Mật Ngọt Trong Mắt

Chương 30



Do An Cửu quay lưng lại nên Hà Xuyên không hề nhìn thấy hành động cầm sú.ng vừa nãy của hắn.

Hà Xuyên nghe An Cửu nói vậy thì cũng yên tâm nên rời đi.

Lúc này, An Cửu mới quay lại nhìn chằm 2 mẹ con Trương Nguyệt rồi buông 1 câu.

- Coi như 2 người gặp may… Tốt nhất quản tốt cái miệng của bản thân lại!

- Dạ vâng, cháu hiểu rồi!

An Cửu chỉ hừ lạnh rồi nhanh chóng rời đi ngay.

Mà ánh mắt của An Tư Nhất dần trở lên ửng đỏ vì tức giận. Anh ta muốn đuổi theo nhưng lại bị Trương Nguyệt ôm chầm lấy cản lại.

- Đừng mà con trai…

- Mẹ không thấy tất cả những người kia sỉ nhụ.c mẹ như vậy sao? Từ ông nội, ông trẻ rồi đến ba… Họ có coi mẹ là thành viên trong nhà không?

Trương Nguyệt dù rất căn giận nhưng vì lợi ích nên bà ta đều nhịn xuống. Bất giác, nước mắt của Trương Nguyệt chảy xuống. An Tư Nhất không đành lòng mà vươn tay lau đi nước mắt cho mẹ.

Nắm lấy tay con trai, Trương Nguyệt liền căn dặn.

- Nghe kỹ lời mẹ đây, Tư Nhất con buộc phải trưởng thành! Buộc phải lật đổ An Bắc Lam để lên ngồi nắm giữ An gia. Lúc đó, mẹ mới không bị người ta coi thường! Nhớ kỹ đấy!

****

Hôn lễ của Hà Xuyên và An Cửu được tổ chức đơn giản như vậy, chỉ trong vòng 2 ngày là kết thúc dưới sự chứng kiến của rất nhiều người.

Sau khi xong việc, An lão gia cũng tạm biệt mọi người để trở lại thành phố. Ông cụ Hà rất hiếu khách, tặng cho An lão gia rất nhiều đồ.

Nhìn mọi người vui vẻ như thế, Hà Xuyên cũng trút bỏ được gánh nặng trong lòng. Về thân thế của An Cửu cô không dám nói ra, cứ như vậy cũng tốt, ông nội và ba cô cũng không thể lên thành phố được. Chuyện này cứ dần lắng xuống, sau này cô sẽ về thăm 2 người họ nhiều hơn.

Riêng về Hà Tuyên chính là 1 nỗi lo của cô. Kể từ khi trở về dự hôn lễ của cô đến nay thì Hà Tuyên vẫn mang 1 bộ mặt lạnh đó. Cũng may ba và ông nội cô cứ nghĩ anh ấy buồn vì chuyện của Bạch Yến nên không có hỏi nhiều.



Tối trước hôm cùng An Cửu và mọi người trở về, Hà Xuyên có vào phòng nói chuyện riêng với anh trai.

Nhưng có vẻ anh trai cô vẫn không thể nào chấp nhận được nên không muốn gặp cô. Hết cách, cô chỉ đành sử dụng chiêu khóc để có thể nhận được sự chú ý. Hiển nhiên, anh trai cô vẫn là trúng cái chiêu đó.

Từ nhỏ, Hà Tuyên vô cùng yêu thương em gái. Vì anh cho rằng em gái còn quá nhỏ mà đã mất đi mẹ, thế nên anh mới đặc biệt bảo bọc em gái hơn 1 chút.

- Em lớn rồi, anh không thể xen vào chuyện tình cảm của em. Nhưng Hà Xuyên, em chắc chắn với quyết định này của mình chứ?

Chuyện Hà Xuyên lấy An Cửu thfi giữa 2 người đã có 1 bức tường ngăn cách rồi.

