Máu Của Bầu Trời

Chương 20: Sụt sịt



Hải An đang ngồi dựa lưng trên giường. Bây giờ thì cậu đã không còn cần thiết phải mang tai nghe hay mắt kính. Hải An chớp mắt thật chậm rãi. Đôi bàn tay để trước bụng không ngừng mân mê lẫn nhau. Cậu đang suy tư. Nhưng không phải là về những điều chị Hà đã nói.

Những điều chị Hà đã nói cũng rất quan trọng. Tương lai của cậu, tương lai của mẹ, cậu sẽ phải sớm suy nghĩ về những vấn đề đó. Nhưng ít ra thì sẽ không phải là ngay lúc này.

Bây giờ trong tâm trí của Hải An đang bị rối loạn bởi những thứ khác.

Sau khi chị Hà rời khỏi bệnh viện, Hải An đã dựa vào khung cảnh trong giấc mơ mà ghé qua phòng bệnh của nhóm trưởng Lê Hải và anh Gia Bảo.

Cậu đang rất muốn biết về những gì đã xảy ra sau khi bản thân mất đi nhận thức. Đoạn trí nhớ cuối cùng của Hải An đã nói rằng chắc chắn hai người nằm đây đã chứng kiến mọi việc.

Nhưng có vẻ như họ không muốn nói ra. Hải An cũng không thể trực tiếp hỏi thẳng được. Vậy là cậu đành phải quay lại phòng bệnh với cái đầu đang bị xới tung.

Hải An tin vào suy đoán của mình. Cậu tin rằng việc chia sẻ sức mạnh mà cục lông đỏ đề cập chỉ là lớp vỏ bên ngoài. Mục đích chính của nó là chiếm hữu cơ thể của con người.

Nhưng mà tại sao cậu vẫn còn ở đây?

Việc cậu và hai người khác có thể sống sót ra khỏi hang đã nói lên rằng cục lông đỏ hoàn toàn thành công trong việc chiếm hữu. Nhưng nó không loại bỏ ý thức của cậu?

Dựa và những lời cục lông đã từng nói thì nó chưa từng có ý định hay có khả năng sẽ để ý thức của câu tiếp tục tồn tại. Cục lông đỏ muốn hoàn toàn thay thế cậu. Nhưng những gì đang xảy ra bây giờ lại quá mâu thuẫn với mong muốn của nó.

Hải An đưa tay vuốt mặt. “Liệu đây có phải là một sai sót?”.

Cậu trai trẻ cảm thấy rất bất an nếu đây thật sự chỉ là một “Sai sót”. Và càng bất an hơn khi cậu nghĩ về việc cục lông đỏ có thể sẽ xuất hiện rồi đá cậu đi bất cứ lúc nào.

‘Bây giờ mình bắt đầu ghi nhật ký thì có trễ quá không?’

[Hừ… Hành động ngu ngốc.]

- A!?

Hải An bất ngờ khi nghe được một giọng nói ngay trong đầu mình. Cậu nhận ra đây là giọng của cục lông đỏ nhưng mà trầm hơn.

[Ta sẽ xét nát tất cả mọi thứ nếu ngươi dám viết ra.]

Hải An trầm ngâm.

‘Tại sao mày lại xé nát nó? Mày có thể xoá ý thức của tao ngay bây giờ.’

[…Phải, có lẽ ta sẽ làm như thế.]

Hải An cười khẩy. Cậu có thể nghe thấy một chút hờn dỗi trong giọng của cục lông. Nó không thể xoá ý thức của cậu. Bây giờ thì là thế.

Hải An không rõ lý do tại sao, nhưng chắc rằng cục lông đỏ cũng sẽ không nói ra dù cho cậu có rặn hỏi. Vậy nên Hải An cần phải tự mình tìm hiểu vấn đề này.

‘Mày đã trị những căn bệnh của cơ thể này nhỉ.’

[Đó không phải bệnh… Ngu ngốc.]



- Hử?

Hải An cảm thấy thắc mắc trước những gì cậu vừa nghe. Một câu trả lời không thể ngờ tới.

‘Nếu không phải bệnh thì nó là một loại Năng lực hay Sức mạnh đặc biệt nào à?’

[Ta phải nói với ngươi sao?]

‘Vậy đừng nói nữa,… Tao cũng không muốn nghe tiếp.’

[…]

Cục lông thật sự im lặng. Nhưng Hải An biết sự im lặng đó sẽ không kéo dài lâu. Việc cục lông đỏ lên tiếng nói chuyện đã chứng minh rằng nó cần Hải An ngay lúc này. Cậu cho rằng cục lông đỏ đang lên kế hoạch nhờ vả điều gì đó.

Cục lông đỏ đã cứu Hải An. Hải An cũng biết ơn nó. Nhưng tất cả cũng chỉ có “Biết ơn”.

Hải An không phải là một đứa trẻ được lớn lên trong một môi trường lý tưởng. Cậu chưa từng có suy nghĩ sẽ đặt quyền lợi của những người khác ở vị trí ngang bằng với mình. Càng không phải là một người sẽ giữ mọi lời hứa.

