Mang Theo Quầy Bán Quà Vặt Xuyên Đến Cổ Đại

Chương 72: Tiểu Thái bị theo dõi



Lần này không ít người trong thôn làm thêu phẩm, mang đến trấn trên bán, thật đúng là kiếm được không ít tiền.
Trước trong thôn cũng có người làm thêu phẩm, nhưng mang đến mấy tiệm ở trấn trên bán, sẽ thường xuyên bị ép giá, thế cho nên tiền lời tương đối thấp, nhưng gần đây cửa hàng Hoa Hạ thu không ít thêu phẩm, trên cơ bản, chỉ cần có thêu phẩm, ai đến cũng không cự tuyệt, nhưng căn cứ vào phẩm chất của thêu phẩm, sẽ cho ra giá cả khác nhau.
Người trong thôn đi theo Lục Lâm kiếm tiền, đánh giá huynh đệ Trần gia và Lục Lâm tốt hơn không ít.
Trong viện, mấy tú nương tụ ở bên nhau làm thêu phẩm.
"Hai ngày trước, đương gia nhà ta mang thêu phẩm của ta đến cửa hàng Hoa Hạ, các ngươi đoán hắn nhìn thấy cái gì." Phụ nhân có chút đắc ý hỏi.
"Nhìn thấy cái gì a?"
Phụ nhân có chút kiêu ngạo nói: "Hắn thấy trong tiệm bán quạt tròn, mặt quạt đều làm bằng vải, đồ án trên mặt kia chính là ta thêu, thêu phẩm của chúng ta là để làm quạt tròn."
"Ta cũng nghe nói thế, mấy cái thêu phẩm chúng ta làm, hình như đều bị làm thành quạt tròn, trước đó bán 200 văn một cây, hình như gần đây giá cả giảm một chút, nhưng vẫn còn rất đắt."
"200 văn a! Còn không bằng dùng số tiền này mua mấy chục cây quạt hương bồ lớn cho rồi." Tuy rằng quạt hương bồ rẻ, nhưng rất nhiều người nghèo khổ không đành bỏ tiền mua, một cây quạt, dùng hỏng rồi mới có thể đổi một cây mới.
"Chúng ta cảm thấy đắt, nhưng mấy viên ngoại, thái thái ở trấn trên, lại không cảm thấy như vậy, nghe nói, lúc cây quạt này vừa được thả ra, có rất nhiều người mua hơn 10 cây."
"Chúng ta nhanh làm nhiều hơn một ít thêu phẩm đi, chờ đến trời lạnh, cây quạt này chỉ sợ là bán không được, đến lúc đó, đã không có tiền để kiếm lời."
"Vẫn là Thẩm a bà tinh mắt nhất a, quen thân với Lục Lâm từ sớm, hiện tại ở trấn trên, chắc là mỗi tháng kiếm được không ít bạc." Một phụ nhân chua lòm nói.
"Ta nghe nói, Trương Tú Hà muốn công việc của Thẩm a bà, nhưng Lục Lâm không đồng ý."
"Trương Tú Hà cũng thật là, người ta cũng đã thuê Thẩm a bà, sao có thể tùy tùy tiện tiện đổi người được." Thật ra, trong thôn có không ít phụ nhân hâm mộ công việc của Thẩm a bà, nhưng mà hâm mộ là hâm mộ, mọi người cũng sẽ không tùy tùy tiện tiện đi đoạt lấy.
"Dù sao Trương Tú Hà cũng là muội muội của lí chính."
"Muội muội của lí chính thì đã sao, lí chính cũng không thể không nói đạo lý a!"
Trong nhận thức của thôn dân, lí chính cũng có chút uy tín, một phụ nhân cười cười, đổi đề tài, "Lúc hán tử nhà ta đến trấn trên, nhìn thấy Trần Tiểu Thái làm chưởng quầy trong tiệm, hiện tại tiểu tử này rất có tiền đồ! Một lần buôn bán mấy lượng bạc, sắc mặt không thay đổi chút nào, nhìn rất lão luyện."
"Trần Tiểu Thái càng ngày càng có bản lĩnh, ta nói đọc sách làm quan là chuyện viễn vông, làm quan đâu có dễ! Vẫn là nên thành thành thật thật, học tinh thông một nghề nào đó, kiếm nhiều bạc một chút, vậy mới thực tế a!"
