Mắt Bão - Đàm Thạch

Chương 97: Quá Khứ 9





Lúc nắm đấm kia vung xuống cả khán đài loạn hết lên, không ai nghĩ rằng trước mặt nhiều người như thế, Lương Tư Triết thật sự dám đánh người.
Trịnh Dần đứng bên cạnh vội vàng đi tới ngăn, nhưng trên người tên nhỏ con kia đã ăn hai đấm.
Hứa Vân Sơ từ sau sân khấu chạy tới, mấy nhân viên công tác ngăn cản khu vực này: “Đừng chụp nữa đừng chụp nữa! Làm phiền mọi người buông camera xuống trước! Đừng chụp nữa!”
Lương Tư Triết nhanh chóng bị Trịnh Dần ngăn lại, nhưng dường như anh cũng không mất lý trí, chỉ muốn ra tay đánh người kia hai đấm, đánh xong rồi nhanh chóng thu tay về.
Anh cầm lấy máy vi tính đã tắt máy trên mặt bàn, dùng sức bẻ gãy nó, sau đó ném mạnh bàn phím lên tường.
“Tôi muốn báo cảnh sát!” Tên phóng viên nhỏ con kia một tay che bả vai bị đánh, một tay móc điện thoại ra, “Bây giờ tôi sẽ báo cảnh sát, đánh người là phạm pháp cậu biết không?”
Lương Tư Triết đi về phía sau sân khấu, bỏ lại một câu: “Tôi ở sau sân khấu chờ.”
Chỉ vài phút, tiêu đề tin tức mới mang sức bùng nổ này ngay lập tức được công bố lên mạng – “Lương Tư Triết xị mặt trong suốt buổi họp báo, xuống sân khấu đánh phóng viên khiến nhiều người giận dữ.”
Cảnh sát nhanh chóng chạy đến hiện trường buổi họp báo, sau khi tìm hiểu rõ tình huống từ nhiều phía, họ dẫn Lương Tư Triết và tên phóng viên nhỏ con kia đến cục cảnh sát lập biên bản.
Lương Tư Triết ra tay không tính là quá nặng, nhưng để lại một mảng bầm tím trên người phóng viên kia, không tạo thành chấn thương nhỏ, không cần tạm giam, chỉ cần tự hòa giải.
Phóng viên kia giở trò sư tử ngoạm yêu cầu bồi thường kinh tế, Lương Tư Triết không nói gì đã đồng ý, nhưng phóng viên kia còn yêu cầu anh phối hợp với trang web video, quay video xin lỗi, nhưng điều kiện này không bàn bạc được, Lương Tư Triết từ chối quay.
Tiêu đề tin tức mới của mấy ngày sau đều có liên quan đến Lương Tư Triết, ánh mắt của công chúng nhanh chóng chuyển từ sự kiện “Tào Tu Viễn dâm ô Chương Minh Hàm” lên sự kiện “Lương Tư Triết đánh người”.
“Lương Tư Triết đánh phóng viên bị cảnh sát dẫn đi”, “Lương Tư Triết từ chối xin lỗi vì đánh người”, “Phóng viên báo Tinh Bá có thể kiện Lương Tư Triết ra tòa”… Đủ loại tin tức liên quan đến sự kiện “Lương Tư Triết đánh người,” lan truyền rợp trời kín đất trên mạng.
Video liên quan đến tiệc sinh nhật của Lương Tư Triết đêm hôm trước cũng được tung ra, người qua đường trong video gọi tên Lương Tư Triết, nhưng anh đi qua đám người với gương mặt không biểu cảm, không để ý tới ai, thế là chỉ trích Lương Tư Triết mắc bệnh ngôi sao cũng nhanh chóng lan truyền ra.
Gần như tất cả mọi người, bất kể trước kia có hứng thú với tin tức trong ngành giải trí hay không, đều đang quan tâm chuyện này.

Càng ngày càng có nhiều phương tiện truyền thông bắt đầu nói xấu Lương Tư Triết, họ so sánh ảnh đế trẻ tuổi hăng hái trong đêm trao giải Kim Tượng bốn năm trước và Lương Tư Triết vung nắm đấm về phía phóng viên, nói rằng anh “bắt đầu cao kết thúc thấp”, “một quân bài tốt bị đập nát”.
Năm đó Lương Tư Triết vừa bước sang tuổi hai mươi ba, giống như đi trên một sợi dây thép cực kỳ nhỏ, trên đầu là mặt trăng, anh được chùm sáng sáng ngời bao phủ.

Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn anh, sợi dây kia càng nhỏ, lắc lư càng dữ dội, họ nhìn ngày càng tập trung tinh thần.

