Lý Triều Loạn Thần Tặc Tử

Chương 278: Dò xét.



- Tổng Quản đại nhân!

Cửa doanh trại không phải là nơi thích hợp nói chuyện, nay thấy cố nhân tới, Đỗ công tử liền ra vẻ tay bắt mặt mừng, nhiệt tình tiến lên chào hỏi rồi mời lão Nội Thị tiến vào bên trong.

Hai người cũng đã gần một năm không gặp, lão nhân này thong thái vẫn như xưa, không, có chút đổi khác, có lẽ là do sắc mặt lão hồng hào hơn trước thể nên vẻ âm trầm ngày xưa cũng suy giảm, điệu bộ cũng có chút ôn tồn hơn, tựa như một lão nhân hoà ai.

Trên thân lão cũng chỉ thuần một bộ áo vải đơn bạc màu xanh đen, không phải quần áo thông thường của Quan nội thị, chứng kiến lão như thế này khiến Đỗ Anh Vũ cũng có đôi chút lạ lẫm.

Mặc dù trên thực tế hai người bọn hắn không quá mức thân thiết, thế nhưng dù gì cũng từng là đồng liêu giúp Bệ Hạ kinh doanh Cần Vương Khố, nay Tả Hữu Trưởng Xử gặp mặt, Đỗ Anh Vũ tự nhiên không thể lạnh nhạt.

Quách Ngọc Như rất hiểu ý, chỉ cần thấy tiểu tử kia đưa mắt ra hiệu liền biết đường mượn cớ lui ra, nói là chuẩn bị ít điểm tâm cho Đỗ Anh Vũ cùng lão Nội thị dùng tạm.

Lão ta cũng không có khách sáo, khuôn mặt từ đầu đến giờ vẫn giữ y nguyên một nụ cười thần bí, ánh mắt liên tục đánh giá Đỗ Anh Vũ từ cao xuống thấp, làm họ Đỗ không khỏi một phen rùng mình.

Theo binh tốt dẫn lỗi, rất nhanh cả hai đã trở lại bên trong soái trướng, Lão Nội thị âm thầm đánh giá cách bài bố của quân doanh một phen, gần gù tán thưởng:

- Nơi này bố chí không tệ.

Đỗ Anh Vũ ngượng ngùng đáp:

- Đều là do Mâu tướng quân một tay sắp đáp...

Lão thái giám bật cười, nhíp mắt trêu trọc nói:

- Mâu Du Đô, kẻ này không tệ! Ha ha, Đỗ công tử, ta ban đầu còn nghĩ ngươi định mặt dày nhận vơ cơ...

Nói xong, lão rất tự nhiên mà tiến vào trong lều, phẩy ổng tay áo một cái rồi bình thản an tọa, thậm chí lão còn ngoái đầu nhìn Đỗ Anh Vũ vẫn đang đứng chết chân bên ngoài, đánh mắt ra hiệu cho hắn nhanh chóng tiến vào bên trong.

- Đỗ công tử, nơi này là địa bàn của ngươi, ngươi thật không muốn ta phải mời ngươi tới ngồi chứ?

Đỗ Anh Vũ trợn tròn mắt không nói ra thành lời.

Con mẹ nó, lão già, ngươi còn biết nơi này là nhà ta?

Cứ thế liền tiến vào?

Kiếp trước ngươi là con ruồi sao?

Lững thừng tiến vào vị trí chủ tọa, cùng lúc đấy đám thuộc hạ theo sự sắp xếp của Quách Ngọc Như cũng đã dâng trà bánh lên.

- Nơi này nghèo hèn, không có trà tốt, thật là để cho Đại Tổng Quản chê cười rồi.

Đỗ Anh Vũ nâng chén trà, ra dấu mời, buông câu khách sáo.

Lão thái giám chỉ cười nhẹ đáp lễ, nhấp một ngụm trà cho có lệ, lão đến đây tự nhiên không có mục đích bình phẩm loại trà, chỉ là đột nhiên nghĩ tới một chuyện thú vị, liền liếc Đỗ tiểu tử, trêu đùa nói:

- Đỗ công tử cùng Lê quận chúa kết giao thân thiết như vậy, chỉ cần nói một tiếng liền không gặp không có trà thơm...

