Mãi Mãi Không Thể Tha Thứ

Chương 14: cảm ơn sự chỉ dạy của lục tổng



Sáng hôm sau

Hôm nay cô được giao nhiệm vụ đưa bản hợp đồng đến cồn ty vương thị để ký. Bước tới sảnh, cô hỏi lễ tân thì lễ tân chuyển lời của vương tổng với cô

‘ cô là hạ như ân ở lâm thị đúng không ạ, sếp đã nhờ tôi chuyển lời tới cô. Mời cô đến địa điểm này để ký hợp đồng’ nói rồi cô lễ tân đưa cho cô địa chỉ

Cô cũng chẳng nghi ngờ gì mà đi tới địa chỉ ấy. Khi bước đến nói, đây là một sân golf rộng lớn. Nào là cây cối, trông rất thoáng mát sạch sẽ. Từ đằng xa đi tới, thư kí của vương tổng nhận ra cô thì mời cô đi theo để ký hợp đồng. Khi tới nơi cô tôn trọng chào hỏi

‘ chào vương tổng’

‘ chào cô như ân’

‘ đây là hợp dồng công ty lâm thị đã soạn sẵn, mời vương tổng ký’ nói rồi cô đưa bản hợp đồng ra

Vương tuấn kiệt nhận lấy

‘ tôi sẽ ký’ nói rồi anh cầm bản hợp đồng, đặt bút lên ký. Khi bản hợp đồng đã được ký cô vui vẻ thở phào

Nhìn cô thích thú đến vậy vương tuấn kiệt hỏi

‘Có vẻ cô như ân rất thích thú hợp đồng này nhỉ’

‘À dạ, đây là hợp đồng đầu tay của tôi’

‘ ừm, cô mấy tuổi rồi’ anh hỏi cô

‘ tôi 22 tuổi’

‘Được rồi, cảm ơn cô. Nếu cô không ngại thì có thể ở đây chơi golf với tôi được không’

‘Chuyện này…tôi cũng muốn thử chơi bộ môn này nhưng tôi phải về công ty để làm việc thưa vương tổng’ cô từ chối khéo



‘Chuyện đó chỉ là chuyện nhỏ, cô cứ chơi thử đi. Tôi sẽ lo về việc công ty cô, yên tâm’ vương tuấn kiệt bày mưu để cô gặp anh

Cô do không thể từ chối được nên đành chấp nhận, mặc dù không muốn. Vì người ta vừa kí hợp đồng với cô. Nên phải thân thiện. Cô vui vẻ cười trò chuyện tự nhiên với vương tuấn kiệt

‘ tôi đã từng học qua bộ môn golf này, nhưng cũng lâu rồi tôi chưa chơi lại’ cô vừa nói vừa nhớ đến 1 năm trước, anh đã từng dạy cô chơi. Lúc ấy cô rất thích cảm giác ấy, được anh chỉ dạy tận tình. Nhớ đến nó cô bất giác cười

Cô đeo bao tay cầm gậy đánh golf, canh góc chính xác và đánh trái bóng đi thật xa

‘ bốp bốp’ tiếng vỗ tay vang lên khen ngợi cô từ vương tuẩn kiệt

‘ cô như ân đây, chơi khá đấy’

‘ cảm ơn lời khen của vương tổng’

Hôm nay anh có hẹn với tuấn kiệt nên đã đến sân golf. Từ xa nhìn thấy bóng lưng quen thuộc và bóng lưng ấy đang đứng gần tuấn kiệt. Anh vội đi tới thì nhận ra là cô. Tuấn kiệt thấy anh thì lập tức bật chế độ diễn kịch như mình không biết gì cả

‘À, hàn lâm cậu tới rồi’

Cô nghe thấy tên quen quen thì quay lại, là anh. Cô hơi mất bình tĩnh một chút. Nhưng cũng nhanh chóng cân bằng cảm xúc lại. Vương tuấn kiệt thấy anh nhìn cô thì vội giới thiệu

‘Giới thiệu với cậu, đây là cô như ân ở lâm thị. Hiện tại là đối tác với tôi’ nói rồi tuấn kiệt nhìn cô

Cô cũng gật đầu chào anh cho có lệ

‘ tôi đi lấy chút đồ, mọi người không được đi đâu đấy, cô đấy như ân. Chúng ta cần phải chơi thêm ván nữa’ nói rồi tuấn kiệt cười gian tà rời khỏi đó. Trước khi đi còn nháy mắt với anh

Khi tuấn kiệt đã rời khỏi thì anh tiến gần tới cô hỏi thăm

‘ em thích đánh golf sao’

‘ tôi chỉ là đánh giải trí với vương tổng thôi thưa lục tổng’ cô lạnh lùng đáp



Anh nghe thấy cô nói hai từ lục tổng thì nhíu mày khó chịu. Tại sao cô lại tỏ ra xa cách với anh thế chứ, tại sao? Anh từ từ tiến sát cô hơn, làm cô hơi hoảng. Anh nhẹ nhàng cầm lấy tay cô xoay người mình lại đứng phía sau cô. Anh nhẹ nhàng nói

‘ để anh dạy em cách đánh golf chuẩn’

anh không đợi cô đồng ý. Mà giữ chặt tay cô, cùng cô cầm gậy đánh golf, canh góc mà đánh

‘ khi đáng golf chân tay phải thả lỏng, đừng căng thẳng quá. Nhắm chuẩn mục tiêu là trái bóng và bình tĩnh đánh thật mạnh’ anh thì thầm bên tai cô làm cho cô có chút khó chịu nhưng cũng không cản được

Sau khi đánh xong cô vôi đẩy anh ra thận trọng nói

‘ cảm ơn sự chỉ dạy của lục tổng’

Nói rồi cô đi thật nhanh rời khỏi không muốn tiếp xúc với anh nữa. Anh chưa kịp phản ứng thì cô đã đi nhanh. Một màn này đã bị tuấn kiệt nhìn thấy hết, tuấn kiệt liền đi tới chỗ anh trêu trọc

‘ sao vậy, cậu làm cô gái ấy giận rồi’

Theo đó là tiếng cười hả hê của tuấn kiệt

‘ cậu bày mưu để mình đến đây gặp như ân sao’ anh hỏi

‘Không có, chỉ trùng hợp’ tuấn kiệt chối ngay lập tức

‘…’

‘Nhưng mà sao hả, mình giúp cậu gặp lại cô ấy đấy, không vui sao’

‘Cô ấy không muốn gặp mình’

‘Woa, cậy là cậu thất tình rôi….. hahahaaaaaa’ nghe vậy tuấn kiệt còn cười lớn hơn

Anh mặc kệ tuấn kiệt nghĩ gì, anh chỉ nghĩ cách làm sao để cô hết giận mình thôi. Còn cô sau khi rời khỏi nơi đó thì về công ty. Cô suy nghĩ mình và anh không bao giờ quay lại như trước nữa, gặp nhau phải xem như người lạ. Chỉ là lâm tổng, mãi mãi là vậy