Lý Triều Loạn Thần Tặc Tử

Chương 255: Chức vụ mới.



Nhớ ngày đó, khoảng 6 tháng về trước, độ trung tuần tháng hai.

Nửa tháng sau ngày rồng ngẩng đầu mừng 2 tháng 2, Yên Hưng Sơn Cốc lúc đó cũng vừa mới lừa gạt tới tay, Đỗ Anh Vũ mang theo đám người dưới tới một khu đất nhìn đất tương đối khô cằn, tiểu tử này đi đầu làm việc, vung tay cuốc từng lớp đất xới đi lên.

Việc luyện công với Lý Ứng là cuốc đất, vậy nên hiện tại Đỗ công tử đối với việc này tương đối thành thục, mặc dù hắn kỳ thật chưa từng trải qua việc đồng án lần nào trong đời.

Đất rất cứng, rất khô, thân thể nhỏ bé của Đỗ Anh Vũ phải nghiến răng nghiến lợi, gồng sức vung cái cuốc xuống nền đất, mỗi lần như vậy cả người hắn đều rung lên bần bật, có chút cố sức mà làm.

Rất nhanh nền đất bên ngoài bị phá vỡ, Đỗ tiểu tử vặn mình xúc sang một bên, càng phá, càng để lộ ra những lớp đất màu mỡ bên dưới, cứ vậy hắn hì hục làm nửa ngày thì chịu hết nổi, ngồi xổm trên đất, phì phò thở như chó.

Lúc đó Tô Hiến Thành đứng cạnh bên cũng lắc đầu chán nản, tiến về chỗ hắn, một bên ném cho cái bình nước trà, một bên thẳng thừng nói:

- Đã nói ngươi rồi, việc này chỉ cần làm dáng là được, ngươi lại thật muốn thử sức, giờ thì khổ chưa?

Đỗ Anh Vũ cười cười quay đầu sang, đưa tay tiếp nhận cái ấm nước trà, chợt cảm thấy đau nhói, nhìn lại lòng bàn tay mình đã bị trầy trật đến đổ cả máu, bàn tay nhỏ bé loang lổ vết đất bẩn lẫn máu me khiến mấy tên hạ nhân hốt hoảng sợ hãi, vội vã chạy đi tìm thau đồng đựng nước cho Đỗ công tử rửa tay.

Thằng nhãi con này ngược lại lại giống như không tim không phổi, vẫn khì khì cười, chẳng để ý đến thân phận mình mà ngồi bệt hẳn xuống đất, hắn ngẩng đầu nhìn một mặt đang chán nản của Tô Hiến Thành, giọng đều đều nói:

- Tô huynh, ngươi sai rồi, ta xưa nay định nghĩa chỉ có làm hoặc không làm, không có làm dáng, làm thử...

Tô Hiến Thành nhãn đồng giãn nở, mắt có chút trợn ngược nhìn tiểu tử này, toan trêu hắn ba hoa thì đột nhiên Đỗ tiểu tử đối với một trên hạ nhân đang ôm cái sọt hạt giống đừng gần đó làm dấu hiệu, vẫy vẫy tay gọi hắn lại.

Cầm lấy cái sọt hạt giống của tên đó, tiện tay ném cho Tô Hiến Thành vẫn còn đang mộng bức, Đỗ Anh Vũ nghiêm mặt, thẳng thắn nói:

- Tô huynh, thế đạo đôi khi giống như cái lớp đất khô cằn của Yên Hưng này vậy, muốn nó có thể sinh trưởng trước phải phá hủy nó, sau thì gieo nhưng hạt mầm mới, kiên nhẫn chỉn chu chăm sóc nó, vậy mới có thể khiến nó sinh sôi...

- Phá hủy dẫu có khổ, bàn tay dẫu có nhuốm bẩn, có đổ máu, thì ta vẫn phải đi làm, thế nhưng thứ ta cần lại là một người mang cái tâm của kẻ trồng lúa, thật tâm chăm bẵm, đủ kiên nhẫn để chờ kết trái trổ bông..

Ánh mắt Đỗ Anh Vũ nheo lại, trở nên sắc bén như dao, chằm chằm nhìn vào Tô Hiến Thành, hắn nói:

- Người đó không ai khác chính là Tô huynh đây!! Đạo nghĩa của việc sinh sôi, một mình ta là làm không nổi, cần thêm một kẻ gọi Tô Hiến Thành nữa mới được ha ha!

