Lý Triều Loạn Thần Tặc Tử

Chương 300: Chụp mũ!



- Đại quan nhân, vậy ngươi định giá ta bao nhiêu đây?

Dương Đoan Hoa mắt phượng trong veo hiện lên vệt nhu nhược sợ hãi nói:

Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, nàng ở gần Đỗ Anh Vũ lâu ngày, tự nhiên cũng học được từ hắn không ít...

Đặc biệt là về khoản diễn xuất.

Không thể không nói nữ hán tử xuất ra tư thái nhu mềm mật ngọt lại có một loại cảm giác mâu thuẫn nhưng quyến rũ lạ kì, hại Đỗ Anh Vũ gần bên cũng trợn mắt, nội tâm giao động liên hồi...

“Mẹ nó, bà nương này cũng không phải không biết sử dụng lợi điểm của bản thân mà.” Đỗ Anh Vũ tặc lưỡi nghĩ thầm.

Ngô Luân đám người khi nhìn thấy nữ nhân họ Dương tư thái uyển chuyển đi tới chỗ mình thì con mắt trố hết cả ra, nhìn Dương Đoan Hoa từ trên xuống dưới không rời nổi mắt, dáng người cực phẩm, đôi chân thon dài, thân thể chỗ lồi chỗ lõm, phong tư vượt bậc...

Mẹ kiếp, vưu vật này quả thực là cực phẩm.

Nếu có thể cùng nàng qua một đêm thì tổn thọ mười năm cùng đáng...

Đó chính là suy nghĩa chung của đám công tử ca đứng ở chỗ này.

Giống như không kịp chờ đợi, Ngô Luân đôi tay chà xát một hồi, đôi mắt hau háu nhìn, bày ra vẻ mặt trư ca tiến lên nói:

- Mỹ nhân, theo ta đi, bổn công tử tuyệt không bạc đãi...

Vừa nói, hắn vừa tiến tới chỗ họ Dương, thế nhưng lúc gần chạm tới thì đột nhiên có cảm giác như bản thân vồ hụt, câu chữ cuối cùng không kịp nói ra thì đã thấy Dương Đoan Hoa giống như con lươn trạnh, trơn trượt lướt qua chỗ mình, chỉ để lại trong không khí mùi hương thơm ngát.

Ách!

Người đâu?

Ngoái lại phía sau, Ngô Luân lúc này mới nhận ra nữ nhân tóc ngắn đã ở phía sau lưng mình lúc nào không biết, nàng giống như phớt lờ họ Ngô, một đường tiến thắng tới chỗ đồng bạn của hắn.

“Phớt lờ bổn công tử ta?” Ngô Luân đột nhiên có chút phẫn nộ, cố nén lòng mà gọi vọng tới:

- Mỹ nhân, ta ở đây?

Thế nhưng nàng giống như không để tâm đến gã, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía 6-7 gã công tử ca ở phía sau, cả người có chút run lên vì Hưng phấn, ánh nhìn lúc này tựa như lang sói nhìn thấy bầy cừu non vậy.

Một tên trong đó thấy nàng bỏ qua Ngô Luân mà tiến tới chỗ mình thì cũng cười cợt, toan tiến lên trêu ghẹo, thế nhưng đột nhiên hắn bị một tên đồng bạn phía sau kéo lấy gấu áo, bực mình quay đầu, chợt thấy tên đồng bạn này mặt mày tái mét, cả người run lên bần bật như nhìn thấy cái gì kinh khủng lắm, miệng thì không ngừng lẩm bẩm:

- Dương... Dương... Dương...

- Dương Dương cái mẹ gì? Bỏ tay ra bạn ơi!! - Gã bực mình nói:

Tên kia ấp úng nửa ngày mới nghẹn ra được thành câu:

- Dương... nữ ma đầu...

- Nữ ma đầu cái gì? - Tên này làm ra mặt khó hiểu, hỏi lại

Chỉ là đột nhiên, hắn nhớ tới một cái truyền thuyết đô thị tại kinh thành.

Không phải chứ?

Trái tim hắn nhảy lên một nhịp, cả người lại như rơi vào hầm băng, rồi sau đó...

Hắn đột nhiên thấy mình lơ lửng trên không, cả người nhẹ bẫng hẳn đi, đôi tai thì ù ù không nghe thấy gì cả.

Chỉ biết lúc này tên công tử ca thấy bản thân đang bay lên trời, lượn thành một hình vòng cung, cả người cũng xoay xoay hai ba vòng giống như người ta tạo dáng khi nhảy cầu, ở trên không trung, rõ ráng có thể thấy chúng bạn bên dưới đang ngẩng đầu dùng ánh mắt kinh hãi nhìn mình...

