Mãng Hoang Kỷ

Chương 442: Công đức tội nghiệt



Dãy núi Trần Ngọc dài tới gần trăm vạn dặm, bao la vô tận, rộng lớn hơn cả một số tiểu thế giới. Như tiểu thế giới "Địa Cầu" cũng chỉ tương đương một phương viên mấy vạn dặm mà thôi.

Giữa một vùng núi sâu.

Có ba tên thiếu niên thiếu nữ kết bạn cùng đi, bọn hắn kẻ nắm trường côn, kẻ cầm cự phủ, kẻ thì lưng đeo cung tên.

"Lần thí luyện này, chúng ta nhất định phải đoạt tốp mười thành Cự Viên." Gã thiếu niên lưng hùm vai gấu cầm cự phủ trong tay tràn ngập chiến ý, "Chỉ có nằm trong tốp mười, mới có thể tham gia thi đấu toàn bộ tộc, nếu thể hiện tốt ở thi đấu bộ tộc thì có thể được bộ tộc dốc sức dạy bảo."

"Bỏ lỡ cơ hội như vậy sẽ phải đợi thêm mười năm, chúng ta sẽ đợi không nổi." Một gã thiếu niên gầy gò đeo cung tên trên lưng cũng nói theo.

"Tuy chúng ta là Tiên Thiên, nhưng vẫn bị coi như phàm nhân… chỉ có mở ra Tử Phủ mới chính thức được xem là tu tiên giả." Thiểu nữ áo đen kia cũng gật đầu.

Thiếu Viêm tộc quá cường đại.

Nhân khẩu bộ tộc rất nhiều… cho nên cạnh tranh bên trong cũng vô cùng kịch liệt.

"Xem, đó là cái gì?" Thiếu niên lưng hùm vai gấu kinh ngạc nhìn phía xa xa.

"Cái này..."

"Sóng cồn.." Thiếu niên gầy gò và thiếu nữ áo đen cũng hoảng sợ nhìn theo.

Chỉ thấy một cơn thủy triều mãnh liệt nhìn không tới điểm cuối đang từ xa lao đến, thủy triều này dài vạn dặm không ngớt, với thị lực của Tiên Thiên sinh linh thì tất nhiên nhìn không tới điểm cuối cùng rồi. Nhìn thấy thủy triều cực lớn từ xa công kích tới, bọn gã đều cảm thấy mông muội.

Đối mặt với loại lực lượng hủy thiên diệt địa này, ba gã thiếu niên thiếu nữ cấp độ Tiên Thiên sinh linh này không có nổi một tia phản kháng.

Bành bành bịch...~~~

Thủy triều nhìn nguy nga như một tòa núi ập tới trước mặt, nghiền nát tất cả.

"Không."

"Ta không cam lòng, ta còn chưa trở nên nổi bật."

"Thù của mẫu thân ta còn chưa báo, ta còn chưa giết thành chủ thành Cự Viên."

Ba tên thiếu niên thiếu nữ này đều có nguyện vọng của riêng mình.

Bọn chúng từ nhỏ đến lớn chưa từng rời khỏi dãy núi Trần Ngọc, phạm vi hoạt động của những Tiên Thiên sinh linh bọn chúng chỉ trong phạm vi mấy vạn dặm xung quanh thành Cự Viên mà thôi, tất nhiên bọn chúng cũng có cừu oán…

Tựa như Hoa Hạ trong kiếp trước của Kỷ Ninh, rõ ràng là một quốc gia, nhưng trong đó có rất nhiều ân oán tình thù… Cho nên khi một bộ tộc đạt tới trình độ nhất định thì thù hận bên trong cũng tăng theo.

Nếu thật sự có một tên thiên tài yêu nghiệt sinh ra.

Thiên tài yêu nghiệt đó vì báo thù mà giết chết tộc nhân của mình. Bộ phận cao tầng Tán Tiên Địa Tiên trong tộc, thậm chí ngay cả lão tổ Thiên Tiên chẳng những sẽ không trách tội mà còn giúp thiên tài yêu nghiệt đó phát triển! Khiến cho kẻ đó càng thêm trung thành với bộ tộc… Có lẽ bên trong Thiếu Viêm tộc có rất nhiều kẻ làm xằng làm bậy, nhưng mà Thiếu Viêm tộc luôn quy định bộ tộc phải đối xử tử tế với tộc nhân trong tộc, thậm chí những tộc nhân khốn cùng cũng nhận được những trợ giúp sinh hoạt cơ bản nhất, khiến cho tộc nhân hiểu rõ rằng bộ tộc luôn đối xử tốt với họ, làm chuyện xấu với họ chỉ có thể là một vài kẻ cá biệt trong tộc mà thôi!