Họ đang chờ anh rơi từ chỗ cao xuống, trình diễn vở kịch hay rơi từ đám mây xuống ngàn trượng.
Mà bây giờ Lương Tư Triết thật sự rơi xuống rồi.
Sự kiện đánh người ồn ào xôn xao, duyên khán giả của Lương Tư Triết đã giảm thê thảm, “Báo Tinh Bá” lợi dụng sức nóng phóng viên nhà mình bị đánh, mở một cuộc bỏ phiếu, nói rằng nếu như phim mới của Lương Tư Triết công chiếu, bạn có chọn mua vé xem phim không? 74% người bình chọn không.
Thị trường nhà đầu tư thần hồn nát thần tính, “hướng gió” thay đổi nhanh hơn tất cả các lĩnh vực khác, Lương Tư Triết bị tin tức tiêu cực quấn thân, hợp đồng phim giảm đáng kể, hễ là phim muốn kiếm tiền đều đang quan sát thái độ chân thực của người xem với Lương Tư Triết, không ai dám dùng anh làm diễn viên chính vào lúc này.
Sau này Lương Tư Triết cũng mới ý thức được rằng trong tiềm thức anh xem “Vọng Xuyên chi Xuyên” là đường lui của mình, anh cực kỳ tin tưởng Tào Tu Viễn, nhận định dù Tào Tu Viễn không xảy ra chuyện, vào thời điểm này y cũng sẽ không kiêng dè ý kiến của thị trường đầu tư.

Tào Tu Viễn khi dùng diễn viên chỉ có một tiêu chí, đó là người này có hợp với nhân vật trong phim hay không.
Tào Tu Viễn không coi ai ra gì, cậy tài khinh người thế đấy, nhưng có lẽ nhờ vậy mà y mới có thể trở thành một đạo diễn thiên tài không bị bất kỳ ai chi phối.
Trên đường đến sân bay, trong buồng xe Trịnh Dần quay đầu hỏi Lương Tư Triết có hối hận ngày đó đã tổ chức buổi họp báo không.
Lương Tư Triết nở nụ cười, nghiêng mặt sang nhìn bên ngoài cửa sổ nói: “Không có gì phải hối hận.”
Anh nghĩ nếu năm đó là Tào Diệp quay “Mười ba ngày”, nhận hướng dẫn và chỉ bảo của Tào Tu Viễn, Tào Diệp nhất định có thể nhận ra được ngoài thân phận người cha, Tào Tu Viễn hoàn toàn là một thiên tài, thiên tài đến mức bạn rất khó dùng ánh mắt của thế tục để phán xét những gì y làm.
Nhưng số phận trêu ngươi, cứ đẩy họ lên những đường đời khác nhau.
Trước khi lên máy bay Lương Tư Triết lại gọi một cuộc điện thoại cho Tào Diệp, vài ngày trước anh gọi đến, giọng nói một mực nhắc nhở đối phương đang bận, Lương Tư Triết suy đoán Tào Diệp đã chặn số của mình.

Nhưng lần này gọi đến, giọng nói nhắc nhở dãy số của đối phương không tồn tại, chắc Tào Diệp đã vứt số này.
Cũng tốt, Lương Tư Triết nghĩ, anh đi lên con đường đóng phim này, là ban đầu Tào Diệp nhường cơ hội cho anh.

Mà bây giờ anh lại đắc tội truyền thông và công chúng vì Tào Diệp, suýt nữa khiến sự nghiệp diễn xuất của mình nửa đường chết yểu – vậy cũng có thể xem như… thanh toán xong nhỉ?
Một tình cảm vô vọng nên chặt đứt bằng lý trí, mà không phải mặc kệ bản thân sa vào trong cảm xúc vô vọng.

Lương Tư Triết hiểu đạo lý ấy hơn ai hết.

Chẳng lẽ anh phải giống như cha mẹ của anh, đối mặt với tình cảm đã đi vào ngõ cụt, nhưng vẫn ôm tâm lý may mắn, dày vò chờ nó lại ấm lên một lần nữa?
Quá khứ nên để nó qua đi thôi, Lương Tư Triết nghĩ, kiểu gì cũng sẽ xuất hiện người mới, trải nghiệm những điều mới mẻ, chẳng ai không có ai mà không được.
Đến một thị trấn hẻo lánh ở phía Bắc, không có nghi thức bấm máy phô trương như trước đây, sau khi tất cả nhân viên công tác đều vào vị trí, đoàn phim nhanh chóng bấm máy.

Tào Tu Viễn ngồi sau ống kính hô một tiếng “Action”, đoàn phim lập tức tham gia vào quá trình quay phim căng thẳng.

Tình tiết của “Vọng Xuyên” cũng không phức tạp, hai thanh niên thị trấn[1] sống ở nông thôn từ nhỏ, Lục Hà Xuyên và Quách Chấn, xuất phát từ sự tò mò mà đã quan hệ tình dục, không ai nói yêu ai, nhưng dục vọng quá mức không có chỗ phát tiết khiến họ bí mật duy trì mối quan hệ này.

Hai người tốt nghiệp cấp ba, ở trong thôn theo trưởng bối làm việc hai năm.

