Mãi Không Buông Tay

Chương 19: Mẹ



“Làm sao con có được tấm hình lúc trẻ của mẹ con vậy?”

“Ba, ba nói gì cơ?! Ba không nhằm chứ?”

Không lẽ ông trời cũng đang giúp cho cậu ta sao?!

“Sao lại nhằm được. Hình hơi mờ một chút nhưng đã ở bên nhau lâu như vậy làm sao nhằm được?!”

“.....’

Cung Thần Vũ sau khi nhận được điện thoại từ “người đó” trên tay còn đang cầm tờ giấy xét nghiệm gương mặt liền biến sắc. An Tuệ Mẫn vừa vào phòng thấy vậy liền đi tới ôm anh

“Anh sao vậy?”

“Anh không sao”

Cung Thần Vũ nhanh tay giấu tờ giấy vào túi quần

“...”

“Tuệ Mẫn”

“Dạ”

“Nếu anh nói, anh đã tìm thấy mẹ của em rồi. Em có muốn gặp bà ấy không?”

Cung Thần Vũ vừa dứt lời liền cảm thấy người trong lòng đơ người



“...” Qua một lúc anh nghe thấy tiếng cô thỏ thẻ

“Gặp, em sẽ gặp bà ấy. Nếu không biết bà ấy là ai thì không có gì. Nếu biết rồi thì em không thể xem như không biết được”

“Anh sẽ sắp xếp cho em gặp bà ấy.”

“Dạ”

Mấy ngày sau đó người cô cứ ngẩn ngơ làm Cung Thần Vũ có chút hối hận lẽ ra không nên cho cô biết. Cô có vui, có lúng túng, có ngại ngùng,... người thơ thẩn.

Vốn dĩ cuộc hẹn gặp này chỉ nên có An Tuệ Mẫn và mẹ của cô thôi. Nhưng An Tuệ Mẫn nói chuyện này bây giờ cũng không phải chuyện riêng của cô mà gia đình chồng cũng có quyền được biết.

Anh đã gọi cho bà ấy

“Alo, cho hỏi ai vậy?”

“Tôi là ai không quan trọng. Quan trọng là bà có muốn gặp lại đứa con gái bà nhẫn tâm bỏ rơi hơn 18 năm trước không?”

“Sao chuyện đó, cậu...”

“8h sáng chủ nhật tại nhà hàng Rose, cô ấy sẽ đợi bà. Giống như việc cô ấy đã đợi bà hơn 18 năm nay đấy.”

Nói rồi Cung Thần Vũ tắc máy. Bà ta nghe thấy liền ngã khụy người xuống sàn khóc nức nở.....

Sáng hôm đó Cung Thần Vũ đã bao cả nhà hàng. Bây giờ An Tuệ Mẫn đang ngồi ở một bàn gần cửa sổ nhìn ra bên ngoài, cũng không biết cô đang nghĩ gì.

Cung Thần Vũ và gia đình họ Cung ngồi cách đấy không xa nhìn thấy liền rất đau lòng. Bọn họ ngồi cách đủ xa để cho cô và bà ta có không gian riêng tư để nói chuyện.

Ngoài ra còn có gia đình ***** gia, bọn họ cũng giật mình không kém.

Cạch

Tiếng mở cửa phòng mở ra. Hạ Tuyết nhìn một lượt chỉ thấy một cô gái ngồi trong phòng. Nhìn thấy cô đứng dậy nhìn mình mắt bà ta mở lớn

“Là... là con sao?!”

Sáng nay lúc tới đây Cung Thần Vũ nói cho cô biết mẹ cô là người cô đã gặp. Cô cũng có chút ngạc nhiên. Thì ra là bà ấy, mẹ của Trịnh Thành Nhất

Hạ Tuyết bình tĩnh lại tâm trạng đi đến ngồi đối diện cô. Cả hai im lặng khá lâu An Tuệ Mẫn cũng lên tiếng trước

“Mẹ... mẹ có khỏe không?”



Hạ Tuyết nghe thấy liền đơ người. Tiếng mẹ này từ miệng đứa con gái bà nhẫn tâm vứt bỏ thốt ra.

“Mẹ... mẹ khỏe.”

“Bao năm nay con sống có tốt không?”

An Tuệ Mẫn nghe thấy thì cười chua chát

“Dạ tốt nhưng....cũng không tốt.”

