Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 419: Người Bắc Nguyên tới




Thật ra mọi thứ đều là hiểu nhầm, tai hại hiểu nhầm dẫn đến sự việc như ngày hôm nay không thể cứu vãn.

Nhưng nói là hiểu nhầm thì cũng không phải, vì chuyện nó sẽ chắc chắn đi theo hướng này logics. Không thể đi chệch được. Mâu thuẫn của hai bên cuối cùng vẫn sẽ xảy ra.

Tống Kiệt đang tâm sự thật lòng, nhưng hắn cũng có chút tự dối bản thân. Tống Kiệt muốn cuộc sống của hắn tốt lên, ừ không sao. Nhưng một khi hắn muốn cuộc sống dân Mân tốt lên không bị Hán đô hộ thì chắc chắn có chiến tranh, đến lúc đó nếu Tống Kiệt lại nảy sinh thêm tham vọng, dục vọng thì việc đánh tới Đại Việt là chuyện bình thường. Đây là con đường tất lẽ dĩ nghẫu, cho nên Tống Kiệt nói hắn không muốn hại ai là hắn nghĩ vậy trong đầu. Còn hành động của hắn sẽ dẫn đến máu tanh vạn dặm, đến lúc đó không phải hắn muốn hay không muốn. Đây chính là lý do những kẻ xuyên cần bị tiêu diệt.

Còn về quan hệ Tống Kiệt và Ngô Khảo Ký rồi cả chuyện Đại Việt đúng là một cọc hiểu lầm cực to giữa đôi bên.

Nếu Tống Kiệt biết Ngô Khảo Ký không thể giết hắn, nếu giết thì coi như đồng quy vu tận , Ngô Khảo Ký cũng toi luôn. Vậy thì sẽ không có chuyện Tống Kiệt bày binh bố trận bỏ trốn.

Mà đã bày binh bố trận hại thảm Đại Việt thì chắc chắn sẽ dính tù của Ngô Khảo Ký. Thù không đội trời chung, vậy thì Ngô Khảo Ký sẽ săn cho kỳ được. Tống Kiệt chắc chắn sẽ phản kháng. Vậy là mâu thuẫn mãi mãi không được giải quyết.

Thứ đến nữa vấn đề Cẩm Y Vệ rất nhạy cảm, nghe phong phanh thấy cái tên này cộng thêm biết rõ Ngô Khảo Ký là người xuyên, lại phát triển hùng mạnh hơn cả Thăng Long, chắc chắn Tống Kiệt phải chạy gấp. Một người đàn ông muốn bảo vệ vợ con gia đình cùng tự bảo vệ mạng sống sẽ rất điên cuồng và bất chấp.

Có lẽ bản chất Tống Kiệt không phải là một kẻ tang tận lương tâm. Nhưng thỏ ngu bị ép còn cắng người huống chi một thằng xuyên không cùng tộc như Tống Kiệt.

Đừng nói lây bện Thăng Long kể cả đốt chọn Đại Việt để có thể chốn được thì Tống Kiệt cũng làm . Vì hắn có phải người Việt đâu. Cho nên giờ này Tống Kiệt trong mắt người Việt chỉ là cái xác biết đi, vì mạng chó của hắn chắc chắn người Việt sẽ hái xuống.

Thù này đã không thể tha thứ cho dù có mọi lời bào chữa.

Quay lại với Thăng Long thành mua thu long lanh dịu mát.

Lý Từ Huy từ Nghi Xuân Cung .. à không đổi thành Minh Phượng Cung rồi, chỉ là cái bảng tên thôi, chuỵ thích đổi thì chuỵ đổi, kể cả cái thánh Thăng Long này có khi đổi thành Hà Nội cho thuận nhĩ quen tai chị thì cũng không sao. Có điều Lý Từ Huy vẫn có sự tôn trọng lịch sử nhất định.