Ngày nào đó Lục Hà Xuyên kiếm được một cái xe tải rách, nói rằng muốn dẫn Quách Chấn ra ngoài kiếm tiền, thế là hai người bắt đầu kết bạn chạy đường dài giao hàng.

Họ hút thuốc, cãi lộn, làm tình trên quãng đường dài dằng dặc, cho đến một ngày cha Quách Chấn bệnh nặng, đại thần trong thôn đề nghị Quách Chấn kết hôn, chọn ngày tốt “xung hỉ”[2] cho cha, bệnh tình mới có thể chuyển biến tốt… Thế là toàn bộ câu chuyện xoay quanh chuyện “xung hỉ” này, phơi bày một cuộc hôn nhân vô lý một cách vô cùng tinh tế.
[1] Thanh niên thị trấn (小镇青年): chỉ những người sinh ra ở các vùng quê, nông thôn, sinh sống và làm việc ở quê nhà hoặc đến các thành phố lớn để kiếm sống.
[2] Xung hỉ (冲喜): tập tục tín ngưỡng dân gian của Trung Quốc, để người bệnh đã lâu kết hôn với người khác, dùng “chuyện vui” này để xua đi sự bất hạnh, đạt được hiệu quả chữa bệnh.

Trong một vài trường hợp có thể để con cái kết hôn để xung hỉ cho cha mẹ bị bệnh.
Trong bộ phim, Lương Tư Triết thủ vai Lục Hà Xuyên, phối hợp diễn với diễn viên mới Hạ Tân Trạch thủ vai Quách Chấn.

Hạ Tân Trạch cao khoảng một mét bảy mươi lăm, dáng người gầy gò, mặt mũi đặt trong làng giải trí cũng không tính là nổi bật, nhưng rất phù hợp với nhân vật này, kỹ năng diễn xuất cũng tốt.
Ban đầu bộ phim quay rất suôn sẻ, Quách Chấn là người mới nhưng không có vấn đề gồng quá của người mới.

Mặc dù một vài cảm xúc chưa nắm bắt chính xác, nhưng được cái tự nhiên, lại thêm Tào Tu Viễn chỉ bảo, quay phim tiến triển rất thuận lợi.
Nhưng ba tháng sau, lúc quay đến cảnh hai người chạy xe đường dài, Tào Tu Viễn bắt đầu trở nên không hài lòng.

Ban đầu một cảnh quay ba, năm lần là qua, nhưng bây giờ thường xuyên quay đến ba mươi, năm mươi lần cũng không qua được.
“Cut, cảm xúc không đủ,” Tào Tu Viễn nói sau ống kính, “Cảnh này thực sự phải dằn lòng diễn, nhưng cảm xúc của hai cậu đạt đến mức nào, cậu yêu cậu ta, cậu cũng yêu cậu ta,” Y chỉ vào Lương Tư Triết và Hạ Tân Trạch, “Hai cậu yêu nhau nhưng không ai bày tỏ thật lòng, vậy mà trạng thái hai cậu thể hiện bây giờ là yêu nhau hả? Các cậu đừng chỉ dùng kỹ năng để đóng phim, quá giả tạo, tình cảm không đạt đừng nghĩ đến việc dùng kỹ năng lừa gạt cho qua, trước tiên nghỉ quay, đi ấp ủ cảm xúc.”
Tình tiết của cảnh quay đó là trên đường chạy giao hàng, Quách Chấn bỗng nhiên nói sau này mình không chạy đường dài nữa, y phải về nhà kết hôn.

Lục Hà Xuyên không có phản ứng gì, còn nói đùa một câu, nói rằng thằng nhóc cậu bị đàn ông làm lâu rồi, về sau có thể cứng với vợ không? Quách Chấn như thể bị nhục nhã, im lặng không tiếp lời.

Lục Hà Xuyên chợt giẫm chân ga hết cỡ, lao đi hơn mười dặm trên đường lớn, cho đến khi sắp tông nhau với xe phía trước, hắn mới dùng một chân dừng xe.

Hắn dừng xe ở ven đường, châm một điếu thuốc lên hút.
Cảnh này lại quay mười mấy lần, từ đầu đến cuối Tào Tu Viễn không cho qua.

Người ở đây đều nhìn ra, vấn đề xảy ra trên người Lương Tư Triết, Quách Chấn là người mới, diễn cảnh đối thủ này chỉ có thể dựa vào Lương Tư Triết dẫn theo cậu nhập vai.
Nhưng bản thân Lương Tư Triết có vẻ như cũng không nhập vai được.

Lương Tư Triết cũng biết mình có vấn đề rất lớn, những bộ phim anh đã quay trước đó, hoặc là thiếu niên thầm mến, hoặc là phim nội dung tuyến tình cảm rất mịt mờ, hoặc là phim tình cảm mang theo phong cách hài kịch, chưa từng trải qua tình cảm nồng cháy như vậy ở trong phim.
Cho dù trong cuộc sống, anh cũng chưa bao giờ trải qua tình cảm thế này.