Còn ở góc nhìn của đám hoàn khố còn lại, tên đó chỉ đơn giản là bị thiếu nữ kia một tát đập bay, giống như một trái bóng bị người nện lên không chung, tạo thành một đường cong tuyệt mĩ như cầu vòng rồi lộn cổ cắm đầu xuống dưới đất...

Một tiếng động lớn cùng một trận khói bụi bốc lên, gã thanh niên ngã cắm đầu chổng mông, máu me đầy mặt, sống chết không rõ, thế nhưng hiện tại hắn không phải là thứ mà đám còn lại quan tâm đến, thứ mà bọn hắn để tâm chính là cái nữ ma đầu trước mặt giống như sắp tiến đến chỗ bọn hắn rồi.

Cái tên phát hiện ra Dương Đoan Hoa đầu tiên cả người tái mét, nén không nổi sợ hãi, khi thấy họ Dương chuẩn bị tới chỗ mình thì vội vàng hét lên:

- Dương tiểu thư, ta là không biết ngài tới, vô ý mạo phạm, cầu tha...

Đáng tiếng, hắn lên tiến vẫn là chậm, không kịp chờ chứ “thứ” thành hình thì thanh niên kia khuôn mặt đã bị một tát làm cho biến dạng, Dương Đoan Hoa ra tay quá nhanh, theo góc 45 độ mà từ phía dưới vung chưởng chéo lên, mu bàn tay của nàng va chạm với xương quai hàm của đối phương, tạo thành một tiếng “đét” vừa đanh vừa giòn.

Có thể dùng lực của bàn tay một tát đem người bốc lên xoay vòng trên không trung liền đủ để thấy lực tay nàng mạnh như thế nào.

Đỗ Anh Vũ trông thấy cảnh tượng này thì không tự chủ lui ra sau một bước, khuôn mặt có chút thương hại, thấp giọng nói:

“Amen!”

...

Ngô Luân cả người giống như bị chúng tà, đứng như trời trồng, chứng kiến đồng bạn phía sau từng người từng người bị con mãnh thú kia tát bay lên không trung thì cả người run lẩy bẩy.

Hắn hiện tại là không rõ...

Nữ nhân này liệu có phải là dã thú đội lốt người hay không?

Hoặc bản thân hắn là hoa mắt...

Vì hắn mơ hồ nhìn thấy một hình ảnh con mãnh hổ đang tát người.

Đến lúc tên đồng bạn cuối cùng của Ngô Luân ngã xuống bên đường thoi thóp, Dương Đoan Hoa vặn người một chút giống như giãn cơ, rồi từ từ quay đầu lại chỗ hắn, đôi mắt nàng híp lại thành hình vòng cung, đôi môi đỏ con vểnh lên, bày ra khuôn mặt yêu kiều quyến rũ nhìn họ Ngô.

- Công tử, còn mỗi mình ngươi thôi đấy.

Nàng thật đẹp!

Đây là nhận định của tất cả mọi người xung quanh lúc nhìn thấy Dương Đoan Hoa lúc này.

Vẻ mặt nàng có phần hưng phần, lại có chút ngại ngùng, đôi má ửng hồng tựa như vừa thoả mãn, cặp mắt Phượng đào hoa đảo mị nhãn, một cái nhướn mày nhếch môi cười cũng có thể khiến nam nhân xung quanh hơi thở dồn dập, hít thở không thông.

Thế nhưng phối với khung cảnh xác người là liệt chổng vó phía sau cùng một bên mặt lấm chấm vết máu của nàng khiến người ta không khỏi hít một ngụm khí lạnh.

Dương Đoan Hoa đẹp, lúc đánh người lại càng đẹp, thế nhưng vẻ đẹp này người thường thụ không có nổi.

Ngô Luân nuốt lấy một ngụm nước bọt, nhìn Dương Đoan Hoa từng bước đi tới chỗ mình thì kinh hoảng tột độ, thiếu chút nữa liền quỳ xuống.

- Chuyện này... chuyện này... là hiểu lầm! Là hiểu lầm!

Hắn nghẹn giọng nói, thế nhưng nữ nhân là không nghe, vẫn một bộ nũng nịu đi tới chỗ hắn làm họ Ngô sợ chết khiếp, cuối cùng phải từng là đòn sát khí cuối cùng chính là báo ra gia thế.

- Ta là Ngô gia nhị thiếu, ngươi không thể đối với ta như vậy...

Dương Đoan Hoa lại tựa như chẳng quan tâm, nàng lúc này đã tiến tới chỗ của Ngô Luân, vươn cánh tay trắng muốt thon mềm của mình lên...