Đến cổng Phi Long thì lúc này Long Liễn chợt dừng lại. Lý Từ Huy là không chơi Phượng Liễn, chị dùng Long Liễn tứ chảo ½ . Ai ý kiến không đứng ra thử ho cái nhẹ.

Tấu chương, tấu xớ. Tấu … tấu… tấu…

Sao quan viên nhiều chuyện vậy.

Chị thật phiền.

Á à… xây lăng Bình Nam Vương…

Ông chồng ngáo còn khoẻ mạnh muốn xây lăng? Thiên Lộn, ở nhà không được mấy ngày lại vào nam ra bắc đánh nhau, chiến tướng Đại Việt chết sạch cả sao mà không để cho chồng chị ở nhà yên mấy ngày.

Càng nghĩ càng nộ. Sáu năm không gặp dần thành thói quen có nhớ nhưng không qua da diết. Tự nhiên gặp lại mấy tháng nồng cháy lại chia ly… chuỵ chịu không được rồi.

Cáu cáu cáu … ba chữa cáu viết lên trên trán…

“ Quá phiền”

Một chống tấu sớ bị nắm lăn trên đất…

Lý Thuận Béo ục gạt mồ hôi đầm đìa chạy lên hấp tấp vơ lấy từng cái từng cái xếp gọn… không ai mở miệng thở mạnh. Một đám thái giám , nô tỳ quỳ sụp tại chỗ không im lặng chờ đợi…

“ Nương Nương bớt giận bớt giận, thân thể quan trọng…” Lý Thuận nhiều năm phục vụ Lý Từ Huy đã quen tính nết, có cáu có giận nhưng không đổ đầu người oan tội.

“ Ngươi nói xem Thượng Thư Tỉnh một đám không bằng được Lê Văn Toản cùng Vũ Tường Yên hai thằng đó, chỗ này sớ đê đâu phải cứ đắp cao lên là an toàn? Còn phải xem dòng chảy, đáy sông cao thấp mà cải tạo… còn chỗ này tấu , đắp cái cầu là xong chuyện … lại nói Thanh Hoá úng ngập hai huyện dân mất trắng.. không làm kênh thì nước tiêu kiểu gì, năm nay cứu trợ thì năm sau vẫn phải cứu”

“ Đám kia một đống sách vở đã đưa đến phủ mà còn không thèm đọc… mẹ nó ma cái Nho nhe vè phú làm sao giải quyết được những thứ này?”

Lý Từ Huy phát bực, ở Bố Chính nhân viên đều rất cứng kiến thức các ngành nghề, nói chung nàng quản nhẹ như lông hồng, chỉ cần đưa ra ý chí định hướng tổng quát thì nhân viên sẽ theo logic khoa học tự giải quyết. Còn nếu gặp thứ quá khó vượt tầm hiểu biết của nền kiến thức- khoa học Bố Chính bọn họ mới đi thỉnh giáo Lý Từ Huy.

Đến đây thì sao?

Cả một đám chỉ biết lơ ma lơ mơ về nông nghiệp, thuỷ lợi, lại càng lơ mơ về thương mại công nghiệp. Giáo dục thì đang cãi nhau tơi bời chỉnh biên sách giáo dục tư tưởng đạo đức. Không một ai chú ý rằng cứ xoá mù trước đi, sau đó tiếp tục soạn sách không muộn.

Việc gì cũng đến tay việc gì cũng không thuận mắt phải sửa. Thử hỏi nàng có điên không.

“ Nương Nương, hay là triệu Lê Văn Toản về Kinh giúp ngài? Bề Tôi thấy Nương Nương quá vất vả rồi” Lý Thuận một bên nịnh nọt mà thỏ thẻ.

“ Hử… Lê Văn Toản nhập tướng? Được không đó hắn chỉ là Chi Phủ Bố Chính nhảy một lúc lục cấp vào Thượng Thư Tỉnh có hợp lý chăng?” Lý Từ Huy lẩm bẩm cân nhắc.

Lý Thuận nào dám trả lời.

