Ly Hôn Rồi Anh Đừng Mơ Tưởng Tôi

Chương 313



Chương 313: Có không ít người ở hiện trường xôn xao

Cô còn nhớ khi còn bé, vì Vũ Hải Yến nói dối, Vũ Phong Toàn đã ra sức tát mình một cái, đánh đến mức khóe miệng chảy máu.

Sau này mới biết là hiểu lầm nhưng Vũ Phong Toàn không nói một câu xin lỗi, càng không trừng phạt Vũ Hải Yến.

Dần dà mọi người cũng cho là cô sẽ quen với điều đó.

Khóe miệng Vũ Linh Đan cong cong, nở nụ cười với ý sâu xa, nói tiếp: “Cho nên tôi thật sự không hề bất ngờ với chuyện xảy ra gần đây.”

“Thật ra từ nhỏ đến lớn đã thấy nhiều chuyện như vậy, lòng tôi đã chết lặng rồi. Thậm chí tôi không biết lần này tôi lấy can đảm ở đâu ra để phản kháng, có lẽ tôi nên nghe theo lời bố đè chuyện này xuống, gánh vác hết toàn bộ lời đồn, dù sao… danh tiếng của tôi cũng đã xấu đến mức đó, không thể để cho danh tiếng của cả hai đứa con gái nhà họ Vũ đều xấu, không phải sao?”

Có không ít người ở hiện trường xôn xao.

Ngay cả người dẫn Chương trình cũng ngạc nhiên há miệng.

Cũng may có người nhắc nhở, người dẫn Chương trình nhanh chóng phản ứng, nói: “Cô Linh Đan, cô có quyền nói ra sự thật, cũng có quyền bảo vệ chính mình, có thể là trước kia quá nhỏ không hiểu những chuyện này, nhưng tôi tin sau này sẽ không còn ai có thể tùy tiện ăn hiếp cô đâu.”

Nói xong, người dẫn Chương trình dẫn đầu vỗ tay, sau đó vô số người xem đứng lên, tiếng vỗ tay càng nhiệt liệt, ngay cả người trên quảng trường cũng vô thức vỗ tay theo.

Nếu như lần này không nhờ Vũ Linh Đan, không biết còn bao lâu nữa thì sự thật mới có thể được phơi bày.

Mà bây giờ nhà họ Vũ hoàn toàn không yên ổn.

Một đám người không tìm được Vũ Phong Toàn ở Bạch Đằng mới rối rít tìm đến nhà họ Vũ.

Lúc đó, Vũ Phong Toàn và Nguyễn Kim Thanh mới vừa về đến nhà, chiến tranh giữa hai người còn chưa kết thúc đã nghe một tiếng choang, Vũ Phong Toàn bị dọa sợ đến mức trái tim run rẩy.

Chỉ chốc lát sau, có người giúp việc báo lại: “Không xong rồi, tổng giám đốc, bà chủ, bên ngoài có không ít người vây quanh, họ đang đập cửa kính.”

“Cái gì?”

Vũ Phong Toàn đi tới trước cửa sổ, lén kéo rèm cửa sổ ra chỉ cỡ một cái lỗ nhỏ, kết quả nghe thấy một tiếng choang, cửa kính vỡ nát ở trước mắt mình.

Vũ Phong Toàn giận đến mức sắc mặt trắng bệch, quát lên với quản gia: “Còn không đi báo cảnh sát cho tôi, chẳng lẽ đợi tất cả đám người đó xông vào rồi mới báo hay sao?”

“Vâng, đã báo rồi ạ, cảnh sát sẽ lập tức đến thôi.”

Quản gia ở bên cạnh liên tục nói.

Vũ Hải Yến ở trên lầu nghe thấy tiếng động, vội vàng đi xuống, nói: “Bố, mẹ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Hải Yến, con về phòng cho mẹ.”

Lúc này, Nguyễn Kim Thanh quỳ dưới đất lau nước mắt, quay đầu lại quát Vũ Hải Yến.

Thấy Vũ Hải Yến còn sững sờ tại chỗ, Nguyễn Kim Thanh liều mạng nháy mắt, Vũ Hải Yến có linh cảm không ổn, bắt đầu có chút sợ hãi, cho dù lần trước cãi nhau thì cũng không thấy Nguyễn Kim Thanh quỳ trước mặt Vũ Phong Toàn như thế.

“Được rồi.”

Vũ Hải Yến yếu ớt đáp lại, sau đó quay đầu vội vàng trở về phòng.