Mãi Yêu Em

Chương 8: Anh chính là thần mặt trời của lòng em



Chương 8: Anh chính là thần mặt trời của lòng em

Tiểu My lang thang trên một khu phố nhỏ, khu phố này đặc biệt chỉ dành cho những người có hoàn cảnh khó khăn, vì nhà ở đây tương đối rẻ tiền. Đây là một thành phố lâu đời, chúng ta có thể dễ dàng tìm thấy những món đồ cũ tại đây. Tiểu My vừa đi vừa nói chuyện điện thoại với Tinh Tinh.

Tiểu My: "Tinh Tinh à, cậu tra hiệu sách đó nằm trên đường này có đúng không? Tớ đi lòng vòng nãy giờ vẫn chưa tìm thấy"

Tinh Tinh: "Tớ chắc chắn mà, sao cậu muốn tìm sách tra cứu mà không nhờ Kiều Châu chở đi, đi bộ một mình chi cho khổ?"

Tiểu My: "Tớ muốn kiếm những sách tham khảo hình học cổ, tớ mua xong sẽ đến câu lạc bộ tính nhẩm để hỏi bài ngay, cũng không muốn phiền Kiều Châu"

Tinh Tinh: "Tiệm sách đó tên là Hà Tiếu, tớ nghe nói có khá nhiều sách cũ, cậu tìm được chưa?"
Tiểu My: "Hình như nó đằng kia, không nói nữa tớ vào hiệu sách đây"

Hiệu sách trước mặt Tiểu My khá cổ kính, nhưng đặc biệt là có khá nhiều sách. Đây là một hiệu sách khá lâu đời, tại đây có bán rất nhiều các loại sách mà hiện giờ thị trường đã hết xuất bản. Tiểu My đi dọc theo dãy sách hình học cổ, lựa chọn nhiều cuốn sách ưng ý. Vì không muốn lãng phí thời gian, Tiểu My nhanh chóng tiến đến quầy tính tiền.

Vừa gom sách bỏ vào túi, Tiểu My thấy một bóng người thân quen cũng vừa bước ra khỏi hiệu sách. Tiểu My nhìn theo không chớp mắt, bóng người ấy đơn độc, nhưng thanh cao. Ánh mắt người ấy có vẻ u buồn nhưng cương nghị. Tiểu My bất giác bước theo dáng người cô độc ấy qua nhiều dãy phố, đến một con hẻm nhỏ. Tiểu My nhìn theo bàn tay dài tuyệt đẹp cầm lấy một cuốn sách, bỗng nhiên Tiểu My cứ muốn đan tay mình vào bàn tay đó.
"Tiểu Nguyên, sao giờ này con lại về nhà" Người phụ nữ có vẻ đứng tuổi, thân hình gầy gò, từ trong nhà bước ra.

Cô nhìn thấy gương mặt bỗng chốc thay đổi của người phía trước. Nụ cười gượng gạo trên gương mặt không làm mất đi khí chất thanh cao của anh. Cho dù hoàn cảnh phía trước có như thế nào, chỉ cần anh đứng ở đó, mọi thứ đều được thấp sáng. Tiểu My chợt cảm thấy anh chính là vị thần mặt trời của lòng cô. Chính là anh. Trịnh Bảo Nguyên.

"Con quên đồ nên quay về nhà lấy, sao mẹ không nghỉ ngơi mà ra đây?" Trịnh Nguyên lên tiếng.

"Mẹ nằm trong nhà quài cũng buồn chán, nên muốn ra ngoài quét sân vận động cơ thể"

Trịnh Nguyên chỉ khẽ mỉm cười: "Con dạy thêm gần đây sẽ về sớm, tối nay con sẽ đi chợ, mẹ cứ ở nhà nghỉ ngơi"

Nói xong Trịnh Nguyên cúi chào mẹ rồi quay đi. Tiểu My đứng núp sau bức tường. Nhìn thấy bóng dáng Trịnh ca đi xa rồi nhưng vẫn không thể nhúc nhích. Cô đã từng nghe mấy bạn trong trường đồn về cuộc sống của Trịnh ca. Nhưng cô vẫn không thể tin vào mắt mình. Anh bước ra từ ngôi nhà nhỏ hẹp nhưng nó vẫn không làm giảm đi khí chất của anh, anh bước những bước đi cao quý và rực rỡ. Nó làm cho trái tim nhỏ bé của tiểu bảo bối bắt đầu loạn nhịp.
"Cô đến đây làm gì" tiếng nói của mẹ Trịnh Nguyên làm cho Tiểu My thoáng chút giật mình.

Cô nhìn về phía nhà của Trịnh Nguyên, có một người phụ nữ ăn mặc sang trọng, nhưng cặp mắt thì đanh đá, xấu xa. Bà ta đang đứng đối diện với mẹ của Trịnh Nguyên. Nếu Tiểu My không lầm thì bà ta đang có thai. Tiểu My có thể thấy được cái bụng tròn giấu sau lớp áo lông đắt tiền. Bà ta tỏ thái độ trịch thượng.

"Tôi đến đây để coi mẹ con chị sống thế nào, sẵn tôi muốn báo cho chị biết, đứa con trong bụng tôi là con trai" Người đàn bà cười mỉa mai

Mẹ Trịnh Nguyên từ lúc đầu vẫn tỏ thái độ lạnh nhạt: "Tôi mời cô đi cho"

Người đàn bà kia có vẻ không biết xấu hổ tỏ vẻ bề trên: "Chị tưởng chỉ có mình chị có thể sinh con trai cho anh Trịnh sao, tôi cũng có thể"

"Xin cô đi cho, đừng để Tiểu Nguyên nhìn thấy cô"
"Tôi có gì mà phải sợ thằng ranh đó, chị đừng nghĩ có thể lấy thằng nhóc đó ra để bám víu anh Trịnh" người đàn bà đó túm tay mẹ của Trịnh Nguyên, không ngừng nguyền rủa

Mẹ Trịnh Nguyên không mảy may bận tâm: "Giữa tôi và Trịnh gia từ lâu đã không còn quan hệ, xin cô hãy tự trọng"

Người đàn bà với gương mặt đanh đá bắt đầu la hét "mày nói ai không có tự trọng". Bà ta lao về phía mẹ của Trịnh Nguyên vừa túm tóc rồi kéo áo buông những lời lẽ khó nghe.

Tiểu My: "Này cô ơi, con trai là nhờ đức mẹ đấy, cô ăn ở tốt tốt vào"

"Mày là con ranh nào mà lên tiếng ở đây"

Tiểu My: "Cô ơi, ăn mặc sang trọng mà nói năng vậy người ta nói là thất học đó"

"Mày…. Biến đi chỗ khác"

Tiểu My: "Con cũng đang định đi đây, tại con mới quay lại được cảnh một người phụ nữ vô cớ đánh người, con đang định đi báo cảnh sát đây"
Người đàn bà tức đỏ cả mặt, chỉ tay về phía Tiểu My chửi thề rồi đùng đùng bỏ đi.

Tiểu My chạy lại đỡ mẹ của Trịnh Nguyên đứng dậy

Tiểu My: "Bác ơi, bác có làm sao không?"

Mẹ Trịnh Nguyên nắm chặt tay của Tiểu My làm thế đứng dậy. Khi bà ngước lên nhìn Tiểu My, bất giác cảm thấy cô bé trước mặt đáng yêu vô cùng.

"Cám ơn con đã giúp bác"

"Để con dìu bác vào trong"

"Cô bé, con tên gì thế?"

"Dạ. Con là Hà Tiểu My"