Vài mối tình của anh đều qua loa cho xong, chưa đến mức yêu các cô ấy bao nhiêu.

Vì sự thất bại trong cuộc hôn nhân của cha mẹ, anh ghen tị và bi quan về tình cảm, hình như bởi vậy mà đánh mất năng lực bắt đầu một mối quan hệ.
Cảnh này quay ba ngày, ngày thứ ba cuối cùng Tào Tu Viễn nổi giận.

Hợp tác bốn năm, đây là lần đầu tiên y phát cáu với Lương Tư Triết.
“Cậu hỏi bản thân cậu xem, cậu tin cậu yêu Quách Chấn không?” Tào Tu Viễn ném kịch bản, “Chuyện mà bản thân cậu cũng không tin dựa vào đâu bảo khán giả tin? Nói bao nhiêu lần rồi, tình cảm không đạt, kỹ năng chỉ có thể khiến cậu lộ vẻ rất giả tạo! Không phải cậu từng yêu đương à? Yêu đương công cốc à? Vậy bây giờ cậu đi yêu đi, tôi không quan tâm cậu tìm ai, tôi cho cậu nghỉ cậu đi yêu, đợi cậu biết thế nào là yêu thì quay về quay tiếp, nửa năm một năm cũng được, đừng ở đây tiếp tục lãng phí thời gian của đoàn phim! Cảnh này không qua được sau này cậu còn diễn thế nào?!”
Nói xong lời này, Tào Tu Viễn thật sự cho cả đoàn phim nghỉ ba ngày.
Đó là khoảng thời gian Lương Tư Triết đau khổ nhất, mỗi ngày anh ở khách sạn đọc kịch bản, cố gắng để cho mình nhập vai, tiến vào cảm xúc của Lục Hà Xuyên.

Nhưng anh làm thế nào cũng không thể tìm được trạng thái.
Anh đến tìm Trịnh Dần, Trịnh Dần bảo anh ngồi trên ghế sofa đối diện, nhìn anh thở dài, lắc đầu khẽ nói như có phần khó tin: “Sao cậu không biết cảm giác yêu một người chứ?”

Giọng điệu đó, giống như đang nói một chuyện rất vô lý.

Như thể người khác không biết là rất bình thường, nhưng Lương Tư Triết anh trời sinh phải biết làm thế nào để yêu một người.
Lương Tư Triết cũng không biết rốt cuộc mình có vấn đề ở đâu, phim này khiến anh vô cùng đau khổ.

Anh nghĩ có lẽ anh cũng không thích hợp với phim này, lúc ấy thầy Tào đã nhìn lầm người, cho dù là thiên tài cũng sẽ có lúc sai.
Anh trời sinh hiếu thắng, bắt đầu từ khi luyện đàn violin thì chưa bao giờ nhận thua, nhưng cảm giác đau khổ do cảnh quay này mang đến, khiến anh gần như muốn từ bỏ nhân vật này.
Anh thậm chí nghĩ, thầy Tào có thể nhanh chóng phát hiện thật ra anh không diễn được Lục Hà Xuyên, sau đó dứt khoát thay thế anh bằng một người khác để diễn.
Như vậy anh có thể không có lỗi với ai, không có lỗi với Tào Tu Viễn, cũng không có lỗi với Tào Diệp.
Suy nghĩ này vừa nảy ra, khiến anh lại nghĩ đến Tào Diệp.

Ba tháng nay, anh luôn tránh nghĩ đến Tào Diệp, nhưng lúc này Tào Diệp lại xuất hiện trong đầu anh một cách khó kiểm soát.
Anh chợt phát hiện cho dù “Vọng Xuyên” là đường lui cuối cùng anh không thể chọn, lúc anh đi về phía con đường này, anh vẫn kìm lòng không đặng muốn quay đầu nhìn thiếu niên bảo anh “Đừng hợp tác với Tào Tu Viễn”.