Hải An chỉ coi trọng lợi ích của mình và lợi ích của người thân. Cậu không ngại biến bản thân thành một kẻ xấu, một kẻ tồi tệ.

Đó là lý do Hải An không rảnh rỗi tới mức sinh ra những cảm xúc như áy náy với cục lông đỏ. Giữa họ chưa thân tới mức đó và cũng không có ý định sẽ trở nên thân nhau hơn.

[…Trước đó, cơ thể ngươi cảm thấy khó chịu là vì vô số thông tin mà các Giác quan tiếp nhận đã bị trộn lẫn rồi rối thành một cục.]

[Nhưng bây giờ thì cơ thể này đã có thể tự động chọn lọc và sắp xếp những thông tin đó.]

[Ngay từ đầu, những khả năng đó không phải một căn bệnh, chỉ là do cơ thể ngươi không đủ mạnh mẽ để kiểm soát thôi.]

Không phải bệnh… Đây là một thông tin khá gây sốc đối với Hải An. Người đã sống một cuộc sống khó khăn hơn 10 năm với đống giác quan phát triển bất thường. Cả số tiền đã bỏ ra cho việc điều trị nữa.

Hải An không vui nhăn mặt.

‘Vậy bây giờ mày muốn gì?’

[Ta sẽ không lặp lại đâu.]

[Vì cứu ngươi và bạn bè của người mà ta đã tốn rất rất nhiều sức mạnh.]

[Từ bây giờ ta sẽ đi ngủ để hồi phục từng chút một.]

[Vậy nên ngươi hãy làm gì đó với cơ thể yếu đuối này đi!]

Không chỉ giao quyền kiểm soát cơ thể tạm thời cho Hải An, cục bông đỏ còn ném luôn cả vấn đề phát triển cơ thể cho cậu. Điều này khiến Hải An cảm thấy không hài lòng. Dù đây là cơ thể của cậu nhưng ai biết được cậu sẽ bị nó đá ra ngoài khi nào?

‘Tại sao? Sức mạnh mà mày hay nói tới đâu? Nó không khiến cơ thể này phát triển hơn được à?’

[Cái… Sức mạnh của ta không dùng cho mấy thứ nhỏ nhặt này!]



Hải An cười mỉa mai khi cậu nghe thấy câu trả lời.

‘Nếu mày đã xem đó là chuyện nhỏ thì tự đi mà làm.’

‘Tao còn phải đi kiếm tiền!’

[Ngươi… ngươi… hức…]

Hải An: “???”

Cậu trai trẻ ngẩn người khi vừa nghe thấy âm thanh như đang… khóc?

[Thứ con người ngu ngốc này!! Hức… hức]

Đầu óc của Hải An lại càng lấp đầy dấu chấm hỏi hơn. Tư thế ngồi dựa lưng cũng bật thẳng dậy.

‘…Mày khóc à?’

[Nhảm nhí! Đồ ngu ngốc… ư… hức…]

Giọng nói của cục lông giờ đây tràn đầy sự oan ức. Hải An cũng đơ mặt. Cậu đã nghĩ rằng cục lông có thể sẽ tức giận, sẽ la hét một chút nhưng chưa từng nghĩ nó sẽ… khóc. Còn là khóc với vẻ uất ức. Cứ như Hải An đang bắt nạt nó vậy… Mà sự thật có khi là như thế.

[Ngươi… đồ ngu ngốc không biết tốt xấu! Ta vất vả lắm mới lôi cơ thể như cái giẻ rách của ngươi ra ngoài… hức. Vậy mà ngươi…]

Hải An biết bản thân không phải là một người tốt, ngược lại cậu còn có thể làm ra nhiều hành động tồi tệ hơn. Nhưng mà đó là đối với những người thô lỗ hay với những đứa kiêu căng.

Cách nói chuyện của cục lông ban nãy đã trùng hợp đáp ứng đủ cả hai điều kiện. Vậy nên Hải An mới hành xử một cách không nể nang ai.

Nhưng mà… khóc sao?. Cái này, trường hợp này Hải An chưa từng gặp qua bao giờ. Nơi cậu sống phần lớn toàn lũ lưu manh thôi, làm gì có chuyện lũ lưu manh đó lại vừa nói vừa khóc? Khung cảnh đó nghĩ thôi là cũng thấy rợn người.

‘À… umm.’

[Ta chỉ muốn ngươi rèn luyện một chút thôi! Điều đó khó lắm sao?]

[Bây giờ người kiểm soát cơ thể cũng là ngươi! ư… hức]

Đầu của Hải An như rơi vào hỗn độn sau khi nghe cục lông đỏ liên tục gào hét. Dường như máu lưu thông lên não cũng trở nên trì trệ.

‘Aaa! Được rồi! Được rồi! Rèn luyện cơ thể thôi chứ gì!’

‘Đừng có sụt sịt trong đầu tao nữa!’

[Hức… ta sẽ kiểm tra ngươi thường xuyên!]

Đây là lần đầu tiên trong những lần nói chuyện với cục lông mà Hải An phải chịu thua. Cậu vỗ trán, bất đắc dĩ trả lời

‘Ừ, ừ. Mày muốn làm gì cũng được. Cứ làm đi!’