Cười dài một tràng, Đỗ Anh Vũ đứng dậy, tiến tới chỗ mấy tên hạ nhân đang ôm thau đồng cùng xà phòng, rửa tay rồi cứ thế bỏ đi, để lại Tô thư sinh tay ôm lấy cái sọt mội cái bóng lưng cool ngầu, bản thân họ Tô còn ngơ ngác nghĩ về cái gọi là “đạo nghĩa của việc sinh sôi” mà Đỗ Anh Vũ nói.

“Con mẹ nó, nói một tràng đạo lý, cuối cùng là ném việc này lại cho ta?!!”

Đến lúc Tô Hiến Thành nhận ra thì không biết Đỗ tiểu tử là chuồn đi từ lúc nào, không còn cách nào khác, hắn lại phải thay thế tiểu tử này làm những việc còn lại...

Kể từ ngày đó, hai kẻ này giống như trở nên ăn ý, một kẻ chuyên khai phá, một tên theo sau thiết lập.

Khoảng bốn tháng trước, vào đầu tháng tư, Đỗ tiểu tử nói với Tô Hiến Thành rằng “chúng ta phải phá vươn ra bên ngoài”.

Vậy là tiểu tử này lên thuyền, một đường lên phía Bắc, hẹn Tô Hiến Thành mặc kệ kết quả thế nào, tháng 7 hãy đến làm người “gieo trồng hạt giống” cho hắn.

Tô Hiến Thành vẫn như thường lệ, đúng hẹn mà đến, chạy theo sau chùi đít cho Đỗ tiểu tử. Thông qua gã huyện lệnh Vu Mãnh bị Mizukune tóm tới, họ Tô xem như cũng nắm được phần nào tình hình tại Hợp Phố, mấy ngày nay vừa giải quyết một số vấn đề còn tồn đọng tại đây, vừa âm thầm quan sát các biến đổi mà Đỗ Anh Vũ mang lại cho nơi này.

Nhìn qua thì chỉ có những xáo trộn đầy hoang mang hỗn loạn...

“Mẹ kiếp, ngươi lại vứt cho ta một mớ bòng bong rồi chạy!!” Chuyện Yên Hưng còn chưa xong, nay lại bị tên cấp trên này ném cho một nan đề khác, Tô Hiến Thành không khỏi chửi thầm.

- Tô... huyện lệnh?!

Hoàng Thành ngồi đối diện, chợt lên tiếng kéo Tô thư sinh từ miên man suy nghĩ trở lại.

Tô Hiến Thành ngẩng đầu, ngượng ngùng cười, liền nói:

- Ta nghe hai vị có điểm nghi hoặc, cần được giải khai tâm kết, nói đi, xem ta có thể giải đáp được điều gì?

Hoàng Thành cùng Tiền Phương không hẹn mà nhìn nhau một đợt, cuối cùng vẫn là họ Hoàng lên tiếng, hắn ngập ngừng một chút rồi nói:

- Sau này... chúng ta sẽ như thế nào?!

Tô Hiến Thành cười mỉm, đan tay chéo đặt lên trên bàn, nhẹ giọng nói:

- Về cơ bản không có gì thay đổi, nhiệm vụ của hai vị vẫn là báo cảnh an dân, bảo vệ bình an cho một vùng.

Tiền Phương nghe vậy thì nheo mắt lại, hiển nhiên những lời đáp chung chung của Tô Hiến Thành không làm thỏa mãn hắn, cảm thấy đối phương vẫn giấu giếm quá nhiều, hắn tại chỗ hỏi thẳng:

- Chúng ta... phải làm phản lại triều đình sao?

Phía đối diện, Tô Hiến Thành lắc đầu, hời hợt đáp:

- Không cần!

Liếc nhìn thấy đối phương vẫn không hiểu, Tô Hiến Thành điềm nhiên giải thích.

