Mãi Mãi Chờ Em

Chương 3: Thương thật không?



Một năm sau...

Ánh nắng sớm đang chói chang qua cửa sổ. Minh Trần mở mắt, vươn vai đón chào ngày mới với một tâm trạng nôn nao khó tả.

Anh bước xuống giường, về sinh cá nhân, ăn sáng, rồi dọn dẹp nhà cửa. Hôm nay, có một sự kiện đặc biệt mà anh rất mong chờ. Anh ngồi xuống bên cạnh cô mèo cưng, vuốt ve bộ lông trắng muốt.

- Bé cưng à, hôm nay người đó sẽ đến đây nên em phải thật ngoan biết chưa?

Nói rồi, anh đứng dậy, bắt tay vào công việc trang trí phòng khách. Sau đó lật đật đi siêu thị mua nguyên liệu. Cuối cùng là trổ tài nấu ăn. Chỉ sau vài tiếng đồng hồ phù phép, một bữa tiệc thịnh soạn đã hiện ra trước mắt.

Hôm nay là sinh nhật của Thùy My, một cô bạn đặc biệt được anh cho phép bước vào cuộc đời mình hồi năm ngoái. Và để tạo bất ngờ cho cô ấy, anh đã đích thân chuẩn bị mọi thứ thật chu toàn. Cứ ngỡ mọi thứ đã hoàn hảo nhưng nào ngờ anh đã quên món quan trọng nhất, đó là bánh kem. Anh vội cầm lấy chìa khóa, chạy đi lấy bánh. Nhưng vừa cho chân vào chiếc dép, tiếng chuông cửa đã vang lên.

- Chết rồi, không kịp rồi!

Bấy giờ, anh lại vội vã đi vào phòng gọi điện cho cửa hàng nhờ giao chiếc bánh mà anh đã đặt đến nhà. Sau đó, soi gương, vuốt lại đầu tóc rồi cầm theo món quà đặc biệt chạy ra mở cửa.

Đây là lần đầu tiên Thùy My được Minh Trần mời đến nhà và cũng là lần đầu tiên cô đến chung cư cao cấp Diamond. Khi nhận được địa chỉ từ anh, cô rất bất ngờ, thậm chí hỏi đi hỏi lại vì sợ anh lừa cô. Cô chưa từng nghĩ anh là con nhà giàu, chưa từng nghĩ nơi anh sống lại chính là tòa nhà cao cấp mà mỗi lần đi ngang qua cô chỉ biết ước mơ. Cũng may là hôm nay cô không mặc quần áo quá phèn, nếu không thì chỉ có nước đi về nhà. Bỗng dưng biết mình có người bạn giàu có cô lại có chút tự ti, chẳng hiểu vì sao. Thôi thì cố ưỡn ngực, thẳng lưng mà bước vào vậy.

Do Minh Trần đã có chỉ dẫn trước về các lối đi trong tòa nhà nên cô mới không bị con sông quê nhấn chìm. Đi tới đi lui, đi thang máy hai mươi tầng, cuối cùng cô cũng đã đến được căn hộ của anh. Cô hít một hơi thật sâu rồi nhấn chuông, nhấn thêm phát nữa, rồi lại phát nữa mà vẫn không thấy ai mở cửa.

- Sao kì vậy ta? Có khi nào lộn nhà không trời? Úi chết...

Bên trong nhà, Minh Trần hí hửng ôm một chú gấu bông to bự che trước mặt, sau đó mở cửa:

- Chào bạn, mình là gấu bông siêu đáng yêu đây! Happy Birthday!

- Cậu đang nói chuyện với tôi đó hả?

Nghe giọng nói lạ, Minh Trần vội đặt chú gấu xuống rồi nhìn xung quanh. Cả hành lang trống rỗng chỉ có một mình cô lao công và vâng, giọng nói đó chính là phát ra từ cô lao công ấy. (Thế là một chú quạ bay ngang kèm theo những dấu ba chấm... quạt... quạt... quạt...) Minh Trần ngượng chín mặt, giả vờ cười cười, nói với cô lao công:

- Dạ không có gì đâu, cô cứ làm việc tiếp đi!

Cô lao công không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, nhìn Minh Trần, lắc đầu ngao ngán rồi bỏ đi.

Vì muốn tạo bất ngờ cho Thuỳ My nên anh đã cố tình làm thế nhưng nào ngờ khi mở cửa lại gặp cô lao công. Mặt anh đơ ra, đảo mắt tìm mà chẳng thấy cô gái đâu: "Rồi ai nhấn chuông? Người đâu?" Anh từ từ đóng cửa lại, chậm rãi ngã đầu vào tường.

- A...a...a! Mắc cỡ quá!!!

Trong khi Minh Trần còn chưa hết xấu hổ thì chuông cửa lại vang lên lần nữa. Anh liền hét lên:

- Cái gì nữa vậy?