….

Ba tên thiếu niên thiếu nữ đều không cam lòng.

Ầm ầm ~~~

Nước sông thượng cổ Túc Hà mãnh liệt vô tận, bành trướng tới, có một tia nước nhỏ lập tức lao ra, bao trùm toàn bộ ba tên thiếu niên thiếu nữ.

"Chúng ta…" Ba tên này thấy kinh ngạc vạn phần.

Bọn chúng ngây ngốc nhìn xung quanh, một dòng nước sông nhỏ hoàn bao bọc xung quanh bọn chúng, nhìn tựa như một cái bong bóng cực lớn! Bong bóng này bảo hộ ba tên thiếu niến thiếu nữ, mà ở phía bên ngoài bong bóng… dòng sông Túc Hà vô tận đang điên cuồng tàn phá tất cả, núi non bị nghiền nát, mặt đất rung chuyển quay cuồng.

"Lực lượng này là sao, đây chính là địa phương của Thiếu Viêm tộc, rốt cuộc là ai mà dám động thủ với Thiếu Viêm tộc." Ba tên thiếu niên thiếu nữ vốn luôn nghĩ rằng, hang ổ bộ tộc là vô cùng an toàn. Tuyệt đối không thể xuất hiện tai ương lớn như thế này. Tai ương bực này chỉ sợ phải là tồn tại đáng sợ trong truyền thuyết mới có thể làm ra được.

"Kia là…" Ba người bọn họ chợt nhìn thấy phía xa xa trên bầu trời có một nam tử ục ịch đang đứng, người đó đứng ở ngay giữa trung tâm của thủy triều vô tận, nhìn tựa như Thần Ma.

Bọn chúng cùng cảm giác được, dòng sông vô tận này là do chính nam tử béo ục ịch đó điều khiển.

"Nếu như ta cũng có được lực lượng như vậy…" Ba tên thiếu niên thiếu nữ nhìn thấy trong tầm mắt mình, núi non sụp đổ, đất đai rung chuyển quay cuồng, một khung cảnh hủy thiên diệt địa đáng sợ, dù trong lòng vô cùng hoảng sợ nhưng lại cũng có một phần khát vọng.

Thành Cự Viên, là một trong những thành thị nằm trong dãy núi Trần Ngọc.

Nơi này là chỗ ở của phàm nhân, trong Thiếu Viêm tộc luôn có tôn ti trật tự, nhiều chỗ là nơi ở của phàm nhân, lại có nhiều nơi phải là tu tiên giả mới có thể đi tới. Trong toàn bộ thành Cự Viên có hơn ngàn vạn phàm nhân, Tiên Thiên sinh linh cũng có rất nhiều, còn có mười mấy tên Tử Phủ tu sĩ và một gã Vạn Tượng chân nhân quản lý tòa thành này.

"Ông trời...ơ...i."

"Ai làm thế này?"

"Ai dám làm thế này với Thiếu Viêm tộc ta?" Trên đường phố thành Cự Viên, vô số dân chúng đều hoảng sợ nhìn thủy triều mãnh liệt nơi xa, trủy triều trông cao tới tận trời, những ngọn núi xa xa bên ngoài thành đều sụp đổ, mặt đất rung chuyển quay cuồng.

Sau đó thủy triểu đã ập tới tòa thành này.

Tuy nhiên lại có một dòng nước sông Túc Hà bao trùm tòa thành lại, cả tòa thành được một thủy cầu bao bọc, bình yên vô sự.

Nếu như từ góc độ phía Kỷ Ninh nhìn tới, tòa thành Cự Viên nay giống như một món đồ chơi, được thủy cầu bao phủ lại, chìm nổi giữa dòng Túc Hà.

Từ nhỏ Kỷ Ninh đã được phụ thân bồi dưỡng việc giết người, lúc còn thiếu niên đã xông xáo giết chóc bên ngoài, nên đối với cừu nhân như Thiếu Viêm tộc, hắn không nhân từ tới mức phải nương tay. Chỉ có điều, thứ nhất do đám người kia đều là phàm nhân, hơn nữa có số lượng rất nhiều. Tu tiên giả nếu giết phàm nhân, tội nghiệt sẽ lớn vô cùng. Bản thân độ kiếp sẽ rất khó khăn, nếu như mình cứ giết rất nhiều phàm nhân sẽ làm cho tội nghiệt quấn thân. Chỉ sợ đến lúc đó thiên kiếp sẽ rất đáng sợ. Thứ hai, mặc dù Kỷ tràn đầy hận ý, cũng có điểm mấu chốt.

