Lý Triều Loạn Thần Tặc Tử

Chương 228: Liên Hoàn Kế (37) Đâm lao theo lao.



Ban đầu Vệ Nam lựa chọn chính là cách đánh “moi ruột” điển hình, hàm ý rất đơn giản, đó là liên tục mang quân khoét sâu vào điểm yếu của địch nhân, rồi sau đó tách ra hai bên cánh, khuếch đại điểm yếu đó ra khiến trận địa của quân địch theo đó mà vỡ nát.

Liên tục dồn ép khiến địch nhân cảm thấy tuyệt vọng không còn đường, muốn dốc sức đánh liều thì ngay lập tức nhẹ nhõm thả ra một con đường sống cho bọn hắn.

Đây không phải là mèo vờn chuột!

Cái này chính là thế vây 3 thả 1, thay vì vây kín 4 phía thì thả một mặt để cho quân địch cảm thấy có sinh lộ phía trước, từ đó chỉ liều mạng chạy chứ không có muốn chống cự, khéo léo né đi cái thế đập nồi dìm thuyền, đánh liều chết của quân địch.

Hai cánh có Vệ Nam cùng Nguyễn Khôn liên tục đánh giết, hậu quân còn có Hoàng Thành truy sát phía sau, trên cao thỉnh thoảng Hoa Nương còn cho người bắt phá, Bạch Châu binh đám người chết như ngả rạ.

Một bên liều mạng chạy, một bên cắn phía sau không nhả, cuối cùng bằng một cách thần kỳ nào đó, Quách Phổ cũng mang được một chút tàn quân chạy thoát ra được chiến trường.

Đám người còn sót lại ở lại thì không sống được quá lâu, rất nhanh bị Tàn Hồng doanh cùng Liêm Châu binh phía sau tàn sát sạch sẽ, không chừa lại một mống.

Trận chiến đến thời điểm này coi như chấm dứt.

“Kết thúc rồi!”

Hoàng Thành toàn thân đẫm máu, tay cầm kiếm cũng giết đến bủn rủn, tê cứng.

- Lão đại! Chúng ta thắng! Chúng ta thắng!

Vương Nhị Cẩu đứng trước mặt hắn như một tên hề nhảy nhót hò reo, có thể xem như gã trẻ tuổi này ngày hôm nay đã trải qua đủ mọi cung bậc cảm xúc.

Liêm Châu binh cùng Hoành Châu binh sống sót qua tai nạn cũng vui mừng khấp khởi, có kẻ mệt mỏi đến bức ngã vật ra đất nhưng nhưng vẫn không giấu nổi nét vui sướng.

Hoàng Thành đảo mắt nhìn qua đám người này một vòng, rồi ánh mắt hắn lại rơi vào phía trước, nơi lá Hồng Kỳ Kim Phượng bay cao, chẳng hiểu vì sao mà nội tâm cảm thấy bộn bề phức tạp.

Chiến thắng sao? Đúng!

Hắn vui vẻ sao? Không hẳn!

Vì hắn lúc này hiểu rõ bản thân mình bước qua ranh giới, không thể trở lại được nữa rồi!

Hoa Nương cùng Công Đàm đứng từ phía xa cũng quan sát thấy rất cả, tiểu mĩ nhân khoé môi nhếch lên, lộ ra nụ cười gian xảo.

Nàng thực lực chính là Tông Sư, muốn lấy đầu Quách Phổ trong tàn quân không khó, bản thân Công Đàm cũng là sát thủ đỉnh cấp, muốn giết họ Quách cũng rất đơn giản.

Nhưng cả hai đều không làm!

Là vì cái gì?

Còn không phải là để Hoàng Thành không còn đường lui nữa hay sao?

Chỉ cần Quách Phổ còn sống, cái danh phản tặc Hoàng Thành mang định rồi! Hiện tại chỉ còn có thể ngoan ngoãn làm việc dưới trướng cho Đỗ công tử, đó là đường sống duy nhất của hắn, không có con đường nào khác.

Kì thật lúc này Hoàng Thành cũng đã biết kết cục của bản thân mình, chỉ có thể tự nhủ rằng đâm lao theo lao, hắn liền mang theo đám người chạy tới, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Vệ Nam, Nguyễn Khôn cùng Hoa Nương, đến khi nhìn thấy Công Đàm cũng có mặt ở đây, hắn liền lộ vẻ cười khổ.