Anh vẫn không biết lựa chọn lúc đó có chính xác không.
Đêm đó Lương Tư Triết mất ngủ.
Tào Diệp đối mặt với anh trong đầu, Lương Tư Triết không thể niêm phong cậu lần nữa.
Anh không có cách nào kiềm chế mà nghĩ đến thời gian ở Nhân Tứ, thiếu niên cao gầy oai phong dẫn con chó của cậu, còn có dáng vẻ chơi đàn violin của cậu và dáng vẻ hát “Ngôi sao nhỏ”.
Dáng vẻ lần đầu mộng tinh, tư thế nằm sấp ngủ, điệu bộ nổi giận khi bị sờ đầu.
Họ đi trên bậc thang, dáng vẻ cậu ôm lấy cổ anh, nghiêng mặt nói “Anh đóng phim của em hay phim của bố em”.
Dáng vẻ hồn bay phách lạc khi cậu đột nhiên đến đoàn phim lúc quay “Mười ba ngày”.
Dáng vẻ cậu trêu đùa với nhóm bạn sau sân khấu buổi ra mắt phim.
Còn có dáng vẻ lần cuối cùng anh nhìn thấy Tào Diệp, thiếu niên sắc mặt tái nhợt trên bờ vực sụp đổ.
Lương Tư Triết chợt nhận ra, cho dù anh cố gắng xem nhẹ sự quan tâm của mình với Tào Diệp, anh vẫn có thể nhớ lại mỗi một dáng vẻ anh từng gặp Tào Diệp trong những năm này.
Chúng giống như bộ phim cũ đã mất đi nút “Tạm dừng”, phát lặp lại liên tục trong tâm trí anh.
Hóa ra anh cũng không phải “hơi thích” Tào Diệp, anh lừa mình, thật ra anh vô cùng khát khao, vô vọng, nhìn từ xa, thầm yêu thiếu niên của anh.
Bắt đầu từ lúc nào nhỉ? Chắc là từ lúc ở Nhân Tứ, anh đã yêu thiếu niên của anh không có cách nào kiềm chế.

Ban đầu anh không thể chấp nhận mình thích người cùng giới, về anh sau sợ hãi đối phương phát hiện ra tình cảm của mình.
Cho nên anh luôn trốn tránh, anh thừa nhận mình thích Tào Diệp, nhưng anh lại một lực lừa gạt bản thân cũng không thích Tào Diệp đến vậy.
Không có cậu cũng được, chẳng có gì to tát, cuộc sống vẫn phải tiếp tục, ai không thể rời khỏi ai chứ?
Cứ vậy, ngay cả bản thân mình anh cũng lừa gạt.
Chỉ khi tránh né tình cảm này, anh mới có thể tự bảo vệ mình, để cho mình chẳng bị sa vào, sống bình thường, yêu đương bình thường.
Nhưng bây giờ Tào Tu Viễn bảo anh chìm vào trong cảm xúc của Lục Hà Xuyên, bảo anh biểu hiện ra tình yêu chân thực, anh không thể trốn tiếp được nữa.
Anh phải xé mình ra, hoàn toàn móc ra những cảm xúc anh từng yêu, bởi vì Lục Hà Xuyên của khoảnh khắc đó yêu Quách Chấn một cách khát vọng mà vô vọng như thế.
Ngày hôm sau đoàn phim lại bấm máy, lúc quay lại cảnh này, Lương Tư Triết chỉ quay một lần đã qua rồi.
Buổi chiều lúc quay cảnh giường chiếu, đoàn phim dọn bãi, trong căn phòng của quán trọ nhỏ chật hẹp, hai người đàn ông trần trụi quấn lấy nhau.

Lục Hà Xuyên đè lên người Quách Chấn, cơ thể của họ run run, giọng Lục Hà Xuyên rất thấp, hắn ghé vào tai Quách Chấn, hỏi y tổ chức khi nào, đối phương là cô gái như thế nào, sau này có tính toán gì, liệu hắn có cần đến làm phù rể trong ngày cưới không.
Họ nói chuyện giống như thì thầm, Lục Hà Xuyên đột nhiên phát lực, như là muốn làm xong những chuyện không kịp làm.
Sau khi kết thúc hắn không nói tiếp nữa, chỉ ôm chặt Quách Chấn nói: “Vậy sau này chúng ta còn gặp nhau không?”
“Đừng gặp nữa.” Quách Chấn nói.
Lục Hà Xuyên “Ừ” một tiếng.
Quay xong cảnh kia, Tào Tu Viễn hô “Cut”, Lương Tư Triết vẫn không buông tay, cánh tay của anh chỉ ôm chặt Hạ Tân Trạch, hồi lâu cũng chưa nguôi ngoai cảm xúc.
Hạ Tân Trạch bị anh siết đau, một lúc sau mới kêu một tiếng “Anh Tư Triết”.
Lương Tư Triết ngẩng đầu nhìn cậu, như vừa tỉnh giấc chiêm bao, bỗng nhiên nhớ lại dáng vẻ thiếu niên mắt sáng ngời gọi anh là “Anh Tư Triết”, lúc này mới giật mình đây là trong cảnh quay, người anh ôm không phải Tào Diệp.

Đêm đó anh nằm mơ, cảnh trong mơ kiều diễm ướt át, anh và Tào Diệp quấn quýt cơ thể, giống như Lục Hà Xuyên và Quách Chấn vậy.
Sau khi tỉnh lại anh nhìn chằm chằm trần nhà ngây người một lát, hóa ra anh có dục vọng với Tào Diệp, anh nghĩ vậy.