- Sau cuộc chiến lần này, ngươi Tráng là bên phe thắng lời, bọn hắn vốn dĩ đã dành được cả một vùng này, nơi đây đã không còn chỗ cho người Tống các vị sinh sống nữa, nhưng Đỗ công tử không muốn như vậy, hắn giúp người Tráng để đổi lại một mảnh đất cho các vị cắm dùi, cho những người dân Tống còn sót lại có một mảnh đất để sinh tồn, nếu sau này Tống triều có thể giành lại được Quảng Tây, nơi này tự nhiên sẽ trở lại lãnh thổ của Tống, nhưng nếu không thì tự nhiên mọi chuyện ở đây đều sẽ là chúng ta tự giải quyết với nhau.

Liếc sang nhìn Hoàng Thành, Tô Hiến Thành nói tiếp:

- Việc người Tráng muốn giết sạch Tống dân, Tống quân cũng muốn giết hết đám dân chúng ở đây cho rảnh nợ, ta nghĩ Hoàng Huyện Thừa là rõ hơn ai hết, ta nói có sai không hả Hoàng Huyền Thừa?

Hoàng Thành nghe vậy khuôn mặt liền đắng ngắt, những kí ức không mấy vui vẻ cứ như vậy mà trở lại khiến hắn nhất thời không nói lên lời. Tiền Phương bên cạnh thì ngạc nhiên quá đỗi, vội vã quay sang, thấy Hoàng Thành nhắm mắt, khẽ gật đầu liền hoang mang vô cùng.

Họ Tiền hắn là không biết việc này, nói như vậy thì chẳng phải đám người bọn hắn chính là thứ bị vứt bỏ hay sao, nhịn không nổi, hắn liền nổi xung, đập bàn đừng dậy, phẫn nộ chỉ tay vào mặt Tô Hiến Thành cùng Hoàng Thành, quát lớn:

- Mẹ kiếp, ta không tin! Đây là các ngươi tự biên tự diễn, thông đồng lừa gạt ta đúng không?!

Tiếng động bên trong vừa mới truyền ra, phía bến ngoài Phí Công Tín giống như chờ sẵn, hắn liền đạp cửa xông vào, đao trên tay lăm lăm cầm sẵn, miệng hăm hở toe toét cười, nói:

- Là tên nào muốn làm loạn?!

Tô Hiến Thành thấy bạn mình muốn xông tới làm thịt Tiền Phương liền vỗ trán, cảm thấy tên này giống như rảnh đến phát điên rồi, vội vàng quát:

- Chúng ta chỉ đang nói chuyện, ngươi trở lại canh gác cho ta!!

Phí Công Tín toan muốn xông tới, lại nghe thấy Tô thư sinh nói liền buồn bực, tiu nghỉu đi ra.

Nhận thấy trong phòng không khí vẫn còn nặng nề, Tô thư sinh nhoẻn cười nhìn Tiền Phương, biết tên này còn chưa chấp nhận sự thật, hắn cũng không có trách nhiệm phải chiều chuộng, cứ vậy thẳng thắn nói:

- Tiền Thống Binh... ngươi nghĩ tại sao bọn ta phải lừa ngươi, giết ngươi không phải là dễ dàng hơn sao?!

Ách!!

Tiền Phương nghe Tô Hiến Thành hỏi ngược liền cứng họng, không biết giải thích việc này ra sao...

Đúng thế à!! Đối phương hoàn toàn có thể giết hắn, việc gì phải tha cho hắn?!

Nghĩ nghĩ một chút, Tiền Phương cứng đầu cứng cổ đáp:

- Là các ngươi muốn lừa gạt ta làm việc cho các ngươi... muốn ta trợ trụ làm ác!!

Tô thư sinh bĩu môi, lập tức nói:

- Tốt! Vậy bây giờ ta cho ngươi cơ hội, ngươi lập tức nghỉ việc, mang theo vợ con rời đi, ta tuyệt không ngăn cản, thế nào?!

“Chuyện này...” Tiền Phương lại ngập ngừng, hắn cả đời đều sống ở đây, hiện tại muốn hắn đi thì biết phải đi đâu bây giờ.

Không cần đợi họ Tiền trả lời, Tô Hiến Thành giống như đọc được suy nghĩ của đối phương, lại nói tiếp:

- Nơi này là quê nhà của ngươi, chúng ta không ép ngươi đi đâu cả, thế này đi, từ đi chức vụ... trở lại sinh hoạt, sống như một người dân bình thường để tránh cho ngươi không phải “trợ trụ làm ác”, bảo vệ danh tiết của mình.

