Mau Xuyên Bệnh Kiều Nam Chủ Hắn Lại Ghen Tị

Chương 194: (54) Vị hôn thê từ thôn quê của đốc quân



Editor : Nhan

 Khúc Yên mỉm cười: “Em giúp anh tìm được cô ấy, chờ chúng ta kết thúc ' hôn lễ ', hẳn là cô ấy vừa đúng lúc tới Thượng Hải.”

 Lý Ngưu vừa mừng vừa sợ, không dám tin há to miệng: “Cái này, cái này sao có thể? Em thật sự tìm được em ấy?!”

 Khúc Yên mỉm cười gật đầu: “Thật sự. Em sẽ không lấy loại chuyện này ra nói đùa.”

 Cô đã nói muốn hồi báo ân tình của hắn.

 Kiếp trước, Lý Mai em gái của hắn thuở nhỏ lạc đường, bị lừa bán đến trong khe núi, chết bởi một lần chiến loạn sau đó không lâu.

 Đây là số mệnh.

 Nhưng cô muốn đổi mệnh một lần, dù lại vì vậy mà bị trừng phạt, tạm mất đi trợ giúp của hệ thống, trong thế giới này không thể mở ra hệ thống thương thành thì cũng không sao.

 “Là thật?” Lý Ngưu kích động, nói chuyện có chút cà lăm, “Em gái anh còn khỏe chứ? Mấy năm nay con bé sống thế nào? Cha mẹ anh nhớ nó lắm......”

 Hốc mắt Lý Ngưu đỏ lên.

 Mẹ hắn vì lạc mất con gái nhỏ, mười mấy năm trước khóc đến gần mù cả mắt, từ đó trở thành tâm bệnh.

 Nếu mẹ biết em gái bình an vô sự trở về, nhất định sướng đến phát rồ rồi!

Cả nhà bọn họ đều sẽ sướng đến phát rồ rồi!

 “Con bé có chút khổ cực ở trong núi, nhưng cũng còn tốt, vợ chồng già nuôi dưỡng con bé cũng không xấu, chỉ là cần một đứa con gái chăm sóc khi về già, làm chút việc tốn thể lực.” Khúc Yên vỗ vai Lý Ngưu, “Về sau nhà anh có thể đoàn viên rồi.”

 Mắt Lý Ngưu ướt đẫm, bắt lấy hai tay Khúc Yên, tràn ngập cảm kích nói: “Cảm ơn em! Yên Yên, anh rất biết ơn em, anh hơi ngốc, không biết nói chuyện...... Sau này em có chuyện gì cần giúp đỡ, anh nhất định sẽ thay em làm!”

 Hắn nói lại quỳ xuống, “Anh thay cha mẹ cảm ơn em.”

 Khúc Yên nhanh chóng đỡ lấy hắn, “Anh Ngưu, anh đừng làm thế này, em không nhận nổi đâu.”

 Cô đỡ không được, dứt khoát quỳ xuống cùng, không công bị người ta quỳ lạy cũng không tốt.

 Từ góc độ của người ngoài, hai người bọn họ như là vợ chồng đang mặt đối mặt quỳ lạy.

Thời điểm Mạc Bắc Đình xông vào, điều đầu tiên hắn thấy chính là cảnh này --

 Nam nữ hai tay đỡ nhau, nước mắt lưng tròng, quỳ xuống đất bái lạy lẫn nhau.

 Cực kì tình cảm!

 Lửa giận trong lòng Mạc Bắc Đình bỗng bùng nổ, lý trí cũng kéo không nổi động tác của hắn nữa.

 Hắn không thể tự kiềm chế, rút súng lục từ sau hông ra, hướng về phía trần nhà “phanh” một tiếng!

 “Không được bái đường!” Hắn quát chói tai.

 Một số người có mặt đã bị sốc bởi tiếng súng bất ngờ.

 “Anh!”

 Mạc Thanh Đại đang muốn chạy tới ngăn cản lôi đình chấn nộ của anh cả thì đã thấy hắn xông thẳng về phía Khúc Yên.

 Mạc Bắc Đình bắt được cổ tay Khúc Yên, cường ngạnh kéo cô dậy, ngoan lệ nói: “Đi theo tôi!”

 “Anh thả Yên Yên ra!” Lý Ngưu bị dọa, vội vàng đứng lên. Tình huống bây giờ cùng Yên Yên dự tính không khác biệt lắm, hắn muốn giúp cô diễn trò nốt.

 “Ngươi tốt nhất đừng đuổi theo.” Thần sắc Mạc Bắc Đình lạnh lẽo, cầm súng chĩa vào đầu Lý Ngưu, “Đạn không có mắt.”

 Lý Ngưu cứng đờ, một cử động nhỏ cũng không dám.

 Mạc Bắc Đình không quan tâm hắn, kéo Khúc Yên đi ra ngoài.

 “Anh cả!” Mạc Thanh Đại hô to tại chỗ, “Anh muốn cướp dâu sao? Anh đã đoạt thì phải phụ trách đó! Nếu như em không có chị dâu, em sẽ khinh thường anh cả đời!”

 “Yên Yên......”

 Kỷ Noãn Noãn cực kỳ gấp gáp, muốn đuổi theo nhưng lại bị Mạc Thanh Đại kéo tay: “Chị Noãn Noãn, chị yên tâm, anh ấy sẽ không làm hại chị Yên Yên. Để bọn họ nói rõ ràng đi, chúng ta không nên dính vào.”

 Kỷ Noãn Noãn nhìn cô ấy một cái, lại nhìn Lý Ngưu cứng đờ tại chỗ, không khỏi sinh lòng cảm thông, cất bước đi qua, an ủi vỗ vai hắn: “Anh đừng khổ sở, nên của anh thì chính là của anh, không phải của anh thì không cần cưỡng cầu.”

 Lý Ngưu rút lại biểu cảm phối hợp diễn trò vừa rồi, cười nhạt một tiếng: “Cảm ơn cô đã an ủi, tôi không sao.”