Giống như lúc trước báo thù cho Xuân Thảo, Kỷ Ninh giết chết tên Giang Hạ kia, nhưng lại tha cho con trai của Giang Hạ.

Tương tự…

Kỷ Ninh có ngạo khí của riêng mình, khiến hắn coi thường việc giết đi vô số phàm nhân Thiếu Viêm tộc.

Tương lai phàm nhân sẽ trở thành tu tiên giả? Sẽ trở thành cường giả?

Nếu chuyện đó xảy ra, cho dù động thủ.

Nếu có thể giết được ta, thì coi như là ta đáng đời! Tuy nhiên một khi động thủ với ta, thì ta tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình.

"Thần Ma."

"Tiên nhân?"

"Ông trời...ơ...i."

Vô số phàm nhân Thiếu Viêm tộc trốn chạy, ngẩng đầu lên nhìn thấy tất cả, đặc biệt khi trông thấy vị nam tử ục ịch đang khống chế nước sông kia thì ai cũng hoảng sợ vạn phần.

*****

Sau khi Kỷ Ninh giết chết Phù Phong lão ma, hắn lập tức bắt đầu hủy thiên diệt địa, phá hư tất cả trận cơ. Mà tại thời điểm hắn động thủ, Bạch Thủy Trạch, Tiểu Thanh, Mộc Tử Sóc cũng xuất hiện ở cung điện của Phù Phong lão ma, cung điện này đã sớm bị phá hư. Bạch Thủy Trạch nhanh chóng bày trận, trước tiên hắn bố trí một khốn trận có phương viên vạn dặm trong nháy mắt, tiếp theo mới bố trí tầng tầng lớp lớp trận pháp lợi hại.

Lần này Kỷ Ninh không tiếc cái giá lớn, mua không ít kỳ vật ở Thiên Bảo Sơn. Không thua kém gì hao phí khi bày trận ở Yên Sơn.

Chỉ là thời gian cho Bạch thúc bày trận quá ngắn nên Bạch thúc phải lựa chọn những loại trận pháp có thể nhanh chóng bố trí.

Tuy không bằng ba cái tuyệt thế hung trận kia, nhưng theo kế hoạch Bach thúc sẽ bố trí tất cả chín mươi hai tầng đại trận, mà đều có pham vi vạn dặm. Nếu không tinh tới ba tuyệt thế hung trận thì trận pháp Yên Sơn cũng không được điên cuồng như thế này.

"Chạy mau."

"Nhanh."

Kỷ Ninh không giết phàm nhân.

Nhưng hắn không nương tay với tu tiên giả, bởi vì rất nhiều trận cơ đã bị phá hủy, nên hắn đã có thể xuyên toa không gian. Một ít tu tiên giả hoảng sợ chạy trốn, còn rất nhiều tu tiên giả bị dòng sông Túc Hà càn quét sạch bách. Kỷ Ninh cũng không phải phân tâm đi bảo vệ những tu tiên giả này.

"Giết, giết, giết!" Mộc Tử Sóc điên cuồng nhất, ngay từ đầu hắn đã chạy ra khỏi phạm vi trận pháp của Bạch thúc, khống chế khôi lỗi Dực Tiên, phóng ra Thất Luân Phong Lôi điên cuồng chém giết.

Nguyên Thần đạo nhân? Vạn Tượng chân nhân? Tử Phủ tu sĩ?

Là tộc nhân Thiếu Viêm tộc, tất cả đều bị giết!

Kỷ Ninh thấy thế cũng thầm thở dài, không ra ngăn cản: "Nếu như biểu tỷ mà đến, chỉ sợ cũng sẽ điên cuồng phát tiết như vậy. Có điều cũng không thể để sư đệ giết quá nhiều, trên người sư đệ đã hiện ra tội nghiệt rồi." Thần thức Kỷ Ninh bao phủ xuống dưới, phát hiện công đức tội nghiệt của Mộc Tử Sóc trước kia vốn bình thường, mà bây giờ trên người đã dần dần hiện ra tội nghiệt trọc khí rồi.

Phải biết rằng giết tu tiên giả thì tội nghiệt chỉ là nhỏ, rất nhỏ

Có thể là do thực lực Mộc Tử Sóc quá mạnh mẽ, lại là đại tàn sát, số lượng giết qua nhiều cho nên mới có không ít tội nghiệt.

