Mãi Không Buông Tay

Chương 2: Nhà này - Tôi làm chủ



“Thưa bà con mới tới, con chào cô.”

An Tuệ Mẫn lễ phép cúi đầu chào bà Viên cùng Trịnh Ý Lan.

Trịnh Ý Lan vốn từ đầu không ưa cô nên cô có làm gì cũng cảm thấy chán ghét.

“Được rồi được rồi. Bà có chuẩn bị phòng cho tiểu Mẫn rồi. Ở cạnh phòng con đấy Thần. Dắt con bé lên thay đồ rồi xuống nhà ăn tối.”

Bà Viên nhìn cô triều mến, con bé này đúng là càng nhìn càng thấy đáng yêu mà.

Cung Thần Vũ không nói gì, anh dời bước lên lầu. An Tuệ Mẫn thấy vậy cũng đi theo anh.

“Con xin phép.”

“Được, được. Mau lên đi.”

Thư ký Lâm cũng mang túi đồ lên giúp cô. Cung Thần Vũ đi ngang phòng cô chỉ tay vào cánh cửa

“Phòng này.”

Rồi không quan tâm mở cửa đi vào phòng mình. Thư ký Lâm thấy vậy cũng cảm thấy phó chủ tịch hơi quá đáng rồi.

“À cô....à...vậy tôi xin phép.”

Thư ký Lâm cũng không biết xưng hô với cô thế nào.

“Cảm ơn anh đã giúp đỡ.”

“Không có gì đâu, cô đừng ngại.”

An Tuệ Mẫn mang túi đồ vào phòng. Đồ của cô không nhiều lắm chỉ có một vali nhỏ. Cô nhìn căn phòng một lượt.

Trắng xanh chủ đạo, trang trí cũng rất trang nhã. Còn có một cái giường lớn. Cô tiến lại lấy tay ấn thử

“Mềm quá, thích quá đi.”

Ở quê cô chỉ ngủ trên tấm chiếu, không có cái giường êm ái như vậy.

“À còn phải xuống lầu nữa.”

Cô nhanh chóng mở vali chọn lấy một bộ đồ mặc ở nhà rồi vào nhà tắm.

15p sau

Cô từ nhà tắm bước ra, lau khô tóc rồi xuống lầu. Cung Thần Vũ cũng vừa lúc ra. Anh không nói gì liền đi lướt qua cô, cô cũng im lặng đi theo anh xuống.

Chỉ là vô tình cùng xuống nhưng bà Viên cũng rất vui vẻ

“Hai đứa xuống rồi. Mau vào ăn nhanh kẻo nguội.”

Cả buổi ăn, An Tuệ Mẫn rất ngại ngùng khi được bà Viên tận tình chăm sóc, còn Cung Thần Vũ và Trịnh Ý Lan cũng không hề nói chuyện.

Sau buổi ăn tối, Cung Thần Vũ định lên phòng thì bị bà Viên gọi lại.

“Bà còn có chuyện. Mọi người ra phòng khách đi.”

Cả nhà bốn người vừa ngồi xuống thì Tần Thanh, luật sư riêng của tập đoàn của Cung thị đến. Cung Thần Vũ mờ mịt đón ra ý định của bà Viên

“Tiểu Mẫn. Chuyện hôn ước của con chắc bà con cũng đã nói qua trước với con rồi. Bây giờ con cũng đã 18 tuổi rồi. Vậy bây giờ đăng ký kết hôn trước, sau khi con tốt nghiệp thì tổ chức lễ cưới. Có được không?”

“Mẹ, sao mẹ lại quyết hết vậy ạ?” Trịnh Ý Lan không vừa lòng lên tiếng.

“Nhà này tôi làm chủ, chị đừng có thái độ đó.”

Bà Viên rất không hài lòng với thái độ của Trịnh Ý Lan. Nhắc đến chuyện này lại tỏ thái độ ra mặt.

Trịnh Ý Lan bị bà la liền im lặng không dám hé răng nói nửa lời.

Cung Thần Vũ tức giận định bỏ đi thì nghe bà Viên nói thêm.

“Con ký xong thì chức Chủ tịch tập đoàn sẽ thuộc về con.”

“Bà nói thật sao?” Cung Thần Vũ không tin những gì mình vừa nghe liền hỏi lại.