Anh chưa bao giờ thích đàn ông, chưa bao giờ có dục vọng với đàn ông, lúc thích Tào Diệp cũng cảm thấy cậu đáng yêu, không nghĩ theo hướng khác.
Nhưng bây giờ anh chợt phát hiện, anh khát khao Tào Diệp, không chỉ trên tinh thần mà còn có trên sinh lý.
Trong bóng đêm, anh thò tay xuống dưới, anh thích Tào Diệp nhiều năm như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên anh nghĩ đến Tào Diệp để giải quyết dục vọng cho mình.
Thật là mỉa mai, cuộc sống có thể là một vở kịch hoang đường, sau khi kết thúc Lương Tư Triết thất thần nghĩ.

Anh mất Tào Diệp vì “Vọng Xuyên”, cũng vì “Vọng Xuyên” mới phát hiện thật ra mình yêu cậu tha thiết.

Nhưng nếu như lúc đó anh đi theo Tào Diệp, không diễn “Vọng Xuyên”, không phải chìm đắm vào trong cảm xúc của Lục Hà Xuyên, liệu anh có thể lừa mình cả đời này không, thuyết phục mình thật ra cũng không thích Tào Diệp nhiều đến thế?
Những lần quay tiếp theo của “Vọng Xuyên”, Lương Tư Triết luôn quay rất đau khổ.

Nỗi đau này không phải Tào Tu Viễn mang đến, trên thực tế sau khi anh tìm được trạng thái, mỗi lần anh nhập vai đều rất suôn sẻ, không xuất hiện tình huống quay hỏng mười mấy lần nữa.
Nhưng đắm chìm trong cảm xúc vô vọng này một thời gian dài, đã khiến anh tiêu hao quá nhiều.

Anh không thể bảo vệ bản thân, ngăn mình rơi vào trong cảm xúc.

Cảm xúc của bản thân anh và cảm xúc của Lục Hà Xuyên chồng lên nhau, khiến anh sống mỗi ngày đều vô cùng đè nén.
Hình như anh lại quay về khoảng thời gian quay phim “Mười ba ngày”, mỗi ngày đều đang nhập vai, không có cách nào thoát vai.
Nửa đoạn sau của “Vọng Xuyên” anh hoàn toàn nhập vai nhân vật Lục Hà Xuyên, cảm xúc của anh thúc đẩy anh làm ra hành vi của nhân vật, đến mức anh không biết mình đang diễn cái gì.

Tào Tu Viễn nói qua thì anh qua, anh không thể giống như trước đó, thoát ra khỏi nhân vật đánh giá xem mình diễn như thế nào.
Cho nên hơn nửa năm sau khi “Vọng Xuyên” đóng máy, lúc nghe mình lọt vào danh sách “Nam diễn viên chính xuất sắc nhất” của giải Cannes, Lương Tư Triết gần như khó có thể tin.

Toàn bộ quá trình anh không biết mình đang diễn gì, nhưng bộ phim này lại cho anh vinh dự cao nhất.

Cuộc sống là trời xui đất khiến như thế.
Sau khi “Vọng Xuyên” đóng máy, Lương Tư Triết thử đi tìm Tào Diệp, liên lạc với những người bạn của cậu, nhưng họ đều nói không biết Tào Diệp ở đâu, đang làm gì.
Lương Tư Triết thử nhận phim khác, nhưng anh phát hiện mình không thể nhập vai khác.

Tác dụng chậm của “Vọng Xuyên” quá lớn, cảm xúc vô vọng kia từ đầu đến cuối đang kéo anh, giống như cây rong trong đáy nước, quấn chặt lấy anh, muốn dẫn anh chìm vào đáy nước.

Có mấy lần ở trong mơ, Lương Tư Triết mơ thấy Tào Diệp, mơ thấy cậu lùi lại nói vài câu chúc mừng sinh nhật kia, sau khi tỉnh dậy, anh có cảm giác đuối nước khó thở.
Anh không thể thoát ra khỏi cảm xúc, cũng không thể nhận nhân vật mới, tiến vào cảm xúc mới.
Một lần uống rượu với bạn bè trong giới, anh tình cờ đọc được một kịch bản, kịch bản cũng không chắc tay, là một câu chuyện do một biên kịch nghiệp dư viết, câu chuyện cũng không thú vị, là chuyện chia chia hợp hợp của hai diễn viên diễn Việt kịch “Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài”.
Không ai ngờ Lương Tư Triết sẽ có hứng thú với câu chuyện này, nhưng anh nhanh chóng xác định mình muốn làm đạo diễn, muốn quay phim này.

Anh đưa ra quyết định này rất dứt khoát, anh mua bản quyền kịch bản, sau khi được sự đồng ý của biên kịch gốc thì đã sửa phần lớn kịch bản, còn sửa lại tên, gọi là “Lương sinh Chúc mộng”.
Sau khi tin tức này được truyền thông trong nước tiết lộ, rất nhiều người đều nói Lương Tư Triết mắt cao hơn đầu, diễn viên còn làm không tốt mà bày đặt chuyển hình làm đạo diễn.
Nhưng Lương Tư Triết không để ý đến những bình luận này, anh tự đầu tư, tìm người quen trong giới, nhóm thành viên cho đoàn phim, không dùng diễn viên rất nổi tiếng.
Công ty quản lý không đồng ý anh làm đạo diễn, đúng lúc kỳ hạn năm năm của hợp đồng cũng đến, anh chia tay công ty, từ đó về làm một mình với Hứa Vân Sơ, không tham gia vào công ty nào nữa.