"Thực lực sư đệ yếu, nếu như tội nghiệt quá lớn…" Tâm niệm Kỷ Ninh vừa động, dòng sông Túc Hà điên cuồng hơn, thậm chí tận lực càn quét từng bầy tu tiên giả, giết chết rất nhiều tu tiên giả. Kỷ Ninh vốn có công đức kim quang dù rất ít, nhưng vẫn là cấp độ kim quang.

Tuy nhiên Kỷ Ninh càng điều khiển Túc Hà càn quét, công đức kim quang càng thu nhỏ dần lại, sau đó biến thành công đức thanh khí!

Phạm vi, độ nồng đậm của công đức thanh khí không ngừng hạ thấp xuống.

"Giết, giết, giết..."

Oán khí.

Lệ khí.

Oán khí, lệ khí của những tu tiên giả chết đi không ngừng quấn quanh Kỷ Ninh. Liên tục bị ba thanh Bắc Minh kiếm trong cơ thể Kỷ Ninh thu nạp chuyển hóa. Sau khi Kỷ Ninh trải qua giết chóc ở dãy núi Đông Lâm, giết nhiều Tán Tiên Địa Tiên như vậy, Bắc Minh kiếm cũng đã có được uy năng so sánh với phi kiếm Tiên giai cực phẩm rồi. Lần này tuy giết rất nhiều tu tiên giả, nhưng đều là những kẻ yếu, toàn bộ cũng không bằng hung khí đậm đặc sinh ra lúc Kỷ Ninh giết vài tên Thanh Đồng ma vệ.

Có điều giết nhiều tu tiên giả như vậy, công đức của Kỷ Ninh hạ xuống rất nhanh.

"Người đâu? Người đâu?" Mộc Tử Sóc phát hiện ra, xung quanh hắn đã không còn mục tiêu nào, bỗng nhiên hắn phát hiện ra phía xa xa có một tòa thành, chính là tòa thành bị Kỷ Ninh dùng nước sông Túc Hà bao quanh, trong đó có rất nhiều phàm nhân.

Giờ phút này hai tròng mắt Mộc Tử Sóc đỏ hoe, đang ở trạng thái điên cuồng, thậm chí tâm tư hắn còn không phân biệt được đâu là phàm nhân, đâu là tu tiên giả.

Hắn vội bay tới, muốn bắt tay vào giết chóc.

"Sư đệ, đó là phàm nhân! Là phàm nhân!" Text được lấy tại Truyện FULL

"Phàm nhân thì làm sao? Toàn bộ Thiếu Viêm tộc đều đáng chết!" Mộc Tử Sóc vô cùng điên cuồng.

"Nếu giết hết bọn chúng, nghiệp hỏa hàng lâm thì ngươi cũng phải chết." Kỷ Ninh gào lên.

Tại thời điểm Kỷ Ninh giết chết Phù Phong lão ma rồi điên cuồng phá hủy, rất nhiều Tán Tiên Địa Tiên khác ở dãy núi Trần Ngọc đã phát hiện ra, bọn hắn đều vội khởi động trận pháp cấm chế, chí ít cũng bảo vệ được những khu vực khác trong dãy núi Trần Ngọc. Còn khu vực rộng mười vạn dặm do Phù Phong lão ma chưởng quản thì không có cách nào che chở, bọn hắn làm không kịp, dù sao thì đã có rất nhiều trận cơ bị phá hủy.

Nguyên một đám Tán Tiên Địa Tiên đứng giữa không trung, trong phạm vi trận pháp, nhìn gã nam tử ục ịch phía xa đang điều khiển dòng sông Túc Hà phá hủy tất cả.

"Dám… điên cuồng như vậy, chỉ sợ chính là Kỷ Ninh rồi, còn tên thả Thất Luân Phong Lôi ra, nhất định là Mộc Tử Sóc."

"Giết, chúng ta ra ngoài giết chúng."

"Chẳng lẽ cứ chịu vậy?"

Cũng có Tán Tiên phẫn nộ đòi hành động.

"Lão tổ đã phân phó, nếu như Kỷ Ninh đến tấn công, cấm chúng ta ra tay, phải cố gắng bảo vệ bộ tộc cho tốt, tất cả sẽ giao cho nhóm lão tổ. Ta đã bóp vỡ tín phù rồi, tin rằng nhóm lão tổ sẽ đến rất nhanh." Mộc gã tiên nhân tóc xanh trầm giọng nói.