Lúc chạng vạng, Lục An từ trấn trên về nhà, "Lãnh bạc chưa?" Lâm Tú Nhi hỏi.
Lục An gật gật đầu, "Lãnh rồi, cấp trên còn trừ ta 200 văn, tiền phạt lỗi."
Lâm Tú Nhi nhi rầu rĩ nói: "Tại sao vậy?"
Lục An muộn thanh muộn khí* nói: "Là do phu nhân mới cưới của lão bản, nữ nhân kia muốn đệ đệ của nàng ta vào làm công việc của ta, cho nên chèn ép ta." Lục An quản lý hơn bốn mươi dân công, không biết làm bao nhiêu người đỏ mắt.
*Muộn thanh muộn khí: bực bội
Lâm Tú Nhi có chút lo lắng nói: "Vậy ngươi sẽ bị mất việc sao?"
Lục An lắc lắc đầu, có chút ngạo nghễ nói: "Chắc là không, ta đã làm rất lâu rồi, mấy thủ hạ kia đều rất nghe lời ta, cho dù lão bản muốn đổi người, cũng phải cân nhắc một chút."
Lâm Tú Nhi nghe Lục An nói không bị mất việc, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nếu Lục An mất việc, đương nhiên lão thái thái sẽ tức giận.
"Ngươi cũng coi như là người làm lâu năm, dù sao lão bản thuê ngươi cũng tốt hơn thuê người lạ, chắc là không sao đâu." Lâm Tú Nhi cười cười cũng không biết là thuyết phục Lục An, hay là thuyết phục chính mình.
"Đúng rồi, Trần Tiểu Mễ thật sự có thai sao?" Lâm Tú Nhi hỏi.
Lục An gật gật đầu, nói: "Chắc là vậy, hẳn là được mấy tháng rồi."
Lâm Tú Nhi có chút nghi hoặc nói: "Thân thể y không tiện, sao lão bản của cửa hàng Hoa Hạ lại còn thuê y." Lâm Tú Nhi cảm thấy lão bản của cửa hàng Hoa Hạ này cũng thật kỳ quái, Trần Tiểu Mễ có thai, Trần Tiểu Mạch lại là kẻ ngốc, với tình trạng này mà ông ta còn không đuổi việc.
Địa vị của song nhi khá thấp, thông thường mấy lão bản ở trấn trên có chiêu công, đa số sẽ chọn hán tử, nếu song nhi có thai làm việc thì sẽ bị ảnh hưởng, nên đương nhiên lão bản sẽ không thuê song nhi.
Lục An lắc lắc đầu, nói: "Không thấy lão bản của cửa hàng Hoa Hạ kia lộ diện lần nào, hình như là giao toàn bộ cho Trần Tiểu Mễ quản lý, nghe nói, Trần Tiểu Mễ ngẫu nhiên cứu giúp vị lão bản kia, cho nên, vị lão bản kia mới tín nhiệm y như thế."
Một cái cửa hàng lớn như cửa hàng Hoa Hạ, vậy mà đối phương dám yên tâm giao cho Trần Tiểu Thái làm chưởng quầy, cũng không sợ tiểu tử Trần Tiểu Thái này làm ra sai sót.
"Thẩm Trì cùng Trần Tiểu Thái rất thân a."
Lâm Tú Nhi bĩu môi, nói: "Đứa nhỏ Thẩm Trì này đúng là không bị ước thúc! Một cái tiểu song nhi mà dám chạy ra ngoài xuất đầu lộ diện, chắc là Thẩm gia cũng không trong sạch gì, trong nhà chỉ còn hai bà cháu, khẳng định là Thẩm a bà sốt ruột hôn sự của Thẩm Trì, cho nên mới cố ý để nó dính lấy Trần Tiểu Thái."
"Cái thằng nhóc Trần Tiểu Thái chết tiệt kia cũng không phải thứ tốt lành gì, nhưng chắc là Lục Lâm và Trần Tiểu Mễ kiếm được không ít bạc, nhà nào gả con qua đó, hẳn là sẽ lấy được không ít sính lễ, cái đứa như Thẩm Trì mà có thể tìm được một đứa như Trần Tiểu Thái cũng coi như là không tồi rồi."