Sau lão mắt híp lại, tông giọng trầm xuống:

- Đến cả sắt công tử còn có thể từ chỗ nàng xoay sở được, chút trà cỏn con thì đáng là gì!

Đến rồi!

Lai giả bất thiện.

Từ lúc lão thái giám này xuất hiện ở đây thì Đỗ Anh Vũ liền biết kẻ này không có ý tốt, chỉ không nghĩ lão đầu tiên lại đánh động vấn đề này.

Trong lòng thở dài nhưng ngoài mặt Đỗ Anh Vũ thần thái vẫn tự nhiên, mỉm cười chắp tay hồi đáp:

- Đại Tổng Quản nói đùa, Trà và Sắt sao có thể cùng một chỗ đánh đồng. Một thứ chỉ là đồ uống giải khát, một thứ lại có thể giúp cho người ta sản sinh nông cụ, từ đó khai khẩn đất đai mà thu lấy lương thực dâng cho Bệ Hạ, giá trị chính là hoàn toàn khác biệt...

Lão nhân gật đầu nhẹ, bâng quơ nói:

- Thật là chỉ dụng để làm nông cụ sao?

Đỗ Anh Vũ đầu gật cái rụp, rồi bày ra bản mặt bất đắc dĩ hồi đáp:

- Chút sắt cặn đấy ta muốn làm nông cụ cho dân còn thiếu, có thể đủ để làm cái gì chứ?

Đây tự nhiên là nói xạo, nông cụ tất cả đều là từ đồng nát sắt cũ hay là những binh khí đã hỏng hóc nung ra mà rèn lại, những thỏi sắt mới tất nhiên là để làm binh khí.

Chẳng cần biết có lừa được người hay không, thế nhưng Đỗ Anh Vũ đánh chết cũng không có thừa nhận.

Lão Nội thị là kẻ tinh tường, nào có thể dễ bị loa qua như vậy, thế nhưng lão cũng không có làm khó họ Đỗ, chỉ thở dài nhắc nhở:

- Lão phu tới đây cũng không phải để chất vấn công tử việc này, chỉ là nhắc nhở công tử một điều, làm gì cũng phải biết điểm dừng, chuyện bán Muối của công tử lần trước Bệ Hạ đã tốn không ít công sức để giúp ngươi che dấu, hiện tại nếu cả Sắt công tử cũng muốn làm càn, ngựa quen đường cũ thì thật làm Bệ Hạ người thất vọng.

Đỗ Anh Vũ khuôn mặt thoáng đỏ ửng, tựa như bị người bắt gian tại trận.

Hàm ý của lão thái giám rất rõ ràng, ngươi buôn lậu muối thì cũng thôi đi, hiện tại sắt ngươi cũng muốn buôn lậu thì thật là hết nói...

Đại Việt không giống các triều đại phong kiến phương Bắc, sắt muối không phải là cấm vật, nhưng chỉ có thể lưu truyền nội bộ, tuyệt không thể xuất khẩu...

Đặc biệt là sắt thì càng cấm tiệt, nếu bị phát hiện buôn lậu tất sẽ nghiêm trị.

Đỗ Anh Vũ biết vấn đề này không thể đùa, lập tức tại chỗ thề thốt tuyệt không có ý định này.

Thấy lão ta không còn nhắc lại thì họ Đỗ mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, chỉ là bão cũ chưa qua, bão mới tại tới, lần này bộ dạng lão nội thị còn nghiêm trọng hơn trước, đột nhiên đập bàn, giọng điệu có chút âm trầm, lão nói:

- Đỗ Anh Vũ, ngươi... to gan lắm...

Con mẹ nó, trở mặt nhanh nhểu vậy?

Thế nhưng Đỗ tiểu tử giống như đã có sự chuẩn bị, lập tức bị khuôn mặt nghệt ra, điệu bộ mộng bức, hỏi:

- Đại Tổng Quản, ngài nói gì tiểu tử không hiểu?

- Ngươi làm gì tự bản thân ngươi hiểu rõ, còn để ta phải nhắc sao?