“ Tại sao là Lê Văn Toản mà không phải Vũ Tường Yên?” Lý Từ Huy bỗng nhiên hỏi Lý Thuận.

“ Bề tôi đáng chết…. Nô tài đáng chết muôn lần…. Cái mồm này bậy bạ, là Thái giám không được xem vào chuyện quốc gia đại sự. Xin Nương Nương xá tội… là vì chúng ta ở Bố Chính luôn quen miện nói Lê Văn Toản – Vũ Tường Yên thành thử ra Lê Văn Toản cứ xếp đầu … vì vậy vì vậy….” Lý Thuận sợ hãi bối rối quỳ rạp rập đầu tự vả miệng đôm đốp.

Lý Từ Huy ánh mắt lóe lên suy nghĩ, câu hỏi của nàng là bẫy, chỉ cần Lý Thuận lý giải nói giúp Lê Văn Toản chứng tỏ hai thằng này có qua lại. Luật thép ở Bố Chính giờ là luật thép nơi này Cẩm Y Vệ - Đông Xưởng không được có tư hệ với quan viên. Vi phạm cách chức điều tra nghiêm trị.

Lý Thuận nói Thái Giám không được xen chuyện đại sự là sai. Lý Triều dùng nhiều thái giám ở chức vụ quan trọng lắm. Hắn không xưng Đông Xưởng không xen đại sự nhưng tâm ý đã đủ cho Lý Từ Huy hiểu.

“ Được rồi… không có lần sau” Lý Từ Huy mắt phượng khép nhẹ, dọa nạt chút gõ chút cho tỉnh ra là được không cần làm quá.

“ Bề tôi đội ơn Nương Nương, đội ơn Nương Nương” Lý Thuật toát hết mồ hôi, gần vua như gần cọp vậy.

“ Ngươi truyền khẩu dụ của ta cho Trung Thư Tỉnh nói bọn họ mau soạn hai chiếu thư. Một thăng cho Vũ Tường Yên làm Thông Nghị Đại Phu chức Thiêm Thư Xu Mật Viện Sứ, mau mau vào Kinh nhập các. Lại tăng cho Lê Văn Toản làm Chính Nghị Đại Phu thực chức Tân Bình Lộ Phủ Doãn”

Lý Từ Huy dĩ nhiên tha thì tha Lý Thuận nhưng vẫn có phòng bị nàng gọi Vũ Tường Yên vào Kinh nhưng chỉ thăng hắn Tòng Tam phẩm Thông Nghị Đại phu phẩm hàm , nhưng thực quyền là làm nhập tướng làm trong Thượng Thư Tỉnh.

Còn về Lê Văn Toản cũng không nhất bên trọng nhất bên khinh, tăng thằng này lên Chính Nghị Đại Phu phẩm hàm chính tam phẩm cao hơn cả Vũ Tường Yên nhưng thực quan lại vẫn làm ở Tân Bình Lộ Phủ Doãn quản mọi chuyện dân chính.

Tất nhiên ai hơn hai kém vẫn chưa biết . Tuy nói về Kinh làm quan thượng thư tỉnh là một bước lên trời nhưng nước Thăng Long sâu , đấu đá lung tung làm không dễ. Thò chân là có người cản trở đâu như Bố Chính nếu là Phủ Doãn sẽ hò hét một phương. Đừng thấy Tân Bình Lộ chỉ là một Lộ nhưng cái Lộ này nó quá đặc biệt, giờ Tây An Đô Hộ Phủ mở tới tận Khmer. Cửu Long Đô Hộ Phủ lại là càng to lớn, quyền lực Phủ Doãn nơi này nó kinh làm sao.

Cho nên mới nói Lý Từ Huy làm về chính trị vẫn rất nuột, rất cân nhắc, không để hai lão công thần phải đau lòng.

Đúng lúc này lại có thái giám truyền tin chạy đến.