Lục An híp mắt, Trần Tiểu Thái gần như đã là kim quy tế của thôn, nếu không phải Trần Tiểu Thái còn hơi nhỏ tuổi, chỉ sợ là đã có người tới cửa làm mai. Lúc trước khi mấy nha đầu trong thôn nhắc tới Trần Tiểu Thái, đều là một bộ khinh thường nhìn lại, nhưng hiện giờ khi nhắc tới hắn, đều khen Trần Tiểu Thái có bản lĩnh các kiểu.
Nói đến cùng, thôn nữ chọn phu lang, đều là nhìn bạc, một năm, Trần Tiểu Mễ và Lục Lâm có thể kiếm hơn bốn mươi lượng, xem quan hệ của mấy huynh đệ Trần gia, Trần Tiểu Mễ cũng không có khả năng cắt chi tiêu của Trần Tiểu Thái.
Trần Tiểu Thái đánh bàn tính 'lạch cạch lạch cạch', hai ngày trước, có nhiều người tới, hắn có tính sai, buổi tối lúc thẩm tra đối chiếu số lượng phát hiện thiếu 400 văn tiền.
Thấy thiếu nhiều tiền như vậy, suýt chút nữa Trần Tiểu Thái bị hù chết, nhưng Lục Lâm lại an ủi hắn một phen, nói là làm buôn bán, sẽ có lúc lời lúc lỗ, bảo hắn lần sau chú ý chút là được.
Mỗi ngày trong cửa hàng đều kiếm không ít tiền, Lục Lâm thực sự không thiếu 400 văn kia.
"Trần tiểu tử, đang tính sổ sao?"
Trần Tiểu Thái đang đánh bàn tính trên bàn, một phụ nhân bụ bẫm mang theo một nha đầu, đứng ở trước quầy.
Trần Tiểu Thái nhận ra bà ta, phụ nhân kia có tiếng là đanh đá trong thôn, tiểu cô nương phía sau phụ nhân kia, trước kia còn từng mắng ca hắn, nói ca hắn nhất định sẽ giống cha  hắn, sẽ chết ở trong núi, cũng không chỉ có một mình nha đầu này nói như vậy, lão thái thái nhà hắn cũng tuyên truyền chuyện này khắp thôn, những người khác cũng hùa theo, tiểu nha đầu tránh sau lưng phụ nhân, hoàn toàn không giống nha đầu trong ấn tượng của Trần Tiểu Thái.
Trước kia, lúc Trần Tiểu Thái gặp nha đầu này đã cảm thấy nhà đầu này còn nhỏ tuổi nhưng đã là một cô nương đanh đá, nhưng giờ đây gặp lại, nha đầu này lại trở nên e thẹn xấu hổ, điều này làm Trần Tiểu Thái có chút không quen.
"Thím muốn mua cái gì sao?"
Phụ nhân béo cười cười, nói: "Đồ trong cửa hàng này đều quá quý giá, Tiểu Thái, ngươi làm việc trong một cửa hàng như vậy chắc là được không ít tiền công nhỉ, cửa hàng này mỗi ngày kiếm được không ít tiền lời đâu ha."
Trần Tiểu Thái nhàn nhạt nói: "Tiền đó là của lão bản, bọn ta chỉ làm công ăn lương, không kiếm được bao nhiêu tiền đâu."
Béo phụ nhân cười cười, nói: "Không phải là lão bản không có ở đây sao, đưa ngươi bao nhiều tiền công, còn không phải do ca ngươi định đoạt sao."
Trần Tiểu Thái miễn cưỡng cười cười, nói: "Chuyện này, đương nhiên là không thể làm bậy được."
Gần đây có càng ngày càng nhiều người tới hỏi tiền công của hắn, Trần Tiểu Thái cũng đã quen rồi.
Phụ nhân nói chuyện phiếm với Tiểu Thái một hồi lâu, hỏi thật nhiều chuyện, thật lâu mới rời đi, làm Trần Tiểu Thái có chút phiền muộn.
Mùa hè nắng nóng chói chang, luôn làm người ta không muốn ăn uống gì, Lục Lâm nấu một nồi cháo đậu xanh thật to, để lạnh trong nước giếng, chia ra ăn, ăn vào sẽ làm người thoả mãn.
Lúc chạng vạng, Trần Tiểu Thái đóng cửa tiệm, cùng đám người Tiểu Mạch ôm một chén cháo đậu xanh ăn.
