Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 1117: Lại bị áp giai về Thăng Long




Tất nhiên dân không cãi quan, nhất là thương nhân càng không dám cãi láo, thuyền thương vội vàng tránh đường vì trên thuyền một đám binh sĩ mặt mũi trông cực hung thần ác sát doạ dẫm

Nhưng trong đó có một đội ba cái thuyền hàng không lớn không nhỏ vẫn chặn đường đi của quân đội.

“ Hừ hừ… để xem nhà nào kiêu căng ngạo mạn… hai chị dâu cứ ngồi đây để em xử lý…”

Ngô Mỹ Lệ miệng hừ hừ tay vớ lấy trường kiếm sách váy đi ra khỏi thuyền lâu…

“ Kẻ tới là ai dám ngạo mạn, đây là thương cảng, không phải quân cảng… các ngươi láo cái gì?”

Điển hình là nhị thế tổ , con nhà quyền quý. Không cần biết là ai đến Ngô Mỹ Lệ xông ra quát.

Lý Từ Huy tiểu phú bà mấy ngày nay còn nhận thêm ngàn quán từ Phong Châu chuyển về. Khoảng thời gian này tốc độ đúc tiền ở Phong Châu giảm nhiều vì không có quặng đồng nữa, quá trình đúc tiền phải cầm chừng và chờ các mỏ khai thác thêm, lượng quặng dự trữ của họ đã hết rồi.

Ký thì không thể can thiệp vào chuyện khai thác được, như vậy quá dễ lộ bí mật của hắn.

Chính vì vậy thời gian này ở Xưởng Tạm của Ký ở Phong Châu chuyển đổi luyện sắt thép. Quặng sắt thép thì nhiều hơn phổ biến hơn. Ngô Gia vẫn còn nhiều lắm các mối thu mua quặng sắt.

Khoan hãy nói về chuyện Phong Châu.

Bởi vì 1500 quán đối với một người là nhiều lắm. Thời này đắt thì 9-10 đồng/1kg gạo rẻ thì 6-7 đồng/1kg gạo. Tính sơ sơ 1500 quán tương đương tầm 2-2,5 tỉ vnd thời hiện đại. Nữ nhân đi mua sắm mà cầm 2 tỉ đi mua là ghê gớm lắm, sợ rằng mua không hết trừ khi đi mua nữ trang. Cho nên phú bà Lý Từ Huy dẫn mấy chị em đi phá của.

Ký đã nói tiêu thoải mái, hết thì hắn đúc, Huy nghĩ là thật, cho nên quyết tâm không phụ tâm ý chồng. Triệu gia nhân vận 2 tấn tiền ( 1000 quan) đi Luy Lâu chơi bời. Vẫn còn biết giữ lại 500 quan “tiết kiệm” đúng là vợ tốt mà.

Đám chị em nghe thấy đi mua son phấn, tơ lụa , nữ trang thì sướng lắm, tất nhiên càng sướng hơn khi dùng tiền người khác.

Đầu tiên cũng chỉ nghĩ mua vài ba chục quán là cùng, đến khi Huy cho gia đinh vận mấy chục rương tiền thì đám chị em mới sợ hãi dò hỏi. Nghe nói tiêu hết 1000 quán thì cả lũ xém chút ngất… vì sung sướng.

Lại nói Ngô Mỹ Lệ cũng mới mười lăm tuổi, ở nhà nữ nhân gia chánh không thích học, cưỡi ngựa múa thương thì cái gì cũng biết. Thật đúng là con gái nhà tướng gia. Chính vì vậy tính tình Mỹ Lệ có phần táo bạo, hơi điêu ngoa. Mà như nàng không phải chỉ có một ở Ngô gia… có một nhóm đấy…

Nghe đầu lĩnh nhóm quậy phá nữ nhân Ngô gia ầm ầm lao ra tay cầm trường kiếm mày liễu dựng ngược hò hét…

Lý Từ Huy không kịp cản chỉ biết lo lắng nhìn Phạm thị vợ của Ngô Khảo Tích.

“ Sẽ không có chuyện gì chứ?” Lý Từ Huy lo lắng hỏi…

“ Không biết” Phạm thị cũng điển hình nữ tử gia chánh nên biết gì đâu… chỉ biết lắc đầu không nêu ý kiến…

Chẳng được bao lâu thì thấy tiếng la hét im bặt, một đám thiếu nữ Ngô gia mặt cắt không còn giọt máu, ùa vào lâu thuyền, đứa nào đứa ấy run bần bật…

“ Chị dâu, song rồi… phen này chết chắc… chị dâu nói giúp anh hai….” Mỹ Lệ lắp bắp nói năng lộn xộn.

“ Có chuyện gì? Sao liên quan đến cậu hai?” Phạm thị khó hiểu mà hỏi.