Đỗ Anh Vũ hoảng sợ, vội vã chắp tay đáp:

- Tiểu tử thật không rõ ràng, mong Đại Tổng Quản thẳng thắn chỉ ra cái sai.

Lão nội thị nheo mắt, thần sắc hơi động:

- Ta hỏi ngươi, nửa năm trước người có phải hay không xuất hành đến Tống Quốc.

Đỗ tiểu tử gật đầu, thừa nhận đáp:

- Không sai, nửa năm trước ta ra biển diệt phỉ, sau thì có đến Tống Quốc một chuyến, vừa mới trở lại hôm qua.

- Ta hỏi ngươi, ngươi tới đó làm gì? - Lão thái giảm tiếp tục hỏi:

Đỗ Anh Vũ tại chỗ đáp trả:

- Tất nhiên ra đi buôn bán, Đại Tổng Quản, ta mặc dù nhỏ tuổi thế nhưng cũng là hàng thật giá thật là một thành viên của Hồng Hà Thương Hội, ra nước ngoài ngoại thương kinh doanh hẳn không phạm pháp đi.

- Ngươi đến đấy bán cái gì?

- Đá! - Đỗ Anh Vũ lập tức đáp, sau thì híp mắt tươi cười nhìn lão Nội thì, dùng ánh mắt ta ngươi đều hiểu nói tiếp:

- Chinh là đá hoa cương ngày đó ta nhờ Đại Tổng Quản... hắc hắc.

Lão Nội Thị khuôn mặt lập tức tối sầm, không nghĩ tiểu tử này còn có thể móc nối đến mình liền ho khan, tiếp tục hỏi:

- Nói là kinh doanh, vậy thì lợi tức ở đâu?

Đột nhiên, Đỗ Anh Vũ đứng bật dậy, ánh mắt nghếch lên trên trần, sau thì thở dài, từ từ cúi đầu xuống, bày ra khuôn mặt chán trường hơn bao giờ hết, đôi mắt đỏ hoe, thiếu chút nữa thôi là lệ nóng doanh tròng, hắn nói:

- Chuyện này, kể ra thì thật dài... Haizz, tiện có Đại Tổng Quản ở đây tiểu tử có chuyện muốn bẩm báo.

Lão nhân chằm chằm nhìn Đỗ Anh Vũ một hồi lâu sau mới phất tay ra hiệu hắn thoải mái nói.

Cố sự tự biên của Đỗ Anh Vũ là đã chuẩn bị từ trước, tất cả chính là chờ lúc này mặt đối mặt với lão Nội Thị, châm một ngụm trà lấy giọng, Đỗ tiểu tử ánh mắt lộ vẻ xa xăm tựa như lão nhân đã trải qua đủ đắng cay ngọt bùi, từ tốn kể lại cho Lão Nội thị nghe tất cả mọi chuyện tại phía Bắc mà hắn đã gặp phải.

Câu chuyện không ngắn không dài, chia làm bốn hồi, phần đầu từ lúc hắn đặt chân đến Hợp Phố cho đến lúc chuyển Đá Hoa Cương tới Ung Châu.

Phần hai là sau khi hắn bị Tráng Nhân bắt giữ đồng thời cũng bị cuốn vào cuộc phản loạn ở Quảng Tây.

Hồi ba chính là nói về những việc hắn phải làm cho người Tráng để có thể tự cứu.

Kết thúc chính là nhân lúc hỗn loạn hắn chạy thoát trở về.

Một hơi kể chính là gần một canh giờ trôi qua, xong xuôi, Đỗ Anh Vũ hợp lấy vài ngụm không khí, vẻ mặt trầm ngâm nhìn về nơi xa, thở dài nói

- Đó là tất cả những gì tiểu tử gặp phải... Đại Tổng Quản ngày không rõ lúc đó hung hiểm cỡ nào, ta thiếu chút nữa là không thể trở lại gặp ngài, phụng sự Bệ Hạ rồi, hiện tại nghĩ lại trong lòng vẫn còn sợ hãi, lúc này đánh chết ta cũng không dám quay trở lại...