“Vậy ra đây chính là thứ mà công tử sắp xếp sao?”

Tâm trạng rối bời rất nhanh được Hoàng Thành ổn định, hắn hạ quyết tâm, tiến lên một bước, hướng về đám người chắp tay cúi đầu nói:

- Hoàng Thành ở đây... cảm tạ chư vị đã đến viện trợ!

Nguyễn Khôn chỉ liếc qua liền gật đầu có lệ rồi bỏ đi, bản thân hắn không thích người Tống. Vệ Nam thì có vẻ thoải mái hơn nhiều, mỉm cười đáp lại:

- Hoàng huynh đệ không cần đa lễ...

Qua loa vài câu, Vệ Nam cũng chạy theo Nguyễn Khôn, xử lý vấn đề sau cuộc chiến.

Hoa Nương dùng ánh mắt thú vị đánh giá hắn từ trên xuống dưới một vòng, nói thật so với đám người trưởng thành ở đây thì Hoàng Thành cảm nhận được từ tiểu nương tử này áp lực là lớn hơn tất cả, có lẽ là do hắn có thể cảm thấy được từ nàng hình bóng của gã thiếu niên đó nên sinh ra cái cảm giác này.

Đấy hẳn là bóng ma tâm lý!

Một hồi lâu sau, Hoa Nương mới híp mắt, tươi cười như hoa, nhẹ giọng nói:

- Hoàng thống lĩnh không cần đa lễ! Sau này đều là đồng liêu nha!

- Đồng... đồng liêu sao? - Họ Hoàng khuôn mặt đắng chát, nhưng không dám phản ứng quá mạnh.

Công Đàm mặt lạnh tanh đứng ở bên cạnh, khó khăn lắm mới thả ra được một câu:

- Ngươi... qua cửa rồi!

Nói xong, hắn cũng Hoa Nương liền đi về phía trước, bỏ lại Hoàng Thành bàng hoàng đứng đó, tâm loạn như ma.

Chiến sự đã hết, đám dân chúng cũng thấp thỏm đi ra khỏi Sơn cốc, Tống thị nhìn thấy Hoàng Thành đang đứng lặng người, thỉnh thoảng còn hơi trao đảo liền chạy tới đỡ lấy hắn, nhìn hắn toàn thân đầy máu thì hoảng hốt, vội vã thăm hỏi, thấy Hoàng Thành khẽ lắc đầu, đáp “ta không sao” thì nàng mới thở ra được một hơi, nhìn quanh không có người, Tống thị liền thấp giọng hỏi:

- Hoàng đại nhân! Chuyện gì vậy? Đám người này là ai vậy?

Hoàng Thành toan mở miệng đáp... nhưng rất nhanh ngậm miệng trở lại, chỉ lắc đầu, ra hiệu cho Tống thị chớ hỏi nhiều.

Bản thân hắn thì ngẩng đầu lên trời, nhìn những ánh bình minh vừa mới hé lộ, lặng lẽ thở dài, lòng thầm nhủ:

“Công tử! Ngài rốt cuộc của cứu tinh của ta, hay là kẻ hủy hoại ta đây?!”

...

Hắt xì!!!

Cùng lúc đó, ở phía bờ Bắc Quảng Tây, một thiếu niên cùng một lão nhân mang theo gần hai ngàn gã nam tử mặc bố y da thú, thân mang đủ loại cung nỏ vũ khí đang băng qua một khu rừng.

Đi được một đoạn thì thấy thiếu niên cứ liên tục hắt hơi, lão nhân bên cạnh hơi lo lắng liền cất tiếng hỏi thăm:

- A Vũ! Sao vậy? Bị ốm sao?

Đỗ Anh Vũ liên tục lắc đầu, nói hắn không có sao, nổi tâm thì đang từ hỏi xem là kẻ nào đang mắng chửi hắn.

Kì thật Lưu Kỷ lão nhân lo lắng là có cơ sở, Quảng Tây rừng thiêng nước độc, không nói đến côn trùng thú dữ, chỉ cần thoáng không hợp khí hậu liền có thể mắc bệnh liền, Đỗ Anh Vũ tuổi lại nhỏ như vậy, hắn mà có mệnh hệ gì thì Lưu Kỷ sẽ rất hối hận.

