Lý Triều Loạn Thần Tặc Tử

Chương 387: Cảo Điền Thôn.



Vùng ngoại ô Thăng Long thành tồn tại một cái thôn nhỏ, dân trong thôn không đủ trăm, còn không có tồn tại bên trong bản đồ của Đại Việt.

Sẽ chẳng có đi đặc biệt nếu nơi đây không phải là chỗ ở cũ của một vị hoàng tử.

Cảo Điền Thôn.

Một nhà tù lộ thiên!

Thời kì này quý tộc quan lại ai nấy đều có đất phong hoặc đất tư, thời đại nông nghiệp, đất đai chính là quyền lực, bảo quan viên quý tộc sống bằng một chút lương bổng của triều đình chính là chuyện đùa.

Quý tộc là như vậy, hoàng thất cũng chẳng khác gì, có điều nông nô phục vụ cho hoàng thất tương đối đặc biệt, bọn hắn bảy phần là tội phạm chiến tranh hoặc là gia đình quan viên phạm trọng tội, thậm chí còn có người của hoàng thất bên trong đó.

Thành Hưng Hầu năm xưa là một ví dụ.

Không biết hồi đó giữa hắn cùng Bệ Hạ nảy sinh vấn đề gì, chỉ biết sau đó Thành Hưng Hầu toàn phủ bị triều đình tịch thu, bản thân cùng con trai thì bị biếm đến đây “thay mặt Bệ Hạ” trông coi đất đai của hoàng thất.

Mặc dù vậy thế nhưng Hầu vị của Thành Hưng Hầu không bị mất, con trai hắn Lý Dương Minh vẫn là một vị hoàng tử, lúc đó mọi người đều nghĩ đây hẳn là Bệ Hạ trong lúc nóng giận trừng phạt đứa em họ của mình một chút thôi, trước sau gì cũng sẽ phục hồi địa vị cho hắn.

Thế nhưng biến cố xảy ra, Thành Hưng Hầu chết!

Nhắc lại chuyện này khiến người ta thật lòng cảm khái không thôi, đây cũng có thể xem như một vệt hằn bên trong nội tâm của Nhân Tông Bệ Hạ, người lựa chọn không nhắc tới, đám người dưới tự nhiên cũng không được phép nghị luận về nó.

Tại lân cận Cảo Điền Thôn, Lý Dương Quang lúc này nằm trên một chiếc xe bò, gác tay lên cổ, ngửa đầu nhìn bầu trời Đại Việt mịt mờ phía bên trên, môi ngậm lấy một nhành cỏ thơm, khuôn mặt đăm chiêu không hiểu đang nghĩ cái gì.

Chợt từ phía xa, một cặp song sinh thiếu nữ chạy tới chỗ chiếc xe bò của họ Lý, thiếu nữ váy xanh thận trọng tiến lên báo:

- Hầu gia, đúng như ngài dự đoán, Nguyễn thị Tử Sĩ đám người kia thật đúng là tiến hành thanh trừng Tứ Hải Minh.

Nghe thấy lời này, Tiểu Hầu Gia nhổ ra nhành cỏ, nhổm người ngồi dậy, đảo mắt nhìn qua chỗ Tuyết Nương cùng Nguyệt Nương một vòng, rồi nhếch miệng cười khẽ.

Vụ án phía nam ban đầu là Ngô Ứng Long khởi đầu, Lý Dương Quang tiếp bàn, Nguyễn thị nằm không dính đạn.

Đường đường một đại môn phiệt như họ Nguyễn tất không chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt, dựa theo kết quả điều tra của bọn hắn, mọi manh mối đều dẫn đến một tổ chức gọi là Tứ Hải Minh, một liên minh nhỏ giữa các bang hội tại kinh thành.

Sau khi biết được hung thủ, người của Nguyễn gia lần này lên kinh ngoại trừ theo sau bảo vệ Nguyễn gia gia chủ, Nguyễn gia tử sĩ còn có nhiệm vụ khác chính là cho những kẽ dám vuốt râu hùm này nếm mùi.

Tứ Hải Minh tự nhiên đứng mũi chịu sào, hứng chịu lửa giận của họ Nguyễn.

