Lưu Manh Phố Đêm

Chương 106: Bà phương gặp chuyện



Vừa chợp mắt chẳng được bao lâu, bà Phương bỗng dưng lên cơn co giật ú ớ không thành lời. Cố Thương ngủ chưa sâu liền bị bà đánh thức, cô vội ngồi bật dậy quay sang xem xét bà thế nào thì bị bộ dạng của bà hiện giờ dọa cho sợ chết khϊế͙p͙. Sắc mặt cô so với bà lúc này là đồng loạt tái mét, mắt bà Phương nhắm nghiền, miệng sùi bọt mép trắng. Cô hít sâu một hơi chấn an bản thân trong khi thần chí hết sức hoảng loạn. Cô chạy nhanh xuống giường, bật đèn điện sáng chưng rồi mở cửa gào toáng lên: “Có ai không? Mọi người mau qua xem bà Phương giúp em với!!”

Cô vừa gọi vừa gõ cửa từng phòng nhưng kỳ lạ thay toàn bộ đều khóa cửa ngoài, giờ cô mới nhớ ra mọi người nhân lúc được nghỉ vài ngày đã kéo nhau về quê. Hiện tại, xóm trọ này khách thuê chỉ còn mỗi mình cô. 

Trời còn sớm thế này khó lòng kêu cứu, chi bằng cô nên giữ bình tĩnh và làm điều gì hữu ích hơn. Cô vào phòng tắm xả chút nước, rút khăn mặt treo trêи giá rồi trở ra giúp bà Phương lau người. Cô bấm điện thoại gọi đi, vài phút sau liền có người bắt máy, cô mừng rỡ ra mặt gieo lên: “Kiệt!”

Giọng điệu Phạm Anh Kiệt có chút lo lắng: “

[Có chuyện gì sao?] Vì chẳng ai gọi điện vào giờ này cả!

“Bà Phương đột nhiên bị co giật…”

Phạm Anh Kiệt nhíu mày: [Chết thật, anh vừa đi chùa với gia đình!]

Người bên cạnh xen vào: [Ai đấy Kiệt?]

Hắn cười trừ đáp: [Thương đấy mẹ!]

Bà Phạm vui vẻ ra mặt: [Đâu mẹ xem nào…]

[Thương hình như xảy ra chuyện gì đó…]

Cố Thương có thể nghe thấy tiếng huyên náo qua đầu dây bên kia, biết không thể trông mong gì hơn cô tắt máy. Phải rồi! Cô nên gọi cứu thương!

Cố Thương luống cuống bấm ba con số khẩm cấp gọi đi, rất nhanh đầu dây bên kia bắt máy: [Xin chào đây là đường dây nóng phòng cháy chữa cháy, anh chị cần giúp gì không ạ?]

Trời ơi! Mày đi học bao năm trả hết thầy cô rồi sao! Cố Thương nửa ngại ngùng nửa cuống quýt: “Em… em muốn gọi cứu thương…”

Đầu dây bên kia vẫn hết sức bình tĩnh nhẹ giọng tư vấn: [Em vui lòng gọi cho số xxx để liên hệ đến bệnh viện gần nhất!]

“Vâng ạ!”

Tình hình của bà Phương càng thêm nghiêm trọng, chứng co giật càng thêm mạnh, sắc mặt bà trắng bệch, tay chân lạnh ngắt, bọt mép sùi trắng miệng. Cố Thương cầm khăn lau cho bà, cô hoảng đến độ tay cầm mỗi cái khăn mỏng cũng run rẩy chẳng ngừng. Hiện giờ chỉ còn mỗi mình cô, cô cần phải thật bình tĩnh! Cô không được phép hoảng loạn! Cô phải bình tĩnh! 

Cố Thương lấy điện thoại bấm đúng số hướng dẫn của bên phòng cháy chữa cháy gọi cho bên bệnh viện. Cô không giỏi giao tiếp, lắp bắp một hồi mới có thể nói rõ ràng địa chỉ cho bệnh viện biết. Cô làm theo hướng dẫn sơ cứu tạm thời của họ, túc trực bên bà Phương. Sợ mình đần độn hại người, cô làm gì cũng hết sức cẩn thận. 