Nói thật Đỗ tiểu tử cũng cảm thấy bản thân mình phải rất liều mạng mới chơi kiểu dã chiến hành quân xuyên rừng như thế này.

Tại cái thời y học thiếu sót, hắn mà xui xẻo chỉ cần mắc một chút bệnh tật như sốt rét hay sốt xuất huyết liền coi như chắc xuất đi về chầu ông bà ông vải.

Kể cả bản thân có thuốc bôi trống côn trùng đặc chế của người Tráng đi chăng nữa thì thứ thuốc này rõ ràng là dựa vào cơ sở niềm tin vào thần linh là nhiều, cơ sở khoa học là hoàn toàn không có.

Đỗ Anh Vũ lúc bôi thứ thuốc kì quái này cũng phải tự hỏi một điều...

Không biết có cần phải múa may quanh đống lửa, niềm thần chú gì hay không nữa.

Vậy mới nói, thời kì cổ đại, thành trì chính là tiết điểm về thông tin liên lạc, lương thực vũ khí, cũng như nơi cư trú an toàn cho đám người, con đường ở giữa các toà thành luôn có các trạm dịch để nghỉ tạm cũng có mục địch tương tự.

Nghĩ rằng người xưa không muốn áp dụng chiến thuật nhảy cóc, chiến thuật đi vòng qua các thành trì phía trước để đánh các toà thành phía sau sao?

Bọn hắn muốn lắm chứ!

Nhưng mà không thể à!

Thực tế chỉ mới vài ngày đi đường rừng, Đỗ Anh Vũ bắt đầu cảm thấy mang theo đại quân trực tiếp xuyên núi xuyên rừng là chuyện không có khả năng, cái loại hình đường mòn Trường Sơn xin tha thứ cho hắn bất lực không làm được.

Nếu không phải người Tráng sống quen với núi rừng đồng thời cũng là dân bản địa thì không biết Đỗ tiểu tử đã lạc không biết trời nam đất Bắc từ bao giờ rồi!

Thời tiết mùa hạ nắng nóng như lò thiêu thể lực, Đỗ công tử hớp lấy ngụm nước tích trữ trong ống tre, đáy lòng có chút thất vọng, buồn buồn lên tiếng hỏi:

- Sắp ra đến đường lớn chưa?

Một mực đi thông là không được, Đỗ Anh Vũ chính là muốn hướng đến con đường bộ nối từ Tân Châu đến Quý Châu mà đi.

Toàn quân nghỉ tạm một chút, Lưu Kỷ cũng cho thám binh lên trước tuần tra, rất nhanh liền nhận được thông tin báo về.

Với cái tiến độ này thì còn ít nhất hơn 1 ngày đường nữa, Đỗ công tử vẫn còn phải cố gắng nhiều thêm!

Con mẹ nó!

Đỗ Anh Vũ nghe thấy tin này thì mặt mày méo xẹo, mẹ kiếp, hắn lúc này thật sự nhớ nhà!

- Đi! Tiếp tục lên đường! Tranh thủ thời gian rời khỏi cái nơi quỷ quái này! - Hắn chẹp miệng, thúc đám người tiếp tục cuộc hành trình.

Lương thực ngày một hao mòn, không còn đường trở lại, đâm lao theo lao, đây không phải là thời điểm mà Đỗ Anh Vũ hắn có thể nghỉ ngơi được.

...

Bạch Châu Sơn cốc.

Liêm Châu binh cùng Hoành Châu binh sau một ngày phấn chiến bên nhau tình cảm liền thăng hoa, ngồi với nhau quanh đống lửa xưng huynh gọi đệ.

Hoàng Thành lúc này cũng tỉnh giấc, cố gắng vươn mình tỉnh lại nhưng toàn thân đau nhói khiến hắn không khỏi nhăn nhó mặt mày một hồi, cúi đầu xuống thì thấy toàn thân băng bó kín mít, họ Hoàng thầm thở dài, nghĩ “quả nhiên không phải là mộng!”

