Mãi Mãi Không Thể Tha Thứ

Chương 17: Đính hôn



Những ngày sau đó, cuộc sống của 2 người vẫn tiếp tục. Anh đã mua một căn nhà rộng lớn cách khá xa nhà cũ. Cô mặc dù không muốn, nhưng cũng phải nghe theo sự sắp xếp của anh. Buổi sáng cô sẽ nấu ăn cho anh và cả hai đi làm. Buổi tối có những lúc anh sẽ ghé qua và cũng có những lúc anh ở bên vi vân. Điều đó khiến cô cảm thấy mình là 1 nhân tình thật sự, nhưng cho dù là vậy. Cô cũng không để các em ở cô nhi viện chịu thiệt. Hôm nay vẫn như mọi khi cô đi làm về và vào bếp nấu cơm, đợi anh về. Cô miệt mài nấu ăn trong bếp, khoảng 1 tiếng sau. Cơm canh đã đầy đủ, nhìn đồng hồ cũng 7h rồi. Chắc có lẽ hôm nay anh sẽ không về, cô ngồi ở ghế sofa đợi anh

Lúc này anh và vi vân đang ở nhà mẹ anh cùng ăn cơm rất vui vẻ. Ai nhìn cô ta cũng nghĩ là cô con dâu thật sự

‘ lâm à, con cũng đẫ gần 30 rồi. Khi nào thì đám cưới đây’ mẹ anh lên tiếng

Nghe mẹ anh nói vậy, Cô ta ngại ngùng. Còn anh thì bình thãn trả lời

‘ con sẽ suy nghĩ’

‘Suy nghĩ, 2 ông bà già tụi tôi không biết có đủ sức khoẻ đến ngày gặp cháu đâu. Con nhanh nhanh mà cưới vân vân đi’

‘ bác ạ, anh lâm sẽ suy nghĩ ạ’ cô ta nhẹ nhàng nói

‘ ba mẹ không chờ lâu được, nếu không đám cưới thì đính hôn đi’

*đùng một câu nói khiến ai cũng bất ngờ, cô ta nghe vậy thì vui sướng phấn khích. Anh thì cảm xúc lân lân, suy nghĩ giữa cô sẽ ra sao. Nhưng anh rất yêu vi vân nên cũng đồng ý với mẹ anh

‘ được, theo ý mẹ sắp xếp’

Mẹ anh nghe vậy thì mừng rỡ, nháy mắt về phía ả

‘ được được, mẹ sẽ sắp xếp’



Cô ta thì lại càng thoã mãn trong lòng, cuối cùng cũng có được anh. Đêm đó khi ăn tối xong thì anh và vi vân xin phép về nhà. Trên đường về nhà vi vân đã nhìn anh rất lâu và hỏi

‘ anh thật sự muốn đính hôn với em sao’

Anh nhìn cô ta hỏi vậy thì bật cười nói

‘ đúng, tại sao em lại hỏi vậy’

‘ tại vì em cảm thấy anh không còn yêu em như trước nữa’ ả nhỏng nhẽo nói

‘ em ngốc à, em vẫn là người anh yêu nhất’

Cô ta nghe vậy thì càng hạnh phúc hơn nữa. Sau khi về đến nhà, anh cùng cô ta ngủ. Hôm nay anh sẽ không về với cô mà ở cùng cô ta. Anh làm một số việc ở thư phòng một chút khi bước vào phòng anh thì thấy cô ta đang ngồi trên giường với bộ đồ ngủ rất quyến rũ. Cô ta nhẹ nhàng tiến tới nói thì thầm với anh

‘ đêm nay em sẽ là của anh’

Cô ta mạnh dạn hôn lấy môi anh, anh cũng đáp lại nụ hôn đó. Khi đang hôn cô ta thì anh chợt nhớ đến cô, anh bình tĩnh thoát khỏi ả. Ả ta hơi bất ngờ, anh thấy như vậy không đúng. Nên đã bế ả lên giưởng, ả ta vui sướng. Nhưng không ngờ anh không động vào người ả mà anh chỉ bế ả lên giường đắp chăn cho ả rồi hôn lên trán ả

‘ em ngủ sớm đi, anh còn có việc ở công ty’

Cô ta nghe vậy thì cũng yên phận cho anh đi, lúc này ả không suy nghĩ nhiều. Chỉ nghĩ anh đang lo công việc thôi, khi lo công việc xong sẽ về phòng nà ôm cô ta ngủ. Lúc này, anh quay lại thư phòng của mình. Anh cứ vậy làm việc đến khuya. Anh nhớ đến cô, không biết giờ này cô đang làm gì. Đã ngủ hay chưa. Đã ăn gì chưa, và có nhiws anh không. Anh lập tức lấy điện thoại gọi cho cô. Lúc này cô đang ngồi chỉnh sữa lại tài liệu thì có tiếng chuông reo, cô nhìn thấy là anh gọi thì bắt máy

‘Alo’ cô nói vọng lại

Anh nghe thấy tiếng cô thì mỉm cười nói lại



‘Em đang làm gì’

‘Em ngồi làm việc một chút’

‘ đã ăn gì chưa’

‘Ăn rồi, nhưng một mình không ăn hết được. Tại có người không về’ cô bực tức nói

Anh nghe cô nói vậy thì phì cười

‘Mai anh sẽ đón em đi làm’

‘ không cần đâu, lỡ vi vân cô ta biết thì mọi chuyện tệ lắm’ cô vội từ chối

‘Không sao, em yên tâm’

‘…’

‘ vậy đi, em ngủ ngon’

‘ anh cũng vậy nha, ngủ ngon’

Sau khi anh gọi cho cô cảm thấy vui vẻ hơn, còn cô thì cũng như vậy. Anh nghĩ trong lòng hai người cứ như vậy không phải tốt sao, nhưng còn cô thì suy nghĩ khác. Cô rất sợ, cô sợ đến mức từ chối những cuộc ăn tối bên ngoài với anh. Vì cô sợ bị phát hiện, nếu bị phát hiện mẹ anh và vi vân sẽ làm gì cô đây, đánh nắng, sĩ nhục hay là tồi tệ hơn. Cô nằm trên giường ngủ, mà trằn trọc không ngủ được. Cô cứ suy nghĩ mãi, anh và cô sẽ ra sao đây. Khi nào cô mới có thể rời khỏi anh, cô không muốn sống như vậy nữa. Nếu có thể cô muốn rời đi đến một nơi khác để bình yên mà sống. Những người thân ở cô nhi viện, bạn bè, đồng nghiệp của cô rất quý mến cô. Cô không thể rời đi được, cô không nỡ. Cứ như vậy suốt đêm cô suy nghĩ mãi, không tài nào ngủ được