Trận huyết tẩy tự nhiên không chỉ diễn ra tại Hồng Phường mà là khắp kinh thành, theo những gì được Tuyết Nương báo cáo lại, Lý Dương Quang suy đoán Nguyễn thị lấy pháo hoa làm tín hiệu, sau đợt pháo thứ ba thì bọn hắn bắt đầu hành động, kết thúc trước khi đợt pháo thứ tư bắn lên.

Phải nói giống như suy đoán, Tô Trung cùng Nguyễn Thanh Trúc tính toán rất khá, lợi dụng đúng thời điểm kinh thành cấm vệ tập trung bảo vệ bách quan vào cung để dễ bề hành sự.

Lại nhắc về Tứ Hải Minh, tổ chức này ban đầu là trò đùa của Đỗ Anh Vũ dùng để thuyết phục đám bang hội ở Kinh Thành theo đi theo mình, sau thì họ Đỗ chỉ lấy nòng cốt, phần còn lại thì vứt lại cho Đặng Thái Lân cùng Tây Xưởng quản lý, cuối cùng thuộc về Lý Dương Quang.

Quần thể bang phái tụ tập, phía bên trong nội bộ tự nhiên sẽ có quyền lợi tranh đấu, đặc biệt là khi nòng cốt đã bị rút ruột đi hết, những kẻ còn lại kết minh đa phần đều là bằng mặt không bằng lòng.

Thế nhưng sau trận huyết tẩy nảy, số còn lại tất sẽ phải dựa dẫm vào nhau, miễn cưỡng đoàn kết thành một thể thống nhất.

Đây chính là kết quả mà Lý Dương Quang muốn thấy, một Tứ Hải Minh hoàn toàn mới.

Đặc biệt hơn nữa, Nguyễn thị lần này bọn hắn phạm phải một sai lầm chí mạng.

Bọn hắn không nến tiến hành chém giết tại Hồng Phường.

Ở kinh thành, điều đó là tối kị.

Nghĩ nghĩ một hồi, Lý Dương Quang tại chỗ ra lệnh:

- Bảo Cụ Bàn chọn người nhanh lên, chúng ta cần phải sớm rời đi!

- Xong rồi đây, xong rồi đây, hắc hắc!

Từ phía sau, một gã người Chiêm bộ dạng ẻo lả loè loẹt như con công lững thững đi tới, hướng về Lý Dương Quang tươi cười nói:

- Ha ha, Hầu gia, cảm tạ ngài giữ đúng lời hứa, sau này phục quốc thành công, ngài chính là đại ân nhân của của Cụ gia chúng ta! - Cụ Bàn cười tươi như hoa, nhấp nhánh đôi mắt mị mị nói

Cái giọng ẻo lả của y khi nói chuyện thật khiến cho người khác không khỏi gai người, Lý Dương Quang nghe nhiều đã thành quen, mặt không biến sắc, phất tay lệnh cho hắn dẫn người rời đi trước.

Cụ Bàn đặt một tay lên ngực trái, cúi chào theo phong thái đặc chưng của Chiêm Thành, xong thì quay đầu nhìn về phía một đám tù phạm chiến tranh người Chiêm xếp thành hàng lối ở phía sau, số lượng đông đảo không đếm rõ được, Cụ Bàn khuôn dung lộ vẻ hài lòng, dùng tiếng Chiêm quát lớn:

- Thần dân của ta, theo ta đi!

- Rõ! Thưa Thân Vương điện hạ! - Đám người Chiêm mừng vui khấp khởi, lập tức đặt tay lên ngực đồng thanh hồi đáp.

Cảo Điền Thôn bản chất chỉ là vỏ bọc, nó còn có một cái tên khác ít người biết tới là Cảo Điền Doanh, chính là một cái doanh trại đặc biệt trông coi tù binh, Lý Dương Quang đã cùng Bệ Hạ đạt thành một cái bí mật giao kèo, hiện tại người cũng đã lấy được, bản thân hắn cũng đến lúc phải rời đi.

...

Thăng Long - Thiên An Điện.

Mang theo tâm trạng thấp thỏm không yên, Đỗ Anh Vũ bước ra khỏi Thiên An Điện, hơi khựng người ngoái đầu nhìn lại một chút.

