Mau Xuyên Bệnh Kiều Nam Chủ Hắn Lại Ghen Tị

Chương 109: (31) Con đường làm nữ phụ ác độc của hoàng hậu



Khúc Yên xuống lầu đi dạo một lát, dần bình tĩnh trở lại.

Xuyên qua nhiều thế giới như vậy, cô biết mình nhất định đã từng yêu một người.

Có lẽ là một nam nhân có ấn ký hỏa diễm.

Nhưng cô sẽ không dựa vào loại ấn ký bên ngoài này để phán đoán, cô phải nghe theo trái tim của mình.

Sau khi nghĩ thông suốt, Khúc Yên thả lỏng rất nhiều, dứt khoát tìm một tửu lâu gọi đồ ăn.

Nếu Mục Hàn không biết quý trọng thì cô tự dỗ mình a!

"Tiểu nhị, cho một bàn gà nướng, một bầu rượu!" Cô tiêu sái vung ống tay áo lên, lấy ra thỏi vàng đặt trên bàn.



Không gian dùng quá tốt, cô nhét rất nhiều vàng bạc châu báu của Tam công chúa.

"Tới liền tới liền~! Cô nương xin chờ một chút!" Tiểu nhị cầm thỏi vàng ròng, cười đến híp mắt lại, lập tức xoay người đi chuẩn bị.

Thịt rượu lên rất nhanh, Khúc Yên tự rót tự uống, ngược lại vô cùng thoải mái.

Cô ngồi bên cửa sổ trên lầu hai, thu trọn cảnh phố xá vào mắt...

Sắc trời đã tối, người đi đường rải rác, bỗng lộ ra một thân ảnh kiên cường màu xanh nhạt vô cùng bắt mắt.

Là Mục Hàn.

Dường như hắn đang tìm người.

"Cô nương sao lại ngồi đây uống rượu một mình cô đơn như vậy?"

Khúc Yên đang chuyên tâm tìm hình bóng Mục Hàn trên đường, đột nhiên một giọng nam nhẹ nhàng khiêu khích vang lên.

Cô quay đầu thấy một công tử áo trắng đứng cạnh bàn cô, tự xưng là công tử phong lưu nhướng mày nở nụ cười nhìn cô.

"Đi ra." Cô thản nhiên nói.

"Cô nương cần gì phải xa lánh người khác như vậy." Công tử áo trắng lẩm bẩm, ngồi xuống chiếc ghế bên người cô, trêu đùa, "Bản công tử bồi cô nương uống một chén, tâm sự phong nguyệt, vừa vặn rất tốt?"



"Ngươi xác định ngươi muốn bồi ta uống rượu?" Khúc Yên liếc hắn một cái, mười phần hiền lành nhắc nhở, "Cuối cùng rất có thể bị đánh bại, ngươi thật sự muốn làm như vậy?"

"Cô nương nói đùa." Công tử áo trắng cầm vò rượu trên bàn giúp cô rót rượu, "Tới, bản công tử rót rượu cho cô nương."

Thủ pháp hắn ta đơn giản dễ dàng, tự cho là bí mật, một viên dược hoàn nho nhỏ rơi vào trong chén rượu, vào nước lập tức hòa tan.

Khúc Yên bất động thanh sắc thu vào mắt.

Cô không sợ độc dược, nhưng không có sức chống cự với xuân dược hay các loại thuốc mê.

"Nếu ngươi không nghe, vậy ta cũng không còn cách khác." Khúc Yên bưng chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch.

Cô uống xong, đứng lên hô to ra ngoài cửa sổ, "Hàn ca ca! Mau tới cứu ta --"

Công tử áo trắng kinh ngạc, tiến lên che miệng cô.

Khúc Yên nhẹ nhàng bắt cổ tay hắn ta lại, tùy tiện bóp, hắn ta hét thảm một tiếng, lùi lại mấy bước.

"Ngươi ngươi ngươi......" Hắn ta trắng mặt, chỉ về phía cô, "Ngươi lại dám đả thương người khác! Ngươi có biết phụ thân ta là ai không?"

Hắn vừa dứt lời, một thân ảnh màu xanh nhạt lướt qua, nhanh như chớp nhảy qua cửa sổ vào phòng.

"A a a a a......" Công tử áo trắng kêu đau đớn, "Ai?! Ngươi là ai?"

Hắn ta chưa kịp nhìn rõ bộ dáng người vừa đến thì cánh tay đã bị bẻ gãy.

Mục Hàn đầy sát khí lạnh lùng liếc hắn ta một cái, quay đầu đi về phía Khúc Yên, thấp giọng hỏi: "Cô nương có bị thương không?"

Khúc Yên lắc đầu: "Hắn làm sao có thể đánh thắng được ta, nhưng mà......"

Mục Hàn nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nghi ngờ hỏi: "Nhưng mà cái gì?"

Khúc Yên chỉ chỉ ly rượu trên bàn: "Hình như ta uống phải thứ không nên uống, không biết hắn ta có bỏ thuốc không?"

Ánh mắt Mục Hàn đột biến, quay người lại túm chặt gã công tử đang muốn chạy trốn, cau mày nói: "Ngươi hạ độc gì trong rượu? Giao giải dược ra!"

Hắn ta run lẩy bẩy, sắc mặt tái nhợt nói: "Không có, không hạ độc......"

"Khai thật!" Tay Mục Hàn dùng lực, rắc một tiếng bẻ gãy một cánh tay khác của gã công tử áo trắng.