Nhớ lại năm đó, mẹ của anh là 1 người phụ nữ rất mạnh mẽ. Do xảy ra xô xát về tranh chấp nên những người thuộc tầng lớp trên luôn chèn ép, bóc lột những người lớp tầng dưới. Mẹ anh vì muốn giành công đạo cho em gái ruột nên đã tham gia vào cuộc tranh chấp đó. Kết quả, vì cứu ba anh nên mẹ anh đã bị trúng đạn.

Hà Tuyên vẫn nhớ như in hôm đó khi anh cùng với ông nội trở về thì đã thấy ba ôm th.i th.ể đẫm má.u của mẹ trong lòng gào góc đến kiệt sức. Mà Hà Xuyên khi đó còn đang nằm trong nôi hơi thở yếu ớt vì quá đói…

Cảnh đó chính là cơn ác mộng kinh hoàng lớn nhất mà đến bây giờ vẫn còn ám ảnh lấy Hà Tuyên.

Sự ra đi của mẹ anh khiến cho cả ba và ông nội đều nổi lên sự hận thù với những kẻ thượng lưu. Sau khi hại mẹ anh, bọn chúng đã lợi dụng tiền để qua mắt luật pháp, không những thế, trước linh cữu mẹ anh còn nắm 1 xấp tiền xuống khiến ba anh khi ấy suýt nữa liều ch.ết với chúng.

Hà Tuyên không muốn đánh đồng tất cả những người trong giới thượng lưu. Nhưng anh không thể quên đi được cái ch.ết của mẹ.

Nhìn anh trai như vậy, Hà Xuyên đau lòng ôm ngang lấy thắt lưng của anh trai, hai dòng lệ cứ thế rơi xuống.

- Anh à… Em biết năm đó anh phải chứng kiến cảnh đó nên mới vậy. Nhưng anh yên tâm, An Cửu rất tốt…

- Em có yêu anh ta không?

Nếu nói yêu thì hiện tại Hà Xuyên chỉ mới có chút rung động thôi. Nhưng vì không muốn anh trai lo lắng nên cô đành nói dối.

- Có!

- Chỉ cần em hạnh phúc, cái gì anh cũng có thể chấp nhận. Hà Xuyên, sau này có chồng rồi, nếu phải chịu ấm ức thì cứ gọi điện cho anh. Anh nhất định sẽ đến đưa em về.



Anh là người luôn bảo vệ em từ bé đến lớn lớn, sau này anh vẫn sẽ luôn như vậy.

Bởi vì, anh là anh trai của em.

Hôm sau.

Vì có việc bận giải quyết nên An lão gia và mọi người lên xe về trước. Còn An Cửu và Hà xuyên ở lại ăn bữa trưa xong rồi mới về.

Ông cụ Hà chuẩn bị rất nhiều đồ cho cháu gái, toàn đồ ở quê rất an toàn. Đồ nhiều đến mức chất đầu cả cốp xe phía sau.

Khi An Cửu định mở cửa xe thì chợt có 1 giọng nói của ai đó vọng đến.

- Đợi đã, tôi chưa có xong!

Hà Xuyên nhìn về hướng phát ra tiếng nói thì thấy Trần Thanh Khải và Dương Ngọc Đoan đang tay xách ôm 1 đống đồ chạy lại.

Nhìn cái bộ dạng này của Trần Thanh Khải, An Cửu không nhịn được mà ném cho hắn 1 ánh mắt ghét bỏ.

- Tôi tưởng hai người đi xe buổi sáng rồi chứ?

- Đi đâu mà đi, ở đây có nhiều đồ lạ quá nên tôi đi thu thập về ăn dần.

Biểu cảm của Trần Thanh Khải chỉ hận không thể bê hết cả cái quê này đi được khiến Hà Xuyên không nhịn được cười.

Mà An Cửu định nói gì đó thì điện thoại của hắn đổ chuông.

Nhìn cái tên hiển thị trên màn hình xong, hắn liền đi ra 1 góc rồi mới nghe máy.

- Chuyện gì?

Đầu dây bên kia sau khi nghe An Cửu nói xong thì vội vàng thông báo.

- An tiên sinh, Vũ Giai tiểu thư về nước để tìm ngài, mới cất chuyến bay cách đây được hơn 1 tiếng