Giọng của Tô Hiến Thành đều đều vang vọng, không có một tia thúc ép, thế nhưng Tiền Phương giống như bị bắt bí, cảm thấy có phải là bản thân là tự mình đa tình, tự cho bản thân là quan trọng?!

Mẹ kiếp, từ lức giúp đám người Đỗ Anh Vũ đoạt Khâm Châu thì hắn còn có cái mẹ gì danh tiết nữa, Tiền Phương chỉ muốn tìm một lý do để tự biện minh cho hành động của bản thân mình mà thôi.

Hắn đơn thuần chỉ muốn lừa mình dối người!

Hoàng Thành ngồi im lặng nãy giờ nhìn không nổi nữa, lên tiếng giảng hoà, quay sang chỗ Tiền Phương, hắn nói:

- Tiền huynh, nếu ngươi tin ta thì nghe ta nói, tất cả nhưng gì vị Tô Huyện Lệnh này vừa nói đều là sự thật, nếu muốn kiểm chứng thì rất đơn giản, hãy đến hỏi những người dân di chuyển từ Ung, Hoành hai vùng về đây không phải là rõ ràng sao? Ta lừa gạt ngươi, thế nhưng hàng vạn con người đó hẳn sẽ không lừa gạt ngươi chứ!!

Tiền Phường hừ lạnh, ngồi xuống, thả ra một câu ngoan thoại “ta tự khắc sẽ kiểm tra” rồi ngồi im tại chỗ.

Tô Hiến Thành biết thằng cha này cũng chỉ là dáng mà thôi, cũng không thèm để tâm nữa, an nhiên mỉm cười, đẩy về số công văn về chỗ hai người, nhẹ giọng nói:

- Nãy giờ coi như là giải khai cho các vị, Đỗ công tử có câu nói chuyển lại cho hai vị, hắn nói “không ai có thể ép các ngươi cầm đao, trừ khi các người cảm thấy điều đó xứng đáng!!”, kì thật ta làm huyện lệnh cũng chỉ là danh nghĩa tạm thời, nơi này là một vùng đặc biệt, các chức danh cũng theo đó mà đặc biệt, đây là công văn bổ nhiệm cho hai vị, mời các vị đọc qua!!

Tiền Phương cùng Hoàng Thành nhìn xuống mỗi bộ công văn trên tay mình, nhìn các loại chức danh khác lạ được được ghi trên đó thì ngạc nhiên trân trối.

Phía trên có viết, Hoàng Thành ngoài mặt là Huyện Thừa, nhưng chức danh nội bộ gọi “phó thị trưởng”, còn Tiền Phương thì gọi “cục trưởng cục cảnh vệ”

Hãi gã nam nhân chớp chớp đôi mắt, ngẩng lên nhìn Tô Hiến Thành, họ Tô mỉm cười gật đầu đáp lại, rồi chỉ vào bản thân nói:

- Ta cũng như vậy, bên ngoài mặt xưng là huyện lệnh, thực chất thì gọi là Thị Trưởng, ba người chúng ta đều thuộc về hội đồng thành phố, cụ thể nhiệm vụ, tránh nhiệm cũng như quyền lợi của hai vị bên trong công văn đều đã ghi rõ, các vị có thể mang về đọc, nếu có điều gì thắng mắc, các vị có thể đến đây gặp ta, thời gian này ta sẽ không có đi đâu cả.

Ba người cùng nhau nói chuyện thêm một lúc thì Tô Hiến Thành đứng lên tiễn hai người trở lại, lúc ra đến cửa, Hoa Nương một lần nữa xuất hiện, nhìn Tiền, Hoàng hai người theo xe ngựa rời đi, nàng đối với Tô Hiến Thành đứng bên cạnh đột nhiên nói:

- Có phải hay không quá gấp gáp rồi?!

Tô Hiến Thành thở dài, hắn cũng cảm thấy việc này có chút gấp gáp, thế nhưng Đỗ Anh Vũ muốn vậy thì hắn cũng đành chịu, thở dài nói:

- Bí thư Hoa, ngài nói bao giờ tên kia mới trở lại, ta hứa sẽ không đánh hắn đâu!!

Hoa Nương che miệng cười duyên, chớp chớp mị nhãn, đáp:

- Không cần phải kiềm chế, thật ra bản thân ta cũng muốn đánh hắn!!