“ Khởi Bẩm Nương Nương vạn tuế, Sứ Thần Chiêm Thành đã vào trong cửa Đoạn Môn và đứng chờ ở cổng Thuận Thiên ạ”

“ Ồ , đã đến giờ sao.. vậy thì đi thôi… Đám chiêm này đi bợ nịnh thật nhanh sao” Lý Từ Huy cười cười.

Thì ra mới đã dằng co ở dãy Dangreck thì Vua Chiêm đã vội vã cử sứ thần đi Thăng Long, không có gì ngoài xưng tội, xưng thần, nguyện bái Đại Việt làm chủ, Xưng Đại Việt làm thiên triều.

Đừng tưởng chuyện này bình thường, đã bái như vậy thì Vua Chiên chỉ được xưng Vương, muốn kế vị vua mới phải được Đại Việt phê chuẩn. Thậm chí lập thái tử cũng cần Đại Việt chấp thuận. Rồi lại nếu có tranh chấp nguôi vị lại là Đại Việt chỉ định.

Ngoài ra nếu Đại Việt muốn lập nên cơ cấu như Phủ Ngoại Giao ở Phật Thệ Thành thì người Chiêm phải nghe. Đôi khi các đại sự ở Chiêm Cơ quan này có thể xen vào.

Rất ghê gớm đấy.

Cơ mà Đại Việt còn đàm suy nghĩ đâu còn chưa đồng ý.

Sứ thần Chiêm Khóc lóc quỳ lậy cầu xin 3 ngày ở Ngọ Môn Cổng thì Lý Từ Huy mới mủi lòng gặp đâu.

Này thì thích thờ thần Shiva sau đó học giáo nghĩa lệch lạc chuyên đi cướp bóc phá làng phá xóm này. Phá cho đã đi rồi sắp bị diệt quốc lại chạy đi cầu xin.

Không thiếu học sinh là lấy bọn này làm vè làm thơ chế bĩu rồi.

Thật Chiêm thành tụi này thờ Shiva trong Hindu giáo một nhánh. Thật ra Shiva có nhiều nhánh thờ ông , lúc thì là hiện thân của thần huỷ diệt lúc lại là thần chiến tranh, thần sáng tạo, thần của khởi nguồn. Bọn Chiêm là đi theo đường Shiva thần chiến tranh huỷ diệt cho nên không cướp hàng xóm cũng đứng đường chờ khách vãng lai qua rồi thịt.

Lần này chắc là sợ té ra quần thật rồi.

Đúng lúc này lại có một thái giáp hấp tấp chạy đến.

“ Khởi Bẩm Nương Nương, Thân Cảnh Phúc Đông Mân Vương dẫn theo Người Bắc Nguyên đến điện Thiên Phúc đã chờ bên ngoài lâu rồi ạ”

Thái giám biết chuyện chứ. Chuyện này cả Thăng Long biết nào riêng gì trong cung, thậm chí xung quanh biết, à thậm chí khắp Đại Việt đều biết ai đó sợ vợ.

Cho nên nào ai dám xưng vị kia là gì? Chỉ dám lấy Bắc Nguyên người để nói về thôi.

Lý Từ Huy hơi khựng lại sau đó cười cười

“ Đi Thiên Phúc Điện, nói đám sứ thần Chiêm tiếp tục quỳ chờ đi”

Xong rồi.. Lý Thuận biết Lý Từ Huy nếu tức tối cáu giận coi như có thể qua, còn nếu cười cái điệu ấy..

Người Bắc Nguyên kia cùng Vương Gia tự cầu phúc đi.. à mà Thân Cảnh Phúc… gia cầu bình an cho ngươi.

Nhưng Lý Thuận mặt núng mỡ bắt đầu tính toán.. Hắn có nên mạo hiểm sơ múi trong chuyện này không? Nếu … nếu như thành công thì sao?

















27 đánh giá, 26 đánh giá 5 sao, 1 đánh giá 4.5 sao, truyện siêu chất lượng, chương cũng bao no, mời thưởng thức