Mười năm phút trôi qua, Cố Thương sốt ruột gọi lại thì bên bệnh viện nói trêи đường đi gặp phải thi trường đang thi công, buộc phải đi đường vòng có lẽ sẽ mất khoảng tiếng đồng hộ. Bọn họ chấn an cô, tiếp tục hướng dẫn cô chăm sóc cùng một số biện pháp phát hiện tình trạng xấu để thông báo kịp thời. 

Từ khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ, Cố Thương đã khi nào được làm chuyện như này. Một sinh mạng đang nằm trong tay cô, bất cứ lúc nào cũng có thể mất đi. Cô càng nghĩ càng tự tạo thêm áp lực cho chính mình, căng thẳng đến độ hít thở không thông. 

Thời gian như bị đông đặc, mỗi một giây trôi qua đều thấy nặng nề. Bà Phương vẫn không khấm khá hơn, bên cấp cứu vẫn chưa đến. Cố Thương bồn chồn đứng ngồi không yên, đang lúc bất lực muốn khóc bỗng bên ngoài vang lên tiếng xe ga. Cô như vớ được cọng rơm chứ mạng, đứng bật dậy chạy nhanh ra ngoài cửa. 

Trước mặt cô là kẻ cô vừa mơ thấy đang đỗ xe trước cửa phòng cô, hắn vừa mới xuống xe toan gõ cửa thì cô đã vội chạy về phía hắn mừng rỡ gọi: “Minh!”

Lâm Đại Minh cứ ngỡ nghe lầm, bởi số lần Cố Thương chủ động gọi tên hắn hình như chưa quá một lần. Nay bỗng dưng nghe tiếng cô gọi tên mình không khỏi ngạc nhiên. Hắn nhìn về phía tiếng gọi thì thấy cô hớt hải từ phòng khác chạy đến, hắn khó hiểu hỏi: “Thương?”

Cố Thương cuống đến không biết sắp xếp từ sao cho mượt, nói không rõ ràng nổi một câu: “Giúp… anh giúp… tôi… giúp…”

Tuy Lâm Đại Minh không hiểu hết lời cô nói, hắn bắt lấy bàn tay đang khua loạn xạ kia chấn an: “Anh đây, không sao rồi!”

Cố Thương nhìn hắn ngập tràn hi vọng gật gật đầu. Cô đưa hắn vào trong phòng bà Phương, cô vất vả lắm mới nói hết thể trạng của bà, cô đã làm những gì cho hắn nghe. Lâm Đại Minh nghiêm túc nhìn cô, đem sự hỗn loạn cô tạo sắp xếp lại một lượt. Sau khi hiểu đại khái sự việc, hắn gọi điện thoại cho Gà. 

Chưa đầy 10 phút Gà đã phóng SH tới trong bộ dạng áo quần còn xộc xệch, tóc tai bù xù, thậm chí là chưa vệ sinh cá nhân. Hắn kiểm tra qua bà Phương, cảm thấy đã ổn mới mượn nhà tắm xúc miệng đánh răng. Cũng may hắn luôn mang theo loại dùng một lần bên người. 

Cuối cùng xe cấp cứu cũng đã đến, bọn họ lập tức đem bà Phương đi cấp cứu. Cố Thương gọi nhanh cho con gái bà thông báo rồi cùng Lâm Đại Minh và Gà đi xe moto vào bệnh viện. 

Lâm Đại Minh ngồi bên cạnh cô tại hàng ghế chờ, sắc mặt tái nhợt, thân mình run lẩy bẩy, khóe mắt cũng hoe đỏ mà cô cũng chỉ ngồi cắn môi im lặng một cục. Biết rõ cô đang gồng mình kìm nén cảm xúc, hắn vòng tay ra sau lưng cô nhẹ kéo cô ngả vào lòng mình, vỗ tay vào bả vai cô thành nhịp đều đều, hắn trầm giọng nói: “Mọi chuyện ổn rồi! Muốn khóc cứ khóc đi.”

Cố Thương lắc lắc đầu: “