“ Là đội thuyền của anh hai… nhìn mặt giận lắm đang tiến tới” Mỹ Lệ sợ rồi… nàng vừa mắng cho đã mồm mới phát hiện ra anh Ký ở xa xa trừng mắt nhìn.

Cả đám thiếu nữ cong mông chạy cả vào thuyền mà run rẩy.

“ Phu quân đến đây…”

Lý Từ Huy nghe vậy mừng húm , sách váy chạy ra ngoài….

Nheo nheo mắt nhìn quanh, không thấy chồng yêu đâu. Cận lòi ra đó thấy được người từ xa mới lạ đấy…

Ngô Khảo Ký thấy vợ nhỏ từ xa ngơ ngơ ngác ngác, ráo rác tìm khắp nơi thì buồn cười. Tật mắt của Huy thì hắn biết, có điều vẫn chưa đủ kỹ thuật chế tạo kính cận cho nên phải chờ đợi.

“ Từ Huy .. ở đây..” Ký la lớn…

Vẫy vẫy tay… nhảy nhảy…

Úi à… vẫn rất đáng yêu nhé… Ký cười cười để cho thuyền lớn của hắn từ từ tiếp cận….

Hơn năm mươi chiến hạm ( mười Mông Đồng) tiếp cận vây kín cả mặt sông Luy Lâu một khoảng dài, thương thuyền vội vã dẹp ra né tránh hai bên…

Ký theo thang mà leo xuống thuyền nhỏ của Huy… đang tính ôm một cái mà nơi này đông người , thời cổ đại không nên sỗ sàng quá. Hắn nắm lấy tay vợ kéo vào trong lâu thuyền nhỏ ….

“ Này thì cầm đao kiếm hò hét quan binh….”

Bốp…

“ Ái ui…”

Xoa xoa mông….

Cả đám thiếu nữ bị ăn roi… anh hai dạo này nghiêm khắc. Ở nhà bị ăn roi, ra ngoài cũng bị ăn roi….

“ Ai đầu têu, thêm một roi..”

Mỹ Lệ xoa xoa mông lép… ánh mắt né tránh mà nhìn về Huy cầu xin…

“ Phu quân tha cho các em đi, cả đám còn bé mà…”

“ Hừ hừ… nàng làm như mình lớn lắm ấy , hơn bọn này được 1 -2 tuổi chứ mấy…” Ngô Khảo Ký nói vậy nhưng vẫn buông roi.

“ Cả đám học chị dâu cả và chị Huy, ngoan ngoãn một chút, cả ngày cầm đao kiếm đi khắp nơi ra cái thể thống gì?”

Ký quát nạt một chút rồi cũng ngồi xuống.

“ Ta ở đây hai ngày cùng mọi người mua đồ sau đó về trước Thăng Long chuẩn bị quân đội còn về Bố Chính. Để lại một thuyền chiến cho mọi người đi lại cùng chứa đồ…” Đáng lẽ Ký chỉ tạm dừng ở Luy Lâu để nghỉ một hôm sau đó về Thăng Long, nhưng có vợ ở đây thì chiều nàng dắt đi mua sắm cũng thua vị.

Ở An Xá làm gì có chuyện được Shopping với nhau.

Ký ở đây thì nhiều ý tưởng hơn, thay vì cùng nhau đi mua đồ không thuận tiện tốn thời gian, mà mua kiểu ấy khó lòng ưng ý mọi người nên hắn phân tiền ra.

Riêng Phạm Thị được 70 quán các cô em khác đồng loạt 35 quán. Lý Mỹ Lệ thì Ký nhét riêng cho 50 quán… tự đi mà mua, không ai quản, thích gì mua đó.

Y như rằng cách làm của Ký quá hiệu quả. Các cô em sướng rơn, cả chi Dâu cũng mừng híp mắt cám ơn nhận tiền sau đó phân thành nhóm 2 nhóm ba mà đi sạch. Rất biết điều…

Hôm nay mới đúng là đôi Vợ Chồng dẫn nhau đi dạo phố đúng nghĩa. Lý Từ Huy cả đời ở trong cung, cưới chồng xong thì lại ở lì trong nhà, nào được chơi thoải mái như vậy…. nàng sung sướng chỗ này xà vào một cái , chỗ kia ngó một cái.

Mua lung tung hết cả… mà Ký thấy đến 7 phần chỗ mua này là không dùng đến. Nhưng thôi, nàng thích gì thì kệ nàng mua, vui là được , chỉ tột đám thân vệ trên người đã đầy đồ, cuối cùng phải gọi xe ngựa đến để trở đồ.

