Mau Xuyên Bệnh Kiều Nam Chủ Hắn Lại Ghen Tị

Chương 310: (22) Nam chủ mạt thế lại hắc hóa



Edt : Nhan

Khúc Yên tò mò nhìn, nhịn không được đưa tay vuốt vuốt, tiến đến bên tai hắn, nhỏ giọng hỏi, "A Triệt, anh ngại sao? Anh ghét em đụng vào anh như vậy sao? Nếu như anh ghét thì phải nói cho em biết, về sau em sẽ giữ khoảng cách với anh."

Ừ, ghét.

Câu nói này đến bên miệng hắn, nhưng mặc kệ nói như thế nào đều không ra tiếng.

Hắn bắt lấy bàn tay còn đang sờ tai hắn của cô, trầm giọng nói: "Lời sáng nay cô nói, là nghiêm túc?"

Khúc Yên vừa nghe liền hiểu hắn ám chỉ cái gì, dùng sức gật đầu nói: "Đương nhiên là nghiêm túc!"

Tư Triệt khẽ mấp máy môi, giọng rất trầm: "Cái kia, thử xem."

Chỉ là thử xem.

Thử xem cô có nghiêm túc không.

Khúc Yên trợn tròn mắt, môi hồng khẽ mở.

Vậy mà hắn lại chấp nhận làm bạn trai cô?

Niềm hạnh phúc tới quá đột ngột.

"Muỗi bay vào rồi." Đáy mắt Tư Triệt lướt qua ý cười nhàn nhạt, hắn dùng ngón tay nhẹ nhàng áp lên má cô.

"A......chỉ là em quá vui." Khúc Yên nhào vào lòng hắn.

Cô gái mềm mềm nho nhỏ nũng nịu trong ngực hắn.

Tư Triệt sống đến mười tám tuổi, lần đầu tiên cảm nhận được nhịp tim trong lồng ngực đang không ngừng tăng cao.

"A Triệt, anh đã nói thì không được đổi ý đâu đấy." Khúc Yên tựa trong ngực hắn, ngẩng đầu, nhẹ giọng nói, "Em mặc kệ bây giờ anh tin tưởng em bao nhiêu, anh đã đáp ứng làm bạn trai em thì phải thực hiện nghĩa vụ của bạn trai."

"Nghĩa vụ gì?" Tư Triệt hỏi.

"Chiều chuộng em." Khúc Yên nghịch ngợm chọc chọc ngực hắn, "Chỗ này, em không biết anh có chịu cho em không, nhưng ít nhất anh cũng phải dung túng em, để cho em ôm để cho em sờ, còn phải cho em 'bắt nạt'."

Cô nhẹ cắn bên cổ hắn, ngẩng đầu lên, ánh mắt tỏa sáng lấp lánh, "Bắt nạt giống như này nè."

Ánh mắt Tư Triệt tĩnh mịch, cất giấu tâm tình rất phức tạp của chính mình, gật đầu một cái, nói: "Được."

"A Triệt, anh thật tốt." Khúc Yên cười tủm tỉm.

"Câu nói này, đây là lần thứ hai em nói."

"Về sau còn nói thêm nhiều lần nữa!"

Tư Triệt cụp mắt nhìn khuôn mặt nhỏ ngọt ngào lại dí dỏm khả ái của cô gái trong ngực, đáy lòng không khỏi có chút nhói đau.

Rạng rỡ ấm áp nhường này, nếu như là giả, có lẽ còn làm cho người ta tuyệt vọng hơn cả việc trực tiếp rơi xuống vực sâu hắc ám?

Nhưng, hắn vẫn muốn thử.

"Hai người......" Giang Từ lái xe ở phía trước, nhịn nửa ngày mới mở miệng nói, "Có nghĩ đến tâm trạng của cẩu độc thân không?"

"Rèn luyện trước một chút cho anh thôi......" Khúc Yên nhỏ giọng lầm bầm.

Về sau còn có cẩu lương lớn hơn nữa, vẫn chờ anh ăn đó.

Ánh mắt của Nguyễn Đường cho tới bây giờ cũng không lưu lại trên người anh, nhưng anh lại cam tâm tình nguyện ở sau lưng bảo hộ cô ấy.

Khi đó anh mới thật sự thảm.

"Rèn luyện cái gì cơ?" Tai Giang Từ thính, nghe được cô thì thầm.

"Không có gì." Khúc Yên lắc đầu.

"Lời anh nói lúc trước vẫn hiệu nghiệm. Nếu như thằng nhóc vô cảm kia bắt nạt em, em có thể nghĩ đến anh một chút." Giang Từ nghiêng đầu liếc Tư Triệt một cái.

Không biết vì cái gì, hắn không quá thích người này.

Không có lí do, chỉ là không thích.

"A Triệt, anh nghe chứ? Xem anh còn dám bắt nạt em hay không." Khúc Yên cười khanh khách nói với Tư Triệt.

"Anh chưa từng bắt nạt em." Tư Triệt trả lời.

"Nhưng về sau anh sẽ làm vậy."

Bảy năm sau, anh sẽ ở bên nữ nhân khác, sau đó tới giết em.

"Không."

"Em không tin."

Tư Triệt nhếch môi, ngưng mắt nhìn cô, lặp lại: "Không."

Khúc Yên hừ nhẹ, làm mặt quỷ với hắn: "Em chỉ nghe thôi, lời con trai khó tin......"