Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Ta Quyến Rũ Vai Ác Trong Văn Niên Đại

Chương 19: 19




Tiếp theo là sảnh hải sản với các loại cua lớn, ghẹ, tôm sống, bề bề, cá hố, hàu sống, cá đù vàng, cá chim vàng, mực khổng lồ và các loại sò hến.



Tần Lâm thích ăn hải sản, nhìn những loại hải sản miễn phí này, cô lập tức muốn chảy nước dãi.



Bởi vì bị bệnh, cho nên cô không thể ăn nhiều hải sản, chỉ được ăn một ít, cô đã lâu rồi mới được thưởng thức đại tiệc hải sản như vậy.



Ngay đối diện sảnh hải sản là sảnh bán các đồ dùng không thiết yếu như thuốc lá và rượu, bên trong có đầy đủ các loại thuốc lá, các loại rượu xái và nhiều loại rượu gạo với số lượng lớn.



Hướng bên trái của bên đối diện là ngũ cốc và dầu, có đầy đủ các loại gạo, các loại dầu.



Bên phải của bên đối diện là sảnh bán đồ uống trong các cửa hàng bách hóa, bên trong giống như một siêu thị, có đầy đủ các chủng loại.



Lần sau là nơi trưng bày các thiết bị nhà bếp, bên trong có đủ loại nồi chảo, chậu.



Ngoài ra còn có một sảnh hơi chếch về phía Bắc, chuyên bán đồ dùng second-hand, trong đó còn có rất nhiều nội thất cũ.




Tần Lâm thông qua máy quay phim xem hết giang sơn của bản thân, sự phức tạp trong lòng thật lâu không thể bình tĩnh lại, ngay cả hốc mắt cũng trở nên ươn ướt.



Nửa đời trước cô làm việc chăm chỉ, ngay cả một phút cũng không dám lãng phí, tận tâm làm việc kiếm tiền.



Giây phút cuối cùng khi sắp chết, nhà không có ai ở tiền cũng chưa tiêu.



Bây giờ, cô lại được sở hữu một chợ nông sản khổng lồ như vậy!


Cô không cần cố gắng gì, cũng đã đạt được sự tự do về tài chính.



Cô có thể hưởng thụ cuộc sống cá mặn! Cô có thể bãi công rồi!


Chu Chí Quốc đổ đầy lu nước.



Vốn định quay về phòng nhìn xem Tần Lâm, nhưng vừa đến cửa đã nghe thấy tiếng cười khúc khích không kìm nén của Tần Lâm truyền ra ở trong phòng.




Chu Chí Quốc: “……”


Động phòng, khiến cô ấy vui vẻ đến vậy à?


Tối đi ngủ nằm mơ cũng cười, ban ngày thức dậy vẫn cười.



Chu Chí Quốc đẩy cửa ra nhưng không đẩy ra được, chỉ đành gõ cửa.



Tần Lâm xoa khuôn mặt bởi vì cười mà trở nên tê mỏi, nói: “Đến đây!”


Cánh cửa mở ra, Chu Chí Quốc lập tức đối diện một đôi mắt tràn đầy ý cười, đôi mắt này giống như biết nói, bên trong tràn đầy sự hạnh phúc.



Anh có thể cảm nhận được tâm trạng vui vẻ của cô.



Chu Chí Quốc bước vào phòng: “Em đã mượn bao nhiêu tiền của người trong thôn?”


Tần Lâm còn đang đắc ý về cuộc sống giàu có và tự do của bản thân sau này, ngay lập tức bị lời nói của Chu Chí Quốc đánh trở lại trạng thái ban đầu, cô còn có rất nhiều rắc rối do nguyên chủ để lại mà chưa giải quyết hết.



“Khoảng 20-30 đồng.

” Tần Lâm dựa vào trí nhớ tính toán.



Không phải do nguyên chủ không muốn vay thêm, mà là danh tiếng của cô ta thực sự rất tệ, có thể vay được số tiền này cũng đã là một chuyện may mắn rồi.