Thế này tự do, anh cũng không thích bị trói buộc bởi công ty quản lý.
“Lương sinh Chúc mộng” vẫn đang trong giai đoạn chuẩn bị, Lương Tư Triết vừa bận rộn chuyện đoàn phim, vừa đến lớp đạo diễn của Học viện Hý kịch Trung ương dự thính.

Truyền thông liên tục chụp được ảnh anh đeo khẩu trang xuất hiện trong sân trường Học viện Hý kịch Trung ương, còn có dáng vẻ cúi đầu ghi chép khi đi học của anh.

Thế là ngày càng có nhiều người bắt đầu tin, Lương Tư Triết thật sự muốn làm lớn chuyện làm đạo diễn.
Phim đang trong giai đoạn chuẩn bị, Lương Tư Triết nhận được tin tức trao giải Liên hoan phim Cannes.

Anh đi máy bay đến Cannes, không có chuẩn bị tỉ mỉ gì, anh không cảm thấy mình có thể giành được giải, dù sao phim kia ngay cả chính anh cũng không biết mình đã diễn ra sao.
Ngồi dưới sân khấu, lúc nghe thấy khách mời trao giải dùng âm điệu tiếng Pháp, đọc tên mình một cách sứt sẹo, trong nháy mắt đó anh cảm thấy giống như đang nằm mơ.
Anh thậm chí không chuẩn bị phát biểu nhận giải, lần lượt ôm Tào Tu Viễn, Trịnh Dần, Hứa Vân Sơ, sau đó đi lên sân khấu trao giải nhận cúp.

Đứng trước micro dựng đứng, ánh đèn chói mắt, qua ánh sáng anh không nhìn rõ bất kỳ ai dưới sân khấu.


Nhưng cũng không sao, Lương Tư Triết nghĩ, dù sao người muốn gặp nhất cũng không ở đây.
Anh giơ cúp một cái, chỉ nói một câu cảm nghĩ nhận giải: “Cảm ơn đạo diễn Tào Tu Viễn ân sư của tôi.” Sau khi nói xong anh cúi người về phía khán đài rồi đứng thẳng người đi xuống sân khấu.
Người đứng ở trên sân khấu trao giải đều nói luôn miệng, sợ nói không hết chuỗi danh sách cảm ơn dài ngoằng, nhưng Lương Tư Triết lại cảm thấy anh không có gì để cảm ơn.

Anh không cha không mẹ, ngoại trừ Tào Diệp cũng chưa từng nhận sự giúp đỡ của người bạn nào.
Đứng trên sân khấu của lễ trao giải này, người duy nhất anh muốn cảm ơn là Tào Tu Viễn, phim này là y chỉ đích danh muốn anh diễn.

Nhưng anh quên mất, lần này rõ ràng là anh giúp Tào Tu Viễn trở mình, phải là Tào Tu Viễn cảm ơn anh.
Trên đường về khách sạn, Trịnh Dần ngồi ở ghế lái phụ quay đầu lại hỏi anh: “Cậu biết tin Lê Du qua đời chưa?”
“Chuyện xảy ra khi nào?” Trong mắt Lương Tư Triết khó nén khiếp sợ, hai năm gần đây anh rất ít quan tâm đến tin tức giải trí, nhất là tránh tin tức có liên quan đến Tào Diệp.
“Lúc quay Vọng Xuyên,” Trịnh Dần nói, “Đạo diễn Tào cho nghỉ ba ngày để đến tham gia tang lễ Lê Du, sợ quấy nhiễu cảm xúc của cậu nên không nói với cậu.”
Lương Tư Triết không lên tiếng, vẫn chưa hoàn hồn từ nỗi khiếp sợ: “Cô Lê Du bị ốm khi nào?”
“Sau đó tôi hỏi đạo diễn Tào mới biết, lần cô ấy về nước đã bị bệnh rất nặng.

Ba tháng sau cô ấy qua đời, việc giữ bí mật rất tốt, truyền thông chưa từng đưa tin chuyện này.”
“À.” Lương Tư Triết đờ đẫn lên tiếng, cho nên tình huống lúc đó Tào Diệp đến tìm mình còn khổ sở hơn những gì anh biết.

