Mafia: Diệm Tổng Tìm Lại Vợ Con

Chương 19: CON GÁI TÔI.



Rum mở cửa cho hắn vào trong, khi xe đang lăn bánh đi ngang phòng bảo vệ, Rum lấy chai xịt mũi ra xịt rất nhiều vào xe khiến Hắc Y vô cùng bực tức.

'' Cậu xịt gì đấy? Có biết chiếc xe này đắt tiền đến mức nào không? Một tên bảo vệ quèn như cậu không đền nỗi đâu."

Hắc Y hạ kính xe chửi rủa sau đó cũng đi vào trong, hắn không có thời gian mà trêu đùa với Rum hiện tại bây giờ hắn phải vào trong gặp Diệm tổng, nếu hắn có được hợp đồng này, hắn sẽ tính sổ với Rum sau.

Rum nhìn chiếc xe đi vào trong bĩu môi, chiếc xe đó thì đáng bao nhiêu, cậu có thể đền một trăm chiếc cũng được.

Đột nhiên trong đầu hắn nghĩ ra gì đấy, nhanh chóng đi vào trong toà nhà công ty.

Hắc Y nhờ sự hướng dẫn của lễ tân, rất nhanh đã đi đến phòng của Kai.

Hanna và Kai vẫn nhìn chằm chằm vào camera, khi thấy hắn đã đến trước cửa, Hanna nhanh chóng ra mở cửa.

" Ngài là Hắc Y sao, mời vào, Diệm tổng đã đợi ngài rất lâu."

Hanna tỏ thái độ có chút không hài lòng vì sự chậm trễ của hắn, do lúc sáng đi gấp nên hắn đương nhiên vẫn chưa thấy mặt của Hanna, khi thấy gương mặt xinh đẹp kia khó chịu cũng khiến hắn có chút sợ, chỉ là trợ lí thôi đã đáng sợ như thế, thử hỏi Diệm tổng sẽ như nào?

Hắc Y cúi đầu xin lỗi rất muốn nói là do tên bảo vệ đáng ghét nên hắn mới đi trễ nhưng suy nghĩ lại hắn từng nghe nói Diệm tổng rất ghét những người đổ lỗi cho hoàn cảnh.

" Vào trong đi!"



Hanna xoay người vào trong người ngoài nhìn vào cũng thấy được sự kì lạ, thử hỏi trên đời này có người trợ lí nào lại dám thái độ với khách của chủ tịch, có thể ai cũng thấy được ngoài hắn.

Hắn đi theo sau Hanna còn không quên đóng cửa, trông không khác gì kẻ hầu của Hanna.

Kai ngồi chễm chệ ngay ghế, nhìn Hắc Y bước vào gương mặt lạnh tanh, khi Hắc Y nhìn thấy Kai, cho dù có ngốc đến thế nào thì hắn cũng biết người ngồi trên ghế ấy chính là Diệm tổng nhưng người hắn không ngờ là Diệm tổng chính là người khi sáng đã liều mình bảo vệ cô bé kia.

Lúc này hắn như muốn ngã quỵ, làm sao đây, hôm nay trước khi rời nhà hắn không xem ngày sao? Gặp toàn những gương mặt tầm cỡ nhưng hắn nào biết, còn lên mặt với người ta nữa, giấc mơ được thăng tiến xem như chấm dứt, không biết sau hôm nay hắn còn có thể sống ở thành phố này nữa không.

Thấy Hắc Y cứ đứng như trời trồng nhìn mình, Kai không hề biểu lộ cảm xúc, gương mặt lạnh tanh kia nhìn hắn:

" Ngồi đi, chẳng phải hôm nay anh đến đây là để nói chuyện với tôi sao?"

Kai chỉ về cái ghế đối diện, giờ này mới biết sợ sao? Muộn rồi, bây giờ mới bắt đầu cơn ác mộng mà, chưa gì đã sợ? Thật không có chí khí!

'' V... Vâng..."

Hắc Y lấp bấp nói, ngồi xuống cái ghế đối diện, tay chân run rẫy lấy từ trong cặp sách ra một bản kế hoạch mà nhiều ngày hắn đã cất công làm việc.

Kai cầm lên lướt lướt xem, rất nhanh anh đã đặt xuống, vẫn là gương mặt ấy, không hề tỏ ra chút cảm xúc nào khiến Hắc Y căng thẳng, trên trán có ít mồ hôi lấm tấm.

" Đây cũng được xem là bản kế hoạch sao? Xem ra Hắc tổng đây rất khinh thường công ty tôi thì phải, chỉ dựa vào thứ rác rưởi này mà muốn hợp tác với tôi?"



Kai nhướng mày, gương mặt tỏ rõ sự chán ghét, thật ra không phải vì chuyện lúc sáng mà anh không chấp nhận kế hoạch của hắn, bản kế hoạch này có rất nhiều điểm sai, không thể chấp nhận được, trước khi hắn đi vào anh cũng đã nghĩ nếu thứ hắn mang đến có lợi, anh cũng sẽ chẳng hẹp hòi đâu, sẵn sàng kí kết hợp đồng với hắn, có mối thù kia sẽ trả sau.

Nhưng thứ hắn mang đến quá rác rưởi, đây là xem thường công ty hắn sao?

" Không Diệm tổng à, tôi... hay là vầy ngài cho tôi ba ngày tôi hứa sẽ hoàn thành."

Hắc Y lấp bấp giải thích, hắn không ngờ một phút tự mãn của mình lại nhận lại cái kết như thế này, phải làm sao đây, hình như Diệm tổng đang rất giận thì phải.

Chẳng biết cô bé khi sáng có quan hệ gì với ngài ấy nữa, mong là chỉ đơn giản Diệm tổng vì nghĩa hiệp mà cứu cô bé nếu không thì hắn không lãnh nỗi hậu quả.

" Còn muốn thương lượng với tôi sao, lúc sáng tôi thấy ông rất tự mãn coi trời bằng vung mà, còn dùng tiền để giải quyết tình hình sức khoẻ của con gái tôi, nhìn tôi giống loại không đủ tiền li cho con bé sao?"

Kai nhếch mép cười, anh tặng cho ông ta ánh mắt hình viên đạn sau đó đứng dậy rời đi.

Những câu nói của Kai như một đòn chí mạng dành cho Hắc Y.

Cái gì Diệm tổng vừa bảo cô bé kia là con gái ngài ấy sao? Chả lẽ sự nghiệp của hắn cứ vậy mà kết thúc, không không được.

" Còn ngồi đó làm gì chả phải Diệm tổng đã đuổi ông rồi hay sao?"

Rum đi vào trong thấy hắn ta vẫn còn sốc tinh thần nhất thời chưa thể rời đi, cậu cũng rất tốt bụng đi đến kéo ông ta đứng dậy.