“Bà và ba rất yêu thương con. Mặc dù gia đình rất khó khăn nhưng bà và ba đã rất cố gắng để cho con được đi học... Sau khi ba mất thì kinh tế khó khăn hơn nhưng may mắn vẫn có thể tiếp tục đến trường”

“Nhưng dù cho bà và ba yêu thương con đến đâu nhưng mà... con vẫn không có mẹ bên cạnh”

“Mẹ xin lỗi”

An Tuệ Mẫn nghe vậy thì chỉ mỉm cười lắc đầu

“Mẹ không có lỗi, vì đây là lựa chọn của riêng mẹ. Là lựa chọn của một người mẹ....Nhưng mà... mẹ có một lần nghĩ tới sẽ về gặp con chưa?”

“Có, mẹ đã suy nghĩ rất nhiều lần. Nhưng mà mẹ...”

“Nhưng mà mẹ không về, đúng không?”

“....”

“Mẹ,mẹ xin lỗi con” An Tuệ Mẫn nghe vậy cười nhè rồi lắc đầu

“Con nói rồi, mẹ không có lỗi.”

“Mẹ biết không từ nhỏ ngày nào con cũng đứng trước đầu ngõ đứng đợi mẹ. Từ lúc con 5 tuổi con đã biết là mẹ bỏ con đi, nhưng con vẫn không bỏ cuộc, ngày nào cũng đợi mẹ như thế.

Con đứng đợi mẹ đã hơn 13 năm rồi. Mẹ biết không, đêm nào con cũng hy vọng là sẽ gặp mẹ ở trong mơ. Nhưng mà con vẫn không gặp được.

Ngay cả mẹ trông như thế nào con còn không được biết. Nhìn thấy những đứa trẻ hàng xóm được mẹ đưa đi học, được mẹ giặt đồ, được mẹ nấu cơm,... con đã ganh tị biết bao.

Những chuyện đó con đều phải tự làm lấy nhưng con chỉ nghĩ đơn giản là một ngày nào đó mẹ quay lại, nhìn thấy con giỏi như vậy sẽ khen con.

Nhưng dần lớn hơn con nhận ra rằng, lúc mẹ về con sẽ nói với mẹ

“Mẹ yên tâm, đừng lo cho con. Con đã có thể tự lo cho mình rồi. Con sống rất tốt, rất khỏe mạnh, cũng rất chăm học, mẹ đừng lo nhé!””

“Mẹ xin lỗi, xin lỗi con. Nếu con hận mẹ mẹ cũng sẽ không trách con, mẹ xin lỗi”

“Không có, con không có hận mẹ, cũng chưa từng hận mẹ. Mẹ biết không, ba rất yêu mẹ đấy. Ông ấy cố gắng đến công trường làm việc tích góp từng đồng bạc tiết kiệm.

Con từng bị bạn bè bắt nạt rằng con không có mẹ. Lúc đó con chạy về khóc với ba, ba nói ba sẽ cố gắng dành dụm đủ tiền để đi tìm mẹ về. Lúc đó con sẽ có mẹ, sẽ không có ai bắt nạt con nữa.

Từ đó khi bị bạn bè bắt nạt con không khóc nữa, còn mạnh dạn tuyên bố với họ là ba sắp tìm được mẹ về cho con rồi.

Nhưng mà ba chưa thực hiện được lời hứa đã mất rồi... "

An Tuệ Mẫn không kìm được nước mắt. Giọng cô cũng lạc đi rồi. Cung Thần Vũ rất muốn chạy tới ôm lấy cô nhưng anh không thể làm được.

Cô hít thở sâu, lấy lại bình tĩnh rồi nói tiếp

"Ba đi làm việc ở công trường không may bị thương nặng, con và bà biết tin liền chạy tới. Trước khi ba mất đã nói với con rằng

“Tiểu Mẫn, con không được hận mẹ nhé. Sau này lớn lên nếu có thể tìm được mẹ thì tốt. Không được... cũng không sao. Là lỗi của ba, ba không thể cho bà ấy cuộc sống tốt hơn. Nhớ nhé.”

Ba còn nói với con rằng, nếu gặp được mẹ hãy hỏi mẹ rằng

“Nếu có kiếp sau, mẹ có đồng ý cùng ba xây dựng một gia đình hạnh phúc không?””

“Tiểu Mẫn, Tiểu Mẫn”

Cung gia và Trịnh gia nghe thấy đều không kìm được nước mắt. Người bất ngờ nhất có lẽ là Trịnh Kiên.