Lục Lâm đứng ở cửa đại sảnh, nhìn chằm chằm Trần Tiểu Thái một hồi, không nói cái gì, rồi đi.
Trần Tiểu Mạch có chút cổ quái nhìn Trần Tiểu Thái, nói: "Nhị ca, vừa rồi Lục ca nhìn ngươi chằm chằm, giống như là muốn đem ngươi đi bán."
Trần Tiểu Thái ngó đệ đệ một cái, tức giận nói: "Đệ nói bậy gì đó."
Trần Tiểu Thái cũng không nghĩ Lục Lâm sẽ đem hắn đi bán, nhưng Trần Tiểu Thái cảm thấy anh mắt của Lục Lâm quái quái, có lẽ hắn lại đánh cái chủ ý xấu gì đó, tựa như trước đây Lục Lâm đưa hắn đến Liễu trấn.
Trần Tiểu Mạch nhìn Thẩm Trì, nói: "Thẩm đại ca, ngươi nói xem, vừa nãy Lâm ca hơi quái quái đúng không?"
Thẩm Trì gật gật đầu, nói: "Đúng là có chút quái quái."
Trần Tiểu Mạch thấy Thẩm Trì tán đồng, cao hứng nhếch miệng cười.
Lục Lâm đi vào phòng, thấy Trần Tiểu Mễ đang chuyên tâm làm quạt, bên cạnh đã có một chồng quạt, có hai cây quạt không làm tốt, bị ném ở một bên.
Lục Lâm có chút đau lòng nói: "Có không ít quạt tồn kho, ngươi không cần phải ra sức như vậy."
Trần Tiểu Mễ lắc lắc đầu, nói: "Không được a! Qua mấy ngày nữa, không phải phải đưa qua Liễu Trấn một đám quạt sao?"
Lục Lâm vuốt cằm, nói: "Cũng có lẽ bên Liễu Trấn sinh ý không tốt."
Trần Tiểu Mễ trừng mắt nhìn Lục Lâm, nói: "Miệng quạ đen, sinh ý ở Liễu Trấn còn khá hơn nhiều so với bên này."
Lục Lâm gật gật đầu, nói: "Hôm nay, ta  gặp thím Trịnh."
Trần Tiểu Mễ thoáng nhìn hướng Lục Lâm, nói: "Là Trương Tú Hà sao?"
"Chính là bà ấy."
"Một người đàn bà đanh đá a!" Trần Tiểu Mễ tràn đầy ghét bỏ nhăn mũi, "Tiểu tử nhà bả, thích khi dễ Tiểu Thái."
Lục Lâm có chút ngoài ý muốn nói: "Vậy sao? Hôm nay bà ấy tới tìm ta nói, Tiểu Thái cũng không nhỏ, nên định thân rồi."
Trần Tiểu Mễ nhìn Lục Lâm, nói: "Ý ngươi là, bà ấy tưởng đem phì nữu* nhà bả gả cho Tiểu Thái?"
*Phì nữu: cô bé béo
Lục Lâm gật gật đầu, nói: "Đúng là có ý này."
Trần Tiểu Mễ trợn trắng mắt, nói: "Tiểu phì nữu nhà bà ấy rất là không thích Tiểu Thái, trước kia còn hay cãi nhau nữa."
"Từng xung đột sao?" Lục Lâm hỏi.
"Trước kia, nha đầu đó đánh rơi một cái khăn tay, Tiểu Thái nhặt được, Tiểu Thái cầm đến trả cho nàng, béo nữu kia ghét bỏ Tiểu Thái cầm dơ lụa, một hai bắt Tiểu Thái đền cho nàng một cái mới."
Lục Lâm: "......"
"Ngươi không thể luôn dùng cái nhìn tốt đẹp để nhìn người khác, ngươi không biết đâu, hiện tại Tiểu Thái của chúng ta, rất có giá nha." Hiện giờ, với điều kiện của nhà bọn họ, ở trong mắt hương dân đã là không tồi, một đống nhà ngói ba gian nhỏ ở nông thôn, công việc của y cùng Lục Lâm lại rất có thể diện, Trần Tiểu Thái làm tiểu chưởng quầy tiểu trong tiệm, lại còn biết gảy bàn tính tính sổ, hẳn là cũng coi như là có bản lĩnh.