Cậu tứ cố vô thân, bám vào mình như tấm gỗ nổi, nhưng anh lại không nắm lấy bàn tay cầu cứu cậu vươn đến.
“Hôm qua là ngày dỗ của Lê Du, Tào Diệp công bố di thư của cô ấy, cậu có thể đọc xem.” Trịnh Dần đưa điện thoại qua, Lương Tư Triết nhận lấy đọc.
Trong di thư Lê Du làm sáng tỏ cho Tào Tu Viễn, nói rằng cô và Tào Tu Viễn đã chia tay từ rất lâu, hôn nhân của họ cũng không có tình huống lừa cưới, lúc ấy đạo diễn Tào và Chương Minh Hàm yêu đương bình thường, không có hành vi dâm ô.
Di thư này được Tào Diệp công bố, Lương Tư Triết đọc mấy chữ “Con trai duy nhất của Tào Tu Viễn” trên tiêu đề.

Tào Diệp rất hận Tào Tu Viễn, nhưng vẫn dựa theo yêu cầu cuối cùng của Lê Du, công bố di thư của cô, tẩy sạch tội danh cho Tào Tu Viễn vào đêm trước Cannes.
Thiếu niên mềm lòng lương thiện kia, chắc là đã thoát ra rồi nhỉ? Cho dù mình không làm miếng gỗ nổi kéo cậu lên bờ, cậu cũng tự trôi lên bờ.
Quay lại khách sạn, Lương Tư Triết đặt cúp lên bàn, anh ngồi bên giường, nhìn chiếc cúp cây cọ lóng lánh ánh vàng dưới đèn.
Anh từng nghĩ rằng chiếc cúp này cách mình xa không thể với, nhưng bây giờ anh thật sự lấy được rồi, lại cảm thấy có vẻ như cũng không vui lắm.
Giống như trăn trở leo lên đỉnh con đường núi này, nhìn biển mây trắng xóa trước mắt, bỗng nhiên phát hiện người đã từng cùng khởi hành dưới chân núi đã rời xa mình từ lâu, phóng tầm mắt nhìn tới, không tìm được dấu vết của cậu.
Biển mây rất đẹp nhưng ít ai lui tới, anh thưởng thức cảnh đẹp mà hầu hết người trên thế gian này đều không thể thưởng thức, nhưng trong lòng chợt hiện lên cảm giác trống rỗng và cô đơn không thể trút ra.

Chẳng lẽ quãng đời còn lại đều phải trải qua như thế này ư? Con đường dài đằng đẵng, thật là gian nan.
Lương Tư Triết tắt đèn, nằm dài trên giường nhắm mắt lại.
Ngủ một giấc là ổn rồi, anh tự nhủ.
Sau đó anh rơi vào cảnh trong mơ.

Anh lại mơ thấy hình ảnh giám sát thang máy kia, Tào Diệp đứng trước mặt anh, anh chỉ có thể nhìn thấy môi cậu khép mở, lại không nghe rõ cậu đang nói gì.
Cửa thang máy từ từ đóng lại, anh lo lắng muốn nghe rõ lời Tào Diệp, anh muốn bước vào thang máy như Tào Diệp, lại như thể bị đóng đinh tại chỗ không nhấc nổi chân.
Trong nháy mắt cuối cùng thang máy khép lại anh đã nghe rõ lời nói của Tào Diệp, không phải đang nói “Anh đừng đi quay phim của Tào Tu Viễn”.
Thiếu niên kia nhìn anh một cách bất lực, giọng buồn bã cầu cứu anh:
–– “Lương Tư Triết, anh đứng về phía em đi.”
–– “Em cần anh.”
–– “Anh đi cùng em một đoạn.”
–– “Anh đứng về phía em được không?”
Lương Tư Triết cảm thấy mình như rơi vào ác mộng, anh muốn tỉnh nhưng không tỉnh được.
Cảm giác chua xót ở ngực khiến anh cực kỳ khó chịu, đến mức không thể duỗi thẳng người, chỉ có thể cố gắng cuộn người lại.
Anh mất một lúc lâu mới tỉnh lại, sau khi tỉnh lại anh đờ người nhìn không khí một lát, đến khi hơi thở ổn định lại, anh xuống giường, đi đến bên cạnh vali, cúi người lấy một cái ổ cứng ra.
Từ sau khi lấy được cái ổ cứng này, anh chưa bao giờ xem nội dung bên trong.

Nhưng cho dù đi đâu, anh vẫn mang theo nó.
Bây giờ anh bỗng nhiên rất muốn nhìn thấy Tào Diệp.

Hai năm nay anh chưa gặp cậu, đây là video tư liệu duy nhất anh có về Tào Diệp.
Anh kết nối ổ cứng với máy vi tính của khách sạn, hình ảnh giám sát nhảy ra, đột nhiên bên tai anh vang lên giọng nói của Tào Diệp: “Anh có biết lúc hai người đàn ông quan hệ giống cái gì không? Bọn họ làm tôi nghĩ đến hai con chó kia, thật sự khiến người ta buồn nôn.”
Anh nắm chặt con chuột, nhìn chằm chằm thiếu niên trên màn hình, thiếu niên lùi lại từng bước, cách anh ngày càng xa, cho đến khi lùi ra khỏi thế giới của anh.