“Bà đã nói chuyện với ba con, thống nhất như vậy.”

Ba của Cung Thần Vũ – Cung Vĩnh Lạc, từ nhỏ là yêu đam mê lịch sử. Ông ấy là giáo sư của một trường đại học. Bây giờ cũng không biết đang nghiên cứu ở nước nào.

Tần Thanh hiểu ý liền đặt tờ giấy đăng ký kết hôn lên bàn.

Cung Thần Vũ đặt bút lên ký, An Tuệ Mẫn còn đang do dự nhìn bà Viên. Khi cô lên đây thì cô cũng đã biết.

Lần trước bà Viên đến có nói rõ ràng với cô mọi chuyện. Lúc đầu cô cũng thấy rất khó xử định từ chối nhưng bà Viên thuyết phục rất lâu cô cũng đã đồng ý.

Bà Viên mỉm cười nhìn cô, động viên tinh thần cho cô. Cuối cùng An Tuệ Mẫn cũng đặt bút ký tên...

“Tôi xin phép về trước” Luật sư Tần cúi người chào rồi cũng nhanh chóng rời đi.

“Nếu đã xong thì con xin phép lên phòng.” Cung Thần Vũ chán nản không muốn nhìn thấy mặt An Tuệ Mẫn liền muốn nhanh chóng đi.

“Chưa xong, ngồi đó.”

“Hôm nay bà đã đăng ký cho con bé đến trường học tiếp chương trình 12 rồi. Tuần sau con bé nhập học. Ngày kia hai đứa dọn về biệt thự riêng của con trong thành phố cho tiện việc đi lại.”

“Con biết rồi.”

“Vậy về phòng đi. Tiểu Mẫn con cũng lên phòng nghỉ đi con.”

“Dạ, vậy con xin phép ạ.”

An Tuệ Mẫn vẫn chưa hoàn hồn. Bây giờ mình là người đã có chồng rồi sao?! Cô và anh chỉ vừa gặp nhau chưa quá 3 tiếng.

Nhưng thật sự, anh ta không thích cô mà có chút, à không. Là thật sự rất chán ghét cô. Cô suy nghĩ một lúc lại ngủ lúc nào không hay.

Hai ngày sau cô cũng tạm biệt bà Viên cùng Cung Thần Vũ đến biệt thự riêng của anh trong thành phố.

Cung Thần Vũ cũng như vậy, không nói với cô một lời nào đừng nói là tới là một cái liếc mắt.

Sau khi tới nơi, An Tuệ Mẫn không khỏi cảm thán

“Thật là đẹp quá!” Cô thấy biệt thự này còn đẹp hơn cả biệt thự Cung gia. Thật là lớn.

Cung Thần Vũ trực tiếp đi vào nhà. An Tuệ Mẫn thấy vậy nhanh chân mang theo túi đồ theo anh vào trong.

“Cậu chủ, cậu đã về.” Quản gia Lý cung kính chào đón anh ở cửa.

“Cô chủ, chào mừng đã tới.”

Cung Thần Vũ nghe thấy thì đứng lại, mắt không hài lòng nhìn Quản gia Lý

“Căn nhà này chỉ có tôi làm chủ. Nhớ cho kỹ.”

Nói rồi anh đi lên phòng bỏ cô ngơ ngác đứng phía dưới nhà

“À chào bác, cháu là Tuệ Mẫn ạ.” An Tuệ Mẫn cúi người chào.

“À tôi có nghe bà chủ nhắc nhở từ trước. Vậy tôi đưa cô về phòng.”

“Dạ cháu cảm ơn bác ạ.”

Căn biệt thự này có hai lầu là một gác lửng bên trên. Xây dựng theo lối kiến trúc cổ điển nhưng cũng không kém phần hiện đại. Mọi thứ trong nhà này đều vô cùng đắt đỏ.

An Tuệ Mẫn theo quản gia Lý lên lầu 1. Ở đây cũng không có quá nhiều phòng nhưng mỗi phòng lại rất to.

“Cô An. Đây là phòng của cô. Theo lời bà chủ, đồng phục mới của cô đã được xếp ở trong tủ. Những vật dụng, đồ đạc cần thiết từ việc đi học, cho đến mặc ở nhà.... đều đã có đủ. Cô cứ thoải mái sử dụng. Tất cả đều là của cô.”