Xách cổ nâng hắn lên không trung, dịu dàng nói:

- Còn ta là Dương gia Trưởng Nữ!

Ngô Luân thân thể cũng coi như cao lớn, đại khái khoảng 1m75, so với Dương Đoan Hoa thì cao hơn một chút xíu, thế nhưng dưới cánh tay như gọng kìm của nàng thì giống như yếu đuối không thể kháng cự, gồng sức cạy ra không được.

Đôi chân quẫy đạp trong vô vọng, cổ họng hắn bị người bóp nghẹn, phát ra nhưng tiếng ọc ọc.

Còn họ Dương thì ngẩng cầu nhìn tên này dãy dụa liền lộ vẻ thích thú, đối với người khác Dương Đoan Hoa có thể một đòn đánh gục, thế nhưng tên này là kẻ cầm đầu, nàng là không muốn để cho hắn dễ dàng như vậy.

Thành Luy Lâu vốn đã đông đúc người, hiện tại có trò vui thì tự nhiên thu hút hết sự chú ý của mọi người xung quanh, đám đông nán lại nhìn xem, đừng thành một vòng để ra một khoảng không ở giữa giống như xem người ta mãi võ dùng ngực nền tảng đá vậy.

Có người đến chậm không biết tình huống liền hỏi thăm, lập tức được người đến trước đơn giản kể lại.

Ở đâu cũng vậy, thời kì nào cũng thế, trẻ trâu là đối tượng không được mọi người chào đón nhất.

Hiện tại nhìn thấy đám quấn là áo lượt này đá phải thiết bản thì khiến lòng người chứng kiến thoả mãn vô cùng, tựa như thời hiện đại nhìn thấy đám nam sinh ngổ ngáo đi xe bốc đầu rồi đâm phải thùng rác vậy, thật sự thống khoái.

Một số người nhịn không được, nấp nấp trong đám đông hô “tốt” một tiếng.

Nhìn qua cảnh này khiến Đỗ Anh Vũ híp mắt cười khẩy, nghĩ thầm đám hoàn khố này ở Luy Lâu gây thù chuốc oán hẳn không phải là ngày một ngày hai.

Hắn hắng giọng, tiến lên phía trước một bước, đảo mắt nhìn xung quanh một vòng rồi nhìn về phía Ngô Luân đang lơ lửng trên không trung, bày ra khuôn mặt bi phẫn mà quát lớn:

- Trời cao có mắt, đạo tại lòng người, chư vị bà con nhìn thấy rõ, tên khốn này chưa từng xuất sĩ, không có định phẩm, không ngữ trạng không cư chức, vậy là cư nhiên dám mặc hoàng y rêu rao ra đường, quả nhiên gan to bằng trời!!

Đám đông xung ồ lên một tiếng, nhưng đa phần đều không có hiểu, thậm chí cả Dương Đoan Hoa cùng tò mò không biết tên tiểu tử này lại định diễn cái trò gì nữa:

Đỗ Anh Vũ thì chính khí ngợp trời, chắp tay, không nhanh không chậm nói tiếp:

- Đạu Việt là có quốc pháp, có sắc phục quy chế, bên trong có viết, vương hầu công khanh cùng tam phẩm quan viên trở lên dùng tử bào, tứ phẩm, ngũ phẩm dùng chu, hồng sắc, lục phẩm, thất phẩm dùng lục sắc, bát phẩm Cửu phẩm dùng thanh sắc, viên ngoại, lại buôn hay thứ dân chỉ có thể dùng màu nâu, trắng, đen làm cẩm phục, nô tỵ hạ nhân dùng màu tro xám, đặc biệt màu vàng và hoàng kim của của hoàng thất, bình dân không thể dùng... thế nhưng mọi người lại đây nhìn rõ xem, tên này không phải hoàng tử thân vương, vậy mà lại dám dùng sắc vàng làm y phục rêu rao đi lại, quả thật là quá lớn gan, không coi quốc pháp hay hoàng thất ra gì!

Hả! Lại có chuyện này??

Đám người xung quanh sau khi được Đỗ Anh Vũ giải thích thì ồ lên một tiếng, xì xào bàn tán, thậm chí còn có không ít người cúi đầu xem bản thân mình hôm này ra đường mặc áo màu gì.

