Mất Đi Ánh Sáng

Chương 63: cô sao rồi



Chỉ trong thời gian ngắn thì cuối cùng Triệu Bân cũng có tin tức , trêи tay anh hiện tại một tập hồ sơ ghi đầy đủ chi tiết từng khoảnh chi phí thiếu hụt và những người có liên quan .

Triệu Bân bước vào phòng làm việc của Hoắc Dạ Liên thì đã thấy khuôn mặt của Hoắc Thiếu hôm nay không mấy vui vẻ , bước đến nhanh chóng đặt tập tài liệu xuống bàn nghiêm túc nói .

"Hoắc Thiếu đã tra được rồi "

Hoắc Dạ Liên đang sử lí giấy tờ căng thẳng thì đưa mắt lại nhìn tập thông tin trước mặt lạnh lùng đưa tay ra ý bảo Triệu Bân rời đi .

Khuôn mặt anh người khác không thể đoán được anh đang nghĩ gì , khuôn mặt luôn có một biểu cảm lạnh lùng đến đáng sợ , Hoắc Dạ Liên mở tập tài liệu trong tay lưu loát lật từng trang giấy một , Đôi mắt lạnh lùng ánh lên ý mỉa mai , khoé môi khẽ cong lên cười lạnh .

Ánh mắt lướt qua từng tờ giấy nhanh chóng ,nắm bắt thông tin chỉ lạnh nhạt quang tập tài liệu xuống bàn , Anh thả lỏng cô thể tựa lưng vào ghế nhắm mắt lại tịnh dưỡng , Hoắc Dạ Liên trong đầu hiện tại không suy nghĩ đến việc trước mắt mà lại luôn nghĩ đến người phụ nữ đang ở Dạ Viên .

Nghĩ đến đây anh đột nhiên mơ mắt , tay với lấy điện thoại gọi về số máy để bàn trong Dạ Viên .

Điện thoại chờ một hai giây thì liền có người nghe máy, giọng nói nhẹ nhàng bình tĩnh nói .

" Dạ Hoắc thiếu ngài có việc gì cần nói ạ "

...Hoắc Dạ Liên nhíu mày giọng nói có phần lạnh lùng nhưng ý nghĩa quan tâm không dấu được ....



"Cô ta sao rồi "

Hy Ân bên dây vẫn luôn nghe rõ được lời nói của Hoắc Dạ Liên nhưng không như cô nghĩ sẽ hỏi chuyện gì gấp gáp mà anh lại hỏi việc của An Nhi .

"Dạ Hoắc Thiếu , An Tiểu Thư chưa ăn gì cả "

Hy Ân sáng nay mang đồ ăn cho An Nhi nhưng cô không thấy An Nhi luôn nhìn ra hướng cửa sổ và không có dấu hiệu là sẽ ăn , Hy Ân cô cũng thử nói nhưng chỉ nhận được sự im lặng của An Nhi nên cô chỉ đành để đó lui ra .

Hoắc Dạ Liên nghe được thì hiện rõ trêи mặt sự tức giận , những chuyện liên quan đến cô đều như vậy , không thể che đậy được cảm xúc của bản thân , Hoắc Dạ Liên trực tiếp cúp máy ,khuôn mặt anh lạnh lùng đến đáng sợ ,tay anh giữ chặt tay ghế đến những gân xanh trêи tay nổi hết lên .

Bên khác trong căn phòng nhỏ , An Nhi vẫn lặng người nhìn cảnh trời xanh bên ngoài , ánh mắt buồn bã rũ xuống không biết đang nghĩ gì mà luôn thẫn thờ , khuôn mặt cô giờ không còn vui tươi nữa , nét buồn bã làm cho An Nhi trở nên lạnh nhạt với những người xung quanh .

An Nhi cô còn nhớ rõ một tháng trước cô đang còn vui vẻ hạnh phúc làm điều mình muốn , khi đó cô vô lo vô nghĩ luôn sống một cuộc sống tự do của bản thân , có người luôn chăm sóc cô ,yêu thương cô nhưng giờ đây chỉ là quá khứ ,chắc hẳn sẽ khó có lại .

An Nhi đang trầm tư suy nghĩ thì cánh cửa phòng bật mạnh ra một tiếng "rầm " lớn , Cô hốt hoảng quanh mặt ra phía cửa nhìn thì bỗng lạnh người siết chặt tay lại đến đỏ .

Người đàn ông phía trước khuôn mặt tức giận , đôi mắt đã hiện lên mạch máu đỏ ngầu , Hoắc Dạ Liên anh từ công ty chạy về Dạ Viên là vì cô sao , tại sao anh lại quan tâm đến cô như vậy .

Anh bước vào trong phòng đóng xập cửa lại khiến cho An Nhi càng sợ hãi hơn , Ánh mắt Hoắc Dạ Liên nhìn bắt cháo và bánh mì như bàn còn nguyên rồi anh đưa mắt nhìn người phụ nữ thân ảnh mảnh mai khiến người khác không yên lòng .