Quản gia Lý vừa đi vừa chỉ tất cả mọi thứ trong phòng cho cô. Thật sự là đủ cả, cái này

“Cái này... là cho cháu thật sao ạ?” An Tuệ Mẫn cảm thấy như một giấc mơ. Không nói những thứ khác, chỉ một chiếc váy mặc ở nhà thôi cũng rất đẹp.

Mấy cái này cô chỉ toàn thấy trên tivi thôi, cô chưa bao giờ nghĩ là sẽ được chạm vào nó

“Đúng vậy ạ. Cô cứ tự nhiên mà sử dụng. Có việc gì cô cứ gọi cho tôi. Tôi xin phép.”

“Dạ cháu cảm ơn bác ạ.”

An Tuệ Mẫn nhìn cả phòng quần áo có chút choáng ngợp, cô vẫn chưa tin được. Vẫn là nên xếp đồ của mình trước. Nghĩ vậy cô liền quay lại túi đồ mình mang theo, lấy từ thứ trong túi treo vào tủ đồ.

“Vẫn là đồ của mình vẫn thấy thoải mái hơn. Mặc dù có chút cũ kĩ nhưng không sao.”

Cô vui vẻ mỉm cười nhìn mấy bộ quần áo mình mang theo. Cô không có nhiều đồ, cũng đã nhiều năm rồi. Nhưng ở dưới quê thế này cũng là rất tốt rồi.

Xong xui hết, cô mang tấm ảnh chụp cùng bà và ba của cô đặt trên bàn

“Bà ơi, ba ơi. Con đã có chồng rồi. Người này cả bà và ba cũng đã biết từ sớm. Con sẽ sống thật tốt. Bà và ba đừng lo cho con. Con sẽ tự chăm sóc bản thân mình.”

Mấy năm thật sự không dễ dàng cho cô. Năm cô 10 tuổi ba cô mất do tai nạn ở công trường. Từ đó bà cô rất vất vả nuôi cô ăn học. Cô cũng sớm hiểu chuyện, ngoan ngoãn và rất chăm học.

Mỗi sáng cô đều dậy sớm cùng với những người giúp việc trong nhà dọn dẹp, cùng họ nấu ăn.

Cô cảm thấy rất vui, ít nhất cô cũng không cảm thấy cô đơn trong căn nhà rộng lớn này.

Ở đây trồng rất nhiều hoa, cô thật sự rất thích.

Mỗi sáng cô đều ra vườn cắt một ít vào nhà để chưng. Những người làm đều cảm thán từ khi có cô vào nhà thì căn nhà này trở nên ấm áp hẳn. Nhưng cậu chủ nhà này lại chẳng để tâm.

Sáng nay cô dậy sớm hơn thường lệ thay bộ đồng phục trường mới vào. Chiếc váy kẻ karo xanh dương đậm ngắn ngang đùi cùng với chiếc áo sơ mi trắng dài tay. Kết hợp cùng chiếc áo khoác bên ngoài. An Tuệ Mẫn không khỏi cảm thán, đúng là đồng phục ở Thành phố lớn trông thật sự rất đẹp.

Chuẩn bị xong cô liền đi xuống lầu. Vừa xuống lầu liền nhìn thấy Cung Thần Vũ đang uống cafe dưới phòng khách. Cô cảm thấy hơi bất ngờ vì bình thường anh không có nhà. Một tuần cũng chỉ gặp có 2,3 lần thôi.

Quản gia Lý thấy cô đi xuống liền hỏi

“À hôm nay cô An đi đến trường đúng không? Tôi cho người chuẩn bị xe đưa cô đi.”

“Dạ không cần phiền vậy đâu ạ.” An Tuệ Mẫn nghe vậy liền từ chối.

“Đây là bà chủ đích thân căn dặn. Nếu bà chủ biết tôi thật sự cũng không biết nói làm sao.”

“Dạ, vậy... cháu cảm ơn ạ.”

Cung Thần Vũ cảm thấy cô gái này chính là nhạt nhẽo, quá nhạt nhẽo liền mạnh tay bỏ ly cà phê xuống bàn.

An Tuệ Mẫn giật mình quay sang thì thấy anh đã cầm áo khoác ra khỏi cửa, còn không quên nói

" Phiền phức!"