Mật Ngọt

Chương 7: Về Nhà



Những ngày ở với hai anh, Tố Vũ Kỳ đều vây quanh Trương Tấn Phong hoàn toàn ném người anh trai lớn của mình đi chỗ khác.

Sáng dậy vừa mở mắt đã lạch bạch chạy đi tìm Trương Tấn Phong, ăn xong cũng chạy đi tìm, cứ không gặp 10 phút lại bắt đầu gọi "Phong ca, Phong ca." khiến Tố Châu Văn tuy ghen tị nhưng cũng chả làm được gì.

Trương Tấn Phong là người nói ít làm nhiều, những lần thấy bé tìm mình đều rất nhanh liền xuất hiện mà chăn sóc, hỏi han. Có tiết cũng nghỉ để ở với bé nó hoặc là ôm theo người đi cùng.

Tiếp xúc với nhau ba bốn ngày mối quan hệ của cả hai cũng trở nên rất tốt, có lẽ nhận định về cách hành xử của Trương Tấn Phong với bé nó là theo kiểu anh trai dành cho em trai nhưng biết đâu được vài năm nữa nó lại khác thì sao.

Mấy ngày này Tố Châu Văn đã bị cướp mất em trai nhỏ, dù rất tức nhưng cậu chàng cũng chả làm được gì cả. Cứ hễ thấy hai người ở với nhau thì lại căng mắt ra mà lườm Trương Tấn Phong, lâu lâu lại nhồi nhét vào đầu em trai nhỏ vài cái xấu của Trương Tấn Phong để bé nó có thể ngừng để ý đến anh nhưng có vẻ điều này hoàn toàn vô dụng rồi.

" Tạm biệt Phong ca, tạm biệt Văn ca. Lần sau Kỳ Kỳ sẽ lại đến chơi ạ. " Tố Vũ Kỳ ngồi trong xe thò đầu qua cửa xe chào tạm biệt hai anh trai. Hai bàn tay nhỏ nhắn múp míp trắng trắng cứ vẫy đi vẫy lại không ngừng. Gương mặt cũng không còn tươi cười nữa thay vào đó là sự tiếc nuối.

Tố Châu Văn sụt sịt nước mắt nước mũi tèm lem cũng đưa tay chào tạm biệt em trai nhỏ. Hình ảnh mĩ nam thanh lịch, lạnh lùng mà cậu chàng xây dựng đã hoàn toàn biến mất.

Ngược lại với người bạn của mình, Trương Tấn Phong vẫn mặt lạnh như xưa nhưng trong đáy mắt cũng hiện lên vài tia tiếc nuối.

Chiếc xe cứ thế mà lăn bánh, Tố Vũ Kỳ ngồi trong xe bị ba Tố không ngừng vây quanh hỏi han: " Tiểu Kỳ à mấy ngày qua con có ăn uống đầy đủ không? Có ngủ tốt không? Có ai chơi với con không? Có bị hai anh bắt nạt không?.... "

Rất nhiều câu hỏi từ ba Tố dành cho bé nhưng bé nó chả thèm quan tâm bởi vì những lúc hai ba con xa nhau vài ngày thì lúc nào ba Tố cũng đều hỏi han bé rất nhiều cho nên bé nó đã quen rồi.

" Ba ba đừng hỏi nữa ạ, Kỳ Kỳ sống với hai anh rất tốt, Phong ca và Văn ca đều rất thương Kỳ Kỳ. " Tố Vũ Kỳ nắm lấy tay ba ba của mình nhìn thẳng vào mắt ông mà nói. Thấy con trai nhỏ của mình bỗng dưng hành xử một cách trưởng thành như vậy Tố Châu Thần liền sụt sịt nước mắt nước mũi không nói nên lời.

Nhìn dáng vẻ của Tố Châu Thần, Tố Vũ Kỳ liền hoá thành người lớn lần nữa đưa tay nhỏ vỗ vỗ tấm lưng to lớn của đối phương: " Còn đâu dáng vẻ của vị tổng tài bá đạo nữa. "



Phải nói rằng lúc biết tin Tố Vũ Kỳ sẽ ở lại chỗ của hai anh vài ngày ba Tố đã ngay lập tức lăn ra sàn nhà dãy đành đạch không chịu, còn định ngay lập tức chạy sang lấy người về nhưng cũng may mà Vũ Tinh còn kịp thời ngăn lại.

Cặp song sinh Tố Châu Kiện và Tố Châu Hạ nhìn màn ăn vạ không chịu chấp nhận của Tố Châu Thần còn 'yêu thương' chụp lại làm kỉ niệm rồi gửi cho cô dì chú bác trong gia tộc cùng bọn họ bốc phốt ba Tố nữa cơ.

...----------------...

" Về rồi đây!! " Tố Châu Thần một tay ôm con trai nhỏ, một tay xách balo nhỏ hùng hồ mở cửa ra. Cánh cửa bỗng xưng kêu /rầm/ một tiếng to khiến mấy người trong nhà giật mình tức giận nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ của con trai nhỏ liền nguôi giận.

" Aida, bé cưng của mẹ, cuối cùng con cũng về rồi. Mẹ nhớ tiểu Kỳ đáng yêu quá đi thôi. " Vũ Tinh ôm lấy con trai nhỏ từ tay lão chồng của mình, bà không ngừng cọ cọ vào má nhỏ của bé rồi lại vùi vào tóc, vào hõm cổ để ngửi mùi sữa nữa cơ.

Cặp song sinh cũng nhanh chóng chạy đến ngồi cạnh hai người, bọn họ mỗi người một câu hỏi han bé nó hoàn toàn bỏ quên ba Tố.

" Vợ à anh cũng đi làm một ngày dài rồi, cũng muốn được hỏi thăm mà. (⁠༎ຶ⁠ ⁠෴⁠ ⁠༎ຶ⁠) " Ba Tố đứng đằng sau cúi người ôm lấy vợ của mình nũng nịu.

Khung cảnh này đối với mấy anh em Tố Gia thì đã quá quen thuộc rồi cho nên khi nhìn thấy một màn này bọn họ cũng chả thèm nhìn, chỉ cần nghe cũng đã thấy chán rồi.

" Kỳ Kỳ nhớ ba ba, nhớ mami và anh chị lắm. " Tố Vũ Kỳ tươi cười nói lời yêu thương, để thể hiện rõ thêm niềm yêu thương của mình bé nó còn thơm má mỗi người một cái.

" Đã là trẻ con thì phải hành xử cho đúng trẻ con chứ. "

Được con trai nhỏ / em trai nhỏ thơm má tâm trạng cả bốn người liền như lên một tầm mây mới: " Chị cũng nhớ tiểu Kỳ nữa, cả nhà ai cũng đều nhớ em. " Tố Châu Hạ đưa tay bóp bóp má bánh bao của em trai nhỏ, không nhịn được còn tranh thủ cắn vài cái nữa.

" Hì hì. (⁠≧⁠▽⁠≦⁠) "