Đỗ Anh Vũ ngưng lại một chút, đảo mắt đánh giá xung quanh một vòng rồi mới cao giọng nói tiếp:

- Hôm nay tiểu tử gặp kẻ này ở đây là lần đầu gặp gỡ, tuyệt không có tư thù, thế nhưng quốc pháp cần có người gìn giữ, ai ai cũng phải có trách nhiệm, ta là nghi ngờ tên này âm mưu ngụy tạo hoàng bào, mưu đồ tạo phản, hiện tại tang vật cùng người bắt giữ tại chỗ, mong mọi người chứng kiến.

Ách!

Lý An Bình đứng ở một bên nghe Đỗ Anh Vũ định hướng dư luận thì sợ hãi che miệng, bản thân Dương Đoan Hoa cũng mộng bức, lúc thấy tên này đi ra biểu diễn, dù nàng cũng đã chuẩn bị tâm lý rồi thế nhưng vẫn là có chút không đỡ nổi.

Mẹ kiếp, nàng là nghĩ Đỗ Anh Vũ hẳn sẽ đơn giản lấy lý do tự vệ để thanh minh con bản thân thôi

Nhưng con mẹ nó, nàng là không nghĩ tới tiểu tử này khuôn mặt không biến sắc, lập tức úp cho đối phương cái danh tạo phản à!

Cái nồi này hắn chụp xuống thật là khiến người không thể đỡ nổi.

Bị treo lở lửng trên không trung nghe thấy mình bị người chụp mũ cho cái tội danh tạo phản thì Ngô Luân cũng kém chút thổ huyết.

Muốn cất tiếng thanh minh nhưng cổ họng bị người bóp nghẹt, nói không thành lời, cuối cùng bị nộ khí công tâm, nghẹn mà ngất đi.

Nhìn Ngô Luân bị người treo lên như chó chết, Đỗ Anh Vũ bày ra khuôn mặt tiếc hận, lắc đầu thất vọng nói:

- Aizz, chết tiệt cái tên chết tiệt này, bình thường không muốn, lại muốn tạo phản, đứng là nghiệp chướng, Haizz, mang người đi!

Dương Đoan Hoa khuôn mặt lúc này đang nghệt ra cũng dần tỉnh táo lại, nàng liếc liếc về mấy cái xác nằm la liệt phía sau, thắc mắc hỏi:

- Bọn hắn thì sao?

- Đồng dạng mang đi, đều là tiền của... e hèm, đều là đồng phạm, chúng ta cần phải “cẩn thận tra hỏi” một phen mới được!!! - Đỗ Anh Vũ không ngoái đầu, giọng bình thản nói ra.

Dương Đoan Hoa tự nhiên nghe hiểu mị mị cười duyên, đáp:

- Được!

Chuyện lùm xùm của đám Đỗ Anh Vũ cứ vậy liền xong, đám người Ngô Luân tất cả đều bị thân tín của họ Đỗ tiến liên dọn xác, hết thẩy mang đi không chừa một mống.

Cách đó không xa, tại một khu trà lâu đang có một nhóm người đang ngồi uống trà, mọi chuyện bên dưới bọn hắn đều chứng kiến hết thẩy từ đầu đến cuối.

Ở bên trong, một thiếu niên độ 13-14 tuổi, bộ dạng thanh tú, khuôn mặt chấm điểm một chút tàn nhan, áo quân trên thân tương đôi bình dân đơn giản, chỉ là khí chất từ dưỡng nội liễm, có phần nhu nhược, nếu khoác quý giá phục trang hẳn có thể đong vải Giả Bảo Ngọc, hắn sau khi chứng kiến sự việc phía dưới thì nghẹn họng trân trôi, ngoảnh đầu nhìn về phía tiểu tử tóc ngắn bên cạnh mình, thấy khuôn mặt tên này cùng bản thân đồng dạng, cả hai đều
nén không nổi mà đưa mắt nhìn thiếu niên mặc Cẩm phục màu tím phía đối diện, mở miệng dò hỏi:

- Đại ca, Đại Việt là có sắc phục quy chế sao?

Thiếu niên áo tím chẳng phải ai khác chính là tiểu Hầu Gia Lý Dương Quang, nhìn hắn lúc này giống như cố nén cười, lắc đầu đáp:

- Không có, là tên kia tự bịa ra... ha ha, thế nào lão Tứ, cảm thấy tên này thế nào?

Lão Tứ trầm tư sững người một hồi lâu, kết cục thở ra được một câu:

- Tiện! Quá mức đê tiện!

Lý Dương Quang bật cười, thế nhưng không thể phản bác, hắn híp mắt nhìn ra phía cửa sổ, nhìn đám người Đỗ Anh Vũ biến mất trong đám đông, lòng thầm nghĩ.

Tên này trở lại, kinh thành hẳn sẽ rất thú vị đây!

...

vô địch lưu , hài hước đọc giải trí