Nói quá hăng say, Đỗ Anh Vũ cảm thấy tông giọng của mình có chút giả, liền vội vã hắng giọng điều chỉnh, hạ thấp âm lượng xuống một chút, hơi ngưng lại, liếc vắt sánh giá lão nhân trước mắt.

Lão thái giám im lặng lắng nghe nãy giờ, nghe xong rồi vẫn không nói năng câu ghi, hoàn toàn không tỏ thái độ tin tưởng hay không làm Đỗ Anh Vũ có chút lo ngại.

Mẹ kiếp, tin hay không tin thì ít nhất cũng nên thể hiện ra để ta biết đường đối phó chứ?

Lúc này Đỗ Anh Vũ giống như tù nhân đang chèo quan toà phán xét, cứ mỗi một giây trôi qua là lòng phải căng thẳng thêm một phần.

Câu chuyện hắn kẻ tự nhiên vẫn thiếu sót, thế nhưng hắn là đang đánh cược....

Cược rằng bản thân tin tức lão Nội Thị nhận được là không hoàn chỉnh.

Hắn không tin tay trong của triều đình lại có thể nắm rõ chân tơ kẽ tóc mọi việc.

Mà thông tin không hoàn chỉnh thì sẽ khó lòng có thể kiểm tra cũng nhiều bác bỏ được câu chuyện mập mờ của hắn.

Đột nhiên, lão nhân khuây khỏa cười một tiếng, rồi tiến lên vô lấy vai của họ Đỗ, an ủi nói:

- Được, ta đã hiểu, Đỗ công tử, ngài gặp họa không chết, về sau tất sẽ có hậu phúc, công tử thời qua đã chịu đủ mệt mỏi kinh hãi rồi, hiện tại trở lại nghỉ ngơi đi thôi.

Ách!

Cứ thế là xong?

Dễ dàng vậy?

Đỗ Anh Vũ nhìn lão nhân cứ vậy đơn giản bỏ qua cho mình thì lấy làm bất ngờ.

Biết bao suy nghĩ, toan tính để đối phó với những lời chất vấn kế tiếp của Đỗ Anh Vũ đều không có cơ hội xài, việc này khiến cho hắn vừa cảm thấy mất mắn lại vừa tiếc rẻ.

Hiện tại bảo hắn có an tâm không thì hoàn toàn là không, tính hắn vốn đa nghi, cái gì càng dễ dàng lại càng lo sợ.

Thế nhưng nếu đối phương đã vậy, hắn lúc này mà biểu lộ quá mức thì không hay, vậy nên trước mắt thuận nước đẩy thuyền, Đỗ Anh Vũ tạm quên đi chuyện này, cười rạng rỡ tiễn lão thái giám ra đến tận cửa doanh trại.

Chỉ là khi thấy lão Nội thị sắp sửa rời đi thì Đỗ Anh Vũ chợt nhớ ra một chuyện, y lập tức cao giọng gọi với theo.

- Đại Tổng Quản, tiểu tử nghe nói... nghe nói là sứ giả tại kinh thành sắp tới Yên Hưng, sứ giả lần này không phải ngài sao?

Lão nhân hơi giật mình một chút, sau thì cười tủm tỉm, gật đầu đáp:

- Đúng vậy, lần này lão chỉ là thuần tuý dạo chơi, sứ giả là người khác, vài ngày nữa công tử liền sẽ gặp.

Thần mẹ nó dạo chơi, ngươi rõ ràng là đi thăm dò ta!!

Tin ngươi mới là có tà!

Đỗ Anh Vũ miễn cưỡng nặn ra nụ cười, chắp tay bái biệt lão.

Trở lại vào bên trong, Đỗ Anh Vũ ngồi phịch lên ghế, cả người như đang nằm ườn ra, ánh mắt không có tiêu cự nhìn lên khoảng không trước mặt

Chuyện lần này....

Nội tâm hắn mách bảo chuyện này không phải cứ thế là xong...

Chỉ là hiện tại hắn chẳng thể làm gì cả...

Haizz! Chuyện tới đâu thì tính tới đấy vậy.

...

vô địch lưu , hài hước đọc giải trí