Cả hai đều rất ăn ý, tại chỗ nguyền rủa cái tên họ Đỗ chuyên đem con bỏ chợ vài chục lần rồi ai về làm việc người nấy, công việc cần giải quyết tại Liêm Châu thật sự là rất nhiều, khiến hai người trẻ tuổi bù đầu mấy ngày nay, nếu không kịp thời giải quyết sớm sợ rằng việc chồng việc chất cao như núi, về sau bọn hắn làm không có nổi.

...

Cùng thời điểm đó, Đỗ Anh Vũ không biết bản thân ở phương xa có nhiều người đang nhớ thươn đến như vậy.

Ngước mắt nhìn Uất Giang cuồn cuồn chảy, Đỗ tiểu tử đột nhiên có chút xúc cảm trong lòng.

Không biết có phải là khi đứng trước những quang cảnh tự nhiên hùng vĩ, con người ta đều sẽ tự động cảm thấy mình thật nhỏ bé, từ đó theo bản năng đối với thiên nhiên sinh ra lòng kính sợ hay không nữa...

Mỗi một con sông trên thế giới đều thường gắn với một nền văn minh của một tộc người, trung tâm của chính trị đều một mực vây quanh những con sông đó, nếu mà nói như vậy thì chiến tranh hẳn chính là đi cướp đoạt những con sông của nhau...

Uất Giang của người Tráng, lần này bọn hắn là đã đòi lại được phần nào, dù chưa hoàn chỉnh nhưng tạm thời như vậy đã, sức người là có hạn, hăng quá sẽ hoá dở.

Không nói đến mùa mưa đường khó đi thì tại mặt phía Bắc Ung Châu là Côn Lôn Quan từ sau cuộc chiến đều đóng chặt chưa có thả lần nào.

Nơi đó mỗi giấy mỗi phút đều giống như tường đồng cách sắt ngăn không có bất cứ một con ruồi vào bay bay lại, vậy nên những vị khách phía Bắc của Đỗ tiểu tử muốn tới nơi này chỉ có thể là đi đường thủy.

Đây cũng chính là lý do Đỗ Anh Vũ trở tại nơi này.

Mấy ngày trước hắn nhận được tin, hôm nay người của Phương Lạp hẳn sẽ tới.

- Đến rồi... - Đỗ Anh Vũ ánh mắt đuôi về phía xa, đột nhiên lẩm nhẩm.

Công Đàm đừng bên cạnh che ô cũng nghếch mắt nhìn theo.

Dưới ánh trăng bạc, một đoàn thuyền từ từ theo bóng tối tại bờ phía Đông Uất Giang đi tới.

Đoàn thuyền không nhiều, chỉ độ mười chiếc nhỏ, tất cả đều treo lá cờ chữ Phương trong màn mưa có phần nặng trĩu, khó khăn lắm Đỗ Anh Vũ mới nhìn ra được.

Nhoẻn cười một tiếng, Đỗ tiểu tử đốt lên ngọn đuốc, vẫy vẫy làm hiệu, lòng ngóng chờ xem Phương Lạp rốt cuộc là phái ai đến gặp hắn.

Dựa vào thân phân sứ giả, Đỗ Anh Vũ có thể thầm đoán được mức độ quan tâm của Phương Lạp đối với lần kết minh lần này, từ đó đưa ra các hình thức đối xử.

Chẳng mấy chốc thuyền liền cập bờ, phía trên thuyền đám người cũng đốt đuốc, ở nơi đó Đỗ Anh Vũ rất nhanh nhận ra trung tâm của đám người lại là một người phụ nữ...

Nữ nhân sao?!

Đỗ Anh Vũ âm thầm thở dài!

Xem ra Phương Lạp cũng không có coi trọng hắn cho lắm rồi.

Mà ở phía đối diện, Phương Thiên Hoa cũng cau mày nhìn hai người bên dưới, đặc biệt khi nhìn thấy đón tiếp mình lại là một thằng nhãi con liền âm thầm khó chịu.

Đỗ Anh Vũ... tên này rốt cuộc đang muốn cái gì?

Phái một thằng nhãi con tới đón chúng ta... đây là coi thường Phương gia sao?!

...

Một bộ truyện khá ổn, nhiều chương không lo thiếu thuốc