Ghen Tị

Chương 312: (24) Nam chủ mạt thế lại hắc hóa



Edt : Nhan

"Được rồi, em đi xuống lầu tìm vài nhánh cây cùng gạch để nhóm lửa, lại dùng đồ ăn đổi một ít quần áo." Khúc Yên rót đầy những vật có thể chứa, dị năng đã tiêu hao nhanh chóng, cô ngồi thở dốc.

Tư Triệt giơ tay lên quệt mồ hôi mỏng trên trán cô: "Thật ra em không cần phiền như vậy, bên ngoài trụ sở có một con sông, anh có thể tắm trong đó."

"Không được, em không cho phép anh bị thương nữa." Khúc Yên cong mắt cười với hắn, "Bạn trai của em phải vừa sạch vừa đẹp trai. Anh chờ em chút, em đi tìm quần áo đẹp cho anh!"

Cô quay người tung tăng đi ra ngoài.

Tư Triệt nhìn bóng lưng thanh tú của cô, mắt tối sầm xuống.

Bạn gái tốt như vậy, nếu như là trước mạt thế thì có lẽ hắn còn dám tin.

......

Khúc Yên đi một chuyến, trên đường trở về liền gặp được một người.

Không ai khác chính là nữ chính của thế giới này -- Nguyễn Đường.

Theo tuyến thời gian thì bây giờ Nguyễn Đường mới 18 tuổi, bằng tuổi Tư Triệt và Khúc Yên.

Dáng dấp Nguyễn Đường khả ái, không phải loại xinh đẹp kiều diễm như Khúc Yên mà là mặt tròn nhỏ có da có thịt trông rất đáng yêu.

Thời gian này, thực lực của Nguyễn Đường còn rất yếu, nhưng cô là cháu gái của người đứng đầu căn cứ Bác Nhạc - Nguyễn Thanh Sơn, có 3 anh họ che chở, cũng coi như là sinh hoạt vui vẻ không cần lo nghĩ gì.

"Cô có cầm được không? Cần tôi giúp một tay không?"

Nguyễn Đường thấy một cô gái ôm một đống nhánh cây cùng gạch lớn, có ý tốt tới hỏi.

Khúc Yên cười cười với cô ấy: "Cảm ơn cô, không cần đâu, tôi có thể làm được."

"Cô ở đâu?"

"Nhà máy chế biến thực phẩm bên kia."

Nguyễn Đường oa một tiếng: "Trùng hợp vậy sao, tôi cũng ở đó. Tôi tiện đường nên giúp cô mang nhé."

Hiện nay Nguyễn Đường còn mấy phần ngây thơ ngốc nghếch, thấy Khúc Yên hợp mắt liền nhiệt tình lấy ít nhánh cây trong tay cô.

"Vậy cảm ơn cô." Khúc Yên không từ chối nữa.

Ký túc xá lớn như vậy, không đến mức ở cùng một tòa nhà rồi chung luôn một tầng đâu nhỉ?

Đến cửa phòng, Nguyễn Đường kinh ngạc nói: "Thì ra cô ở ngay bên cạnh tôi? Cô mới tới sao? Hôm qua tôi mới thấy người ở phòng này dọn đi. Cô tên là gì thế? Tôi là Nguyễn Đường."

Cô ấy ríu rít nói một hơi không ngừng nghỉ.

Khúc Yên mỉm cười: "Cô gọi tôi Yên Yên là được. Đưa cho tôi đi, vất vả cho cô rồi."

Khúc Yên không có ý mời cô ấy vào nhà.

Còn quá sớm.

Nếu như bây giờ Tư Triệt nhìn thấy Nguyễn Đường, thích Nguyễn Đường, vậy cô phải làm sao? Cô cũng không còn biện pháp khác để trở thành mối tình đầu của Tư Triệt đâu.

Ai ngờ, lúc này cửa phòng lại mở ra......

Tư Triệt ở bên trong nghe được giọng của Khúc Yên, mở cửa nói: "Em về rồi à."

"A?" Nguyễn Đường nhìn thấy trong phòng có người, tò mò dò xét Tư Triệt, "Yên Yên, đây là anh trai của cô sao?"

Khúc Yên bất đắc dĩ, nhất thời không nói chuyện.

Tư Triệt nhận lấy gạch cùng nhánh cây mà Khúc Yên đang ôm trong ngực, thản nhiên nói: "Không phải, chúng tôi là người yêu."

Nguyễn Đường hâm mộ ồ một tiếng: "Thật tốt...... tôi cũng muốn yêu đương......"

Đáng tiếc trong căn cứ không phải mấy ông chú bưu hãn chỉ biết giết zombie thì chính là dị năng giả trẻ tuổi thực dụng, nóng lòng thăng cấp dị năng.

Không có người nào có mục tiêu khác ngoài sự sống và trở nên mạnh mẽ hơn.

"Nguyễn Đường, cảm ơn cô giúp tôi mang nhánh cây, tôi và A Triệt còn có chuyện, không thể mời cô vào nhà ngồi." Khúc Yên khách khí nói.

"Không có việc gì không có việc gì. Có rảnh thì đến phòng tôi làm khách, tôi mời hai người ăn đồ ngon!"

Nguyễn Đường cong mắt đen to tròn như quả nho, cười ngọt ngào khả ái, cô ấy nhìn thiếu niên đang trầm mặc một cái, bỗng nhiên nói, "Anh tên A Triệt? Có phải anh cải trang không?"

Khúc Yên hơi kinh ngạc, vậy mà cô ấy liếc mắt một cái liền nhìn ra!

Quả nhiên là nữ chính, có hào quang của nữ chính bao phủ.