Nơi này nhã nhạc sênh ca, quyền quý tụ hội, ai nấy cũng đều bưng lấy khuôn mặt cười, ai mà biết được đằng sau những lời chúc tụng lẫn nhau đó liệu có mấy kẻ là thực tâm hay đều là để che giấu những âm mưu quỷ kế nào đó bên trong.

Quyền lực là một thứ đáng sợ, người trên muốn giữ, kẻ dưới muốn đoạt, một bước xảy chân liền ngã xuống thâm uyên vạn trượng.

Đỗ Anh Vũ tương lai hắn cũng sẽ phải nhảy vào vũ đài này, cái này là mệnh, không thể đổi, thứ duy nhất hiện tại hắn có thể làm chỉ là nhanh chóng đề thăng thực lực, chuẩn bị cho những tình huống xấu nhất có thể xảy ra mà thôi.

Thở dài một tiếng, hắn liền chắp tay lại, nghiêm chỉnh hướng về điện Thiên An, hít sâu cúi đầu bái, xem như bái biệt, sau đó quay đầu bước vội rời đi.

Cầm trên tay tấm lệnh bài Thượng Lâm Tử Đệ khiến Đỗ Anh Vũ hắn có thể dễ dàng đi lại trong cung, cách đó không xa, Vũ Cát Đái một tay chấp kiếm, một bên điều khiển đám thị vệ cung đình, chợt thấy Đỗ Anh Vũ đi tới liền nhíu mày nghi hoặc hỏi:

- Đỗ công tử, muốn đi đâu vậy?

Đỗ tiểu tử khuôn mặt biểu lộ vẻ mệt mỏi, yếu ớt nói:

- Vũ tướng quân, sáng nay ta uống hơi nhiều, hiện tại sức khỏe không tốt, thế nên muốn sớm trở về nhà nghỉ ngơi.

Lời thoái thác này cùng với lý do Sùng Hiền Hầu nói ban chiều giống nhau y như đúc, Vũ Cát Đái nghe xong không khỏi hơi nhướn mày lên một cái, hai người lặng nhìn nhau nửa ngày, sau đó họ Vũ nói:

- Công tử muốn rời đi, không biết đã được Bệ Hạ cho phép hay chưa?!

Lần này đến lượt Đỗ Anh Vũ trợn mắt, không nghĩ tới còn phải phức tạp như vậy, thấp thỏm nói:

- Thật sự cần đến mức như vậy sao?

Nếu là kẻ khác nói câu này thì Vũ Cát Đái hẳn sẽ quát lớn mắng tên đó vô lễ, thế nhưng đối với Đỗ Anh Vũ, Vũ Cát Đái lại chỉ khẽ cười, thấp giọng nói nhỏ:

- Kỳ thật... cũng không cần thiết!

Đỗ tiểu tử chớp chớp con mắt nhìn Vũ Cát Đái, hắn vậy mà không biết tên mặt lạnh này cũng biết mở trò đùa cơ đấy...

Hiện tại hắn là nên cười hay không cười đây?

...

Vũ Cát Đái là kẻ dẫn Đỗ Anh Vũ tới Thiên An Điện, hiện tại cũng đích thân hắn dẫn Đỗ tiểu tử ra khỏi hoàng cung.

Kỳ thật Đỗ Anh Vũ cũng không khiến nhưng thật sự không biết thoái thác tên này kiểu gì thế nên mặc kệ.

Họ Vũ là Điện Tiền Chỉ Huy Sư, quan vị Tứ Phẩm, cao hơn Đỗ Anh Vũ một bậc, hiện tại lại cung kính chủ động dẫn đường cho bản thân, Đỗ Anh Vũ chỉ biết thầm thân thói đời...

Đứng trước quý tộc thì Hàn môn luôn thấp hơn một cái đầu, chưa kể Điện Tiền Chỉ Huy Sứ là thân tín của Bệ Hạ, mà tình cờ Đỗ Anh Vũ lại là Môn Đệ duy nhất của Nhân Tông, xét một cách nào đó thì Đỗ Anh Vũ xem như là nửa cái thiếu chủ của họ Vũ, uhm, đó là lý do duy nhất Đỗ tiểu công tử có thể lý giải việc tại sao đối phương lại cung kính với mình đến như vậy.

