Mau Xuyên Bệnh Kiều Nam Chủ Hắn Lại Ghen Tị

Chương 149: (9) Vị hôn thê từ thôn quê của đốc quân



Editor : Nhan

 Mạc Bắc Đình nói: “Điều kiện gì, cô nói đi.”

 Giọng Khúc Yên vẫn dịu dàng ngoan ngoãn như cũ: “Thứ nhất, sau khi chúng ta giải trừ hôn ước, tôi và đốc quân không có bất kỳ quan hệ gì, như vậy về sau tôi qua lại cùng với người nào, đốc quân không thể xen vào.”

 Thần sắc Mạc Bắc Đình thản nhiên nói: “Đây là đương nhiên.”

 Khúc Yên bổ sung: “Nam nữ kết hôn, không liên quan gì tới nhau.”

 Mạc Bắc Đình nhíu mày, liếc cô một cái, tiếp đó lãnh đạm ừ một tiếng.

 Chẳng lẽ cô sợ hắn không cho phép cô tìm nhà chồng khác?

 Mặc dù cô chiếm danh nghĩa vị hôn thê của hắn nhiều năm, nhưng với hắn mà nói chẳng qua là một người xa lạ.

 Về sau cô muốn gả cho ai thì liên quan gì đến hắn?

 Cô suy nghĩ nhiều rồi.

 “Điều kiện thứ hai, tôi nghe nói đốc quân có một tòa Lan Viên Công quán, đã đưa cho người khác ở.” Khúc Yên không nhanh không chậm tiếp tục nói, “Tôi muốn Lan Viên Công quán, coi như là đốc quân đền bù cho tôi, không biết đốc quân có làm được không?”

 “Thanh Đại nói với cô?” Đáy mắt Mạc Bắc Đình lướt qua một tia không vui.

 Con bé Thanh Đại này nói quá nhiều.

 Lan Viên Công quán bây giờ là Kỷ Hàn Yên ở. Cơ sở của Kỷ gia ở đông bắc, không có nhà ở Thượng Hải, hắn cũng không thể vô duyên vô cớ đuổi người ra.

 “Đốc quân không nỡ?” Khúc Yên không phủ nhận, coi như là Mạc Thanh Đại nói.

 Kỳ thực Mạc Thanh Đại cũng không đề cập đến Lan Viên Công quán thuộc về Mạc gia.

 “Nếu như cô muốn phòng ở, tôi có thể cho cô một tòa khác.” Mạc Bắc Đình ngược lại không cảm thấy cô yêu cầu quá nhiều, chủ yếu là hắn cũng không quan tâm chút tiền ấy.

 “Không, tôi chỉ muốn Lan Viên Công quán.” Khúc Yên kiên trì.

 Mạc Bắc Đình trầm ngâm chốc lát, nói: “Được, mấy ngày nữa tôi phái người làm thủ tục.”

 Khúc Yên gật gật đầu: “Mặt khác, còn xin đốc quân phái người đi thôn Khúc gia, giải thích cho cha mẹ tôi một chút.”

 Mạc Bắc Đình ngước mắt nhìn cô: “Cô không có ý định trở về?”

 Khúc Yên hạ mắt, ngữ khí trở nên lạnh nhạt: “Cái này không liên quan tới đốc quân, từ đây chúng ta không có quan hệ.”

 Cô đứng lên, cởi ngọc bội đeo trên cổ xuống, đặt trên bàn, “Đây là tín vật Mạc gia trước đây, trả lại cho anh.”

 Cô cũng không dài dòng, quay người liền đi.

 Mạc Bắc Đình nhíu mày nhìn bóng lưng gầy yếu của cô, trong lòng mơ hồ có một loại cảm giác kỳ quái.

 Thân ảnh này dường như khá quen thuộc.

 Nhưng hắn vừa mới trở về phủ đốc quân, cùng người gọi là vị hôn thê này mới gặp mặt lần đầu tiên, không có khả năng từng gặp.

 Chắc là ảo giác.

 Hắn cầm ngọc bội trên bàn, thưởng thức trong chốc lát, đôi lông mày anh tuấn chậm rãi giãn ra.

 Dù như thế nào thì cuối cùng cũng giải quyết xong việc năm xưa rồi.

......

 Khúc Yên trở về phòng thu dọn hành lý của nguyên chủ, đồ vật không nhiều, chỉ có hai túi quần áo mộc mạc.

 Cô mang theo xuống lầu.

 Mạc Thanh Đại thấy cô nhanh như vậy đã ' cuốn gói ra đi ', không hiểu sao có chút thông cảm.

 Anh trai đương nhiên là muốn giải trừ hôn ước, hai người bọn họ căn bản cũng không xứng đôi. Chỉ là cô gái nông thôn này lần đầu tiên vào trong thành, cái gì cũng chưa thấy chưa biết đã phải trở về, có chút đáng tiếc.

 “Này, cô......” Mạc Thanh Đại mở miệng gọi cô lại, “Hôm nay cô về quê luôn sao?”

 “Sao vậy, cô không nỡ sao?” Khúc Yên cong môi nở nụ cười.

 Mạc Thanh Đại sững sờ, khó chịu mà quay mặt đi, khẽ nói: “Cô tự mình đa tình, tôi là thấy cô đáng thương, thật vất vả vào trong thành một chuyến mà ngay cả bách hóa cũng chưa đi dạo đã phải về nhà.”

 “Tôi tạm thời không trở về nhà.” Khúc Yên mỉm cười nói, “Nếu như cô nhớ tôi, về sau chúng ta còn có thể gặp mặt.”