Anh mở cửa với vẻ mặt hằn học nhưng khi vừa thấy người, mặt anh lập tức giãn ra.

- Là em hả?



Cô mỉm cười:

- Mời người ta đến nhà mà sao quạu quá vậy?

Anh vội cười phá lên, một nụ cười chống chế đầy giả tạo:

- Quạu quọ gì đâu, anh đang vui nè. Haha vui quá!

Thuỳ My cũng bật cười:

- Nay anh lạ lắm đó nghe.

- Anh bình thường mà.

Đoạn anh với tay lấy chú gấu bông đang đặt trên sàn đưa cho cô.

- Tặng em! Chúc mừng sinh nhật!

Nhìn thấy món quà, sự bất ngờ hiện rõ trên gương mặt cô.

- Ủa? Trời ơi! Dễ thương quá dạ? Cảm ơn anh nha! Tính đâu anh quên sinh nhật em rồi chứ.

Anh mỉm cười, xoa đầu cô:

- Sao mà quên được.

- Ò, vậy đó hả? Cảm ơn lần nữa nha! À mà lúc nảy anh làm gì mà không mở cửa vậy? Em nhấn chuông mấy lần luôn á.

Minh Trần ngạc nhiên:

- Em có nhấn chuông đó hả? Ủa anh mở cửa mà đâu thấy ai đâu.

- À, chắc là lúc anh mở cửa thì em đã chạy đi tìm chìa khoá á. Tự nhiên tới đây mới phát hiện chùm chìa khóa nhà mất tiêu nên em chạy đi kiếm, hên mà rớt ở cửa thang máy á.

Nghe Thuỳ My kể, Minh Trần đã dần hiểu ra vấn đề dẫn đến sự "quê" của anh vừa rồi. Anh lại cười: (một nét cười không hề giả trân)

- À, vậy cũng hên rồi đó. Thôi, em vào nhà đi! Anh có quà cho em đó!

- Quà nữa hả? Xịn nha!

- Đúng rồi, mời vào.

Cô cười tươi rói, hí hửng vào nhà để xem món quà mà anh dành cho mình là gì. Và rồi, khi vừa bước vào phòng khách, sự sang trọng của nơi đây đã làm cô phút chốc thấy choáng ngợp. Nhưng chỉ vài giây sau sự choáng ngợp ấy đã thay bằng cảnh tượng "hoang tàn không nhận ra". Bóng bay thì tứ tung, hoa lá thì vương vãi khắp nhà, mấy món đồ trang trí thì ngã nghiêng. Thuỳ My chỉ biết khẽ thốt lên:

- Ồ...



Minh Trần vẫn còn chưa hay biết gì, từ ngoài cửa đi vào, hí hửng hỏi han:

- Ngạc nhiên lắm phải không? Tất cả là do anh cất công chuẩn bị đấy.

Thuỳ My quay lại nhìn anh:

- Anh...

- Sao em?

Dứt lời, Minh Trần đã tận mắt chứng kiến "căn phòng trong mơ" mà anh cất công chuẩn bị đột nhiên trở thành bãi chiến trường. Tâm trạng của anh lúc này thật không biết phải diễn tả thế nào (Câm nín). Và tác giả của "chiến tích" này không ai khác chính là cô mèo trắng đáng yêu của anh. Cô ta chỉ cần vài phút hô biến, công sức vài tiếng đồng hồ của anh bỗng dưng sụp đỗ, mọi thứ đã trở nên tan hoang.

Sự lặng im của anh khiến không khí trở nên u ám, cô cũng thấy ngột ngạt nên đành mở miệng.

- Anh ơi!

Đột nhiên anh hét toáng lên:

- Trời ơi! Cái - quái - gì - vậy - nè?

Tiếng hét của anh làm cô được một phen hú hồn. Cô mèo cũng chạy trốn mất dạng. Nhìn mọi thứ tan hoang mà anh chỉ biết thở dài bất lực. thấy vậy, cô mới bèn đi đến bên cạnh anh, nhẹ nhàng an ủi:

- Thôi mọi chuyện cũng đã lỡ rồi, bỏ đi anh. Dọn dẹp một chút là xong à, không sao đâu.

- Anh xin lỗi.

- Không sao. Mọi thứ vẫn còn đẹp mà, dọn dẹp chỉnh sửa lại một chút là sẽ như mới thôi. Mà anh chuẩn bị tất cả những thứ này cho em đó hả? Thương anh ghê vậy đó!

- Thương thật không?

- Hả?

- Thương anh thật không?

Cô bất giác bối rối trước ánh mắt nghiêm túc của anh.

- Sao tự nhiên hỏi vậy?

- Thì em trả lời đi!

- Hả? Ờ... thì... thì thương... thật...

- Vậy mình yêu nhau đi!

- Hả?