Vén ra tấm vải lều, hắn nhìn ra bên ngoài thấy cả đám người đang dựng trại thổi cơm, đôi chỗ vẫn còn có tiếng khóc thút thít của những kẻ mất đi người thân sau cuộc chiến, nhưng phần lớn đều là bộ dạng như vừa trải qua họa nạn, ánh mắt hiện vẻ mông lung vì mất đi phương hướng, thập phần lo lắng.

- Lão đại! Ngài tỉnh rồi?

Vương Nhị Cẩu con hàng này giống như cầm tinh con gián, lúc đánh nhau có thời điểm hắn tựa như chó chết, nhưng hiện tại đã long sinh hoạt hổ, đầy máu phục sinh khiến Hoàng Thành không khỏi hâm mộ thầm than tuổi trẻ thật tốt.

“Hoàng đại nhân tỉnh rồi?”

“Hoàng đại nhân, ngài thương thế như thế nào rồi?”

“Hoàng đại nhân, ngài đau ở đâu sao?”

“Hoàng đại nhân...”

“...”

Gần như ngay tức khắc, dân chúng xúm lại quanh hắn, hết sức hỏi thăm, dáng vẻ thật sự quan tâm đến họ Hoàng.

Cái sự đột nhiên nhiệt tình của đám đông này khiến Hoàng Thành sững sờ, lần đầu tiên trong đời trải qua khiến hắn nhất thời không biết phải ứng phó ra sao, chỉ biết liên tục máy móc đáp lại bằng nhưng câu đại loại như ta không sao, không có vấn đề gì...

Khó khăn lắm hắn mới chen được ra khỏi đám đông, Hoàng Thành tiện tay lôi theo Vương Nhị Cẩu chui ra một góc, chụm đầu, thấp giọng nói:

- Chuyện gì xảy ra?

Vương Nhị Cẩu gãi đầu gãi tai ngẫm nghĩ rồi đáp:

- Lão đại, ngài là bị thương, ngất xỉu, sau đó liền được chị dâu băng bó, sau đó...

- Ta không hỏi những cái này, ta là hỏi chúng ta đang làm gì? Ở đâu? Mọi chuyện như thế nào rồi? - Hoàng Thành ngăn họ Vương thao thao bất tuyệt, trầm giọng hỏi lại một lần nữa.

Vương Nhị Cẩu thì mỉm cười thần bí đáp:

- Chúng ta... đang ở Bạch Châu!!

Bạch Châu?

Hoàng Thành trố mắt, giật mình hỏi lại:

- Đến Bạch Châu làm gì? Tại sao không trở lại Liêm Châu?

Sắc mặt của Vương Nhị Cẩu trở nên sắc lạnh, hung ác nói:

- Đám con hoang Bạch Châu đó hại chúng ta thảm như vậy, không báo thù làm sao có thể nuốt trôi cơn hận này!

- Báo thù? Ngươi bị điên rồi! Muốn làm phản phải không?!! - Hoàng Thành càng nghe càng giật mình, không kiềm nổi mà hét lên:

- Làm phản thì làm phản! Con mẹ nó! Bọn hắn vốn dĩ không coi chúng ta là con người, ta phản thì thế nào!! - Vương Nhị Cẩu tuổi trẻ khí thịnh, nhỏ toẹt bãi nước bọt, hung ác nói:

- Ngươi... ngươi... - Hoàng Thành chỉ tay vào mặt họ Vương, cả người run rẩy, sau thì quả quyết nói:

- Không được, ta phải ngăn chuyện này lại!

- Lão đại... ngài chậm rồi!

Hoàng Thành vừa mới có ý định cản trở thì đã nghe thấy Vương Nhị Cẩu đáp lời, cả người như bị sét đánh, dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn gã huynh đệ.

Vương Nhị Cẩu thở dài, chỉ tay về phía lá Hồng Kỳ dựng thẳng đứng phía trước, trên đó còn treo lơ lửng hai khoả đầu người còn đang đổ máu, miệng thở dài nói:

- Chúng ta... đánh xong rồi!!!

Hoàng Thành lúc này cảm thấy toàn thân như mất hết sức lực.

Lần này hắn... triệt để không thể trở lại được nữa rồi.

Không não tàn, không hậu cung, tu tiên cổ điển, tìm hiểu cố sự, mời bạn đọc đến với