Trong tám vị Điện Tiền Chỉ Huy Sứ, Vũ Cát Đái hẳn là trẻ tuổi nhất, lặng nhìn tên này một hồi, Đỗ Anh Vũ chủ động phá vỡ không khí yên lặng, đối với tên mặt lạnh cười nói:

- Vũ tướng quân tuổi trẻ đã là thống lĩnh cấm vệ, chị dâu ở nhà hẳn sẽ rất tự hào đi...

Vũ Cát Đái hơi khựng người lại một chút, hồi lâu sau mới trầm giọng hồi đáp lại:

- Đỗ công tử hiểu lầm, tại hạ còn chưa có hôn phối!

Ách! Là dân FA sao?

Đỗ tiểu tử ánh mắt hơi đảo một chút, hí hứng nói:

- Vậy không biết... tướng quân đã có người trong lòng chưa, yêu thích mẫu người như thế nào?

Đối với thằng nhóc con tò mò bát quái này, Vũ Cát Đái chỉ hời hời qua loa đáp:

- Tam thập nhi lập, công danh chưa toại, sao có thể tính đến việc hôn nhân!

Đỗ Anh Vũ lập tức bĩu môi.

“Thân là hàn môn không ai chống lưng, chức vụ Điền Tiền Chỉ Huy Sứ đã là giới hạn của ngươi rồi, không liên hôn với quý tộc thì cả đời ngươi đừng nghĩ tới chuyện tiếp tục thăng tiến!”

Nghĩ là nghĩ như vậy, Đỗ Anh Vũ đương nhiên không thể nói ra, bản thân tính toán một chút xem Phạm, Đỗ trong tộc cho ai đến tuổi chưa cưới gả, thử sắp xếp một chút xem sao.

Nhân tài là phải tìm cách sớm thu về dưới trướng, mai sau cho sử dụng hay không bản thân còn có quyền chủ động.

Đi được một đoạn, chợt thấy hai bóng áo đến từ phía ngược lại chạy vào bên trong nội địa hoàng cung, thân ảnh hai tên này cực nhanh, tựa như bóng ma thoắt ẩn thoắt hiện, Đỗ Anh Vũ là kẻ mẫn cảm, rất nhanh nhận ra mấy tên này thuộc về Vạn Tiệp Doanh của lão Nội thị.

“Gấp rút như vậy, thật không hiểu là có chuyện gì?!” Hắn nhíu mày thầm nghĩ.

“Khoan... mà thân pháp của hai tên này có chút quen thuộc thuộc!!!”

Phía Vũ Cát Đái tự nhiên cũng nhận ra có người tới, dù sao đối phương cũng chẳng cố gắng che giấu hành tung, họ Vũ lựa chọn mặc kệ, Long Dực Vệ của hắn cùng Vạn Tiệp Doanh xưa nay nước sông không phạm nước giếng, hoàn toàn một bộ người dưng lướt qua nhau.

Chẳng mất bao lâu, Vũ Cát Đái đã mang Đỗ Anh Vũ đi ra cửa hoàng cung, chắp tay cáo biệt rồi quay người trở vào bên trong.

Mang theo tâm trạng nghi hoặc, Đỗ Anh Vũ bước ra khởi cửa cung, đúng lúc này chợt thấy một cỗ xa gia trang trọng xa hoa đỗ lại.

Người từ trên xe nước bước xuống.

Thiếu nữ thân khoác Cẩm bào màu xanh Ngọc thêu Loan điểu lộng lẫy đứng ở đó, kiều nhân lộng lẫy như sáng bừng trong đêm đối, cả người nàng toát ra khí chất tựa như không cốc u lan khiến Đỗ Anh Vũ mặc dù đã quen cũng không khỏi cảm thán.

Nàng từ đầu đến cuối bình đạm cười mỉm, một mắt Phượng như nước hồ thu thủy dịu dàng nhìn hắn, mấp máy môi nói...

Thiếu lang quân... chào buổi tối!

...