Quả thật phụ nữ thời nào cũng giống nhau…

Đêm nay gia quyến nữ nhân Ngô Gia ở lại trên lây hạm. Như đã nói, lâu hạm quá đầu tư vào mấy cái Lầu thuyền, ở trên đó sinh hoạt khá tiện nghi. Cái này chắc là đặc quyền dành cho giới quý tộc sĩ quan. Cho nên bọn họ chú ý lắm.

Đám chị em tíu tít khoe nhau đồ mới mua ban sáng… bày tràn lan trên thuyền.

Cả đám thống nhất ngày mai đi vãn cảnh chùa sau đó mới đi mua đồ tiếp. Tất nhiên Ngô Khảo Ký sẽ đồng ý thôi, nhưng cuộc đời đâu như là mơ, thế quái nào nửa đêm thằng bạn nhậu Lý Chiêu Văn mò được đến nơi này. Không nói hai lời trong đêm Ngô Khảo Ký lại bị một lần nữa áp giải về Thăng Long.

“ Lý Chiêu Văn... mày là mật thám à... lúc nào cũng tìm được tao” Dĩ nhiên Ngô Khảo Ký sẽ không nói câu này mà chỉ nghĩ trong đầu.

Trước mặt hắn thằng bạn rượu thịt đang ba loa phét lác nhận được lệnh từ Thăng Long cấp tốc nhất đón Ngô Khảo Ký từ Vạn Kiếp về. Cơ mà đi đên Long Biên thì bắt được Ngô Khảo Ký nên lôi đi.

“ Có chuyện gì quan trọng lắm hả?” Ngô Khảo Ký hỏi thằng bạn đang mệt bơ phờ nằm trong khoang thuyền.

Mệt thế kia, chắc phải di chuyển không nghỉ ngơi rồi.

“ Không biết, nhưng các lão đại tập trung hết ở Thăng Long chờ đợi đấy” Bạn nhậu Chiêu Văn chơi với Ký mấy tháng bị nhiễm bệnh khá nặng.

Ngô Khảo Ký đăm chiêu suy nghĩ, lão đại mà tụ tập chờ, không phải chuyện thường rồi.

“ Ngủ...” Ngô Khảo Ký cũng nằm lăn ra giường.

Nếu đã không biết chuyện gì thì lo lắng cũng vô dụng.

Thằng Văn vẫn không ngủ, cựa quậy một hồi lại quay mặt qua mà nói với.

“ Ký này, mày đi Bố Chính thì tao làm sao bây giờ?”

Mày tao là cách xưng hô mà Ký dạy Chiêu Văn, nói là anh em bạn bè chí cốt mới xưng hô vậy, thằng văn tưởng thật nên áp dụng.

“ Làm sao là làm sao? “

Ký giật nảy mình chui vào góc giường tay vớ lấy cái gối gỗ chuẩn bị lam vũ khí phòng thủ. Không phải thằng Văn chơi bóng muốn thổ lộ tình cảm chứ.

“ Thì mày đi Bố Chính…. Rượu tính sao bây giờ?” Thằng Văn cau có thổ lộ.

Từ khi uống Rượu của Ký, giờ thi thoảng uống rượu Hương Vân cảm giác lạt hơn nước ốc khó chịu.

“ Thì một là mày đi theo tao , có điều khó, mày ở Thăng Long làm quan to đời nào đi Bố Chính. Còn nếu không hai ba tháng tao gửi rượu về cho mày.”

Ký thở phào bỏ gối xuống…

“ Tao chả thích ở Thăng Long… gò bó có điều phụ thân tao không cho đi Bố Chính đâu… haizzz . Nhớ lời chuyển rượu đấy, quân tử nhất ngôn..”

Thằng Văn thở dài cánh tay gác lên gáy ngắm nhìn ánh trăng qua cửa than thở…

Hoàng gia đệ tử co trách nhiệm của họ, làm sao tự do nổi, thế giới này ai chẳng có ràng buộc.

“ Tứ mã nan truy…” Ký thì thào tiếp lời…

“ Ký này…”

“ Mày không im mồm cho tao ngủ là ăn đấm đấy..”

“……”

“ Ký ơi… ngủ chưa?”

“ Ngủ rồi…”

“Hay lần này đánh Chiêm Thành tao xin đi nhé.”

“ Mày sao biết được?”

Đáng Chiêm Thành chỉ có mấy người được biết, Ỷ Lan, Lý Thường Kiệt, Lý Nhật Trung, Lý Kế Nguyên… ấy khoan , Lý Kế Nguyên là lão cha thằng Văn, hỏi thừa quá.

“ Con nít ranh…. Mày đánh đấm cái gì. Chiến tranh có phải đùa”

“ Mày lớn hơn tao chắc…” Lý Chiên Văn hầm hừ…






Tay phải đánh võ, tay trái chơi đao, miệng niệm thần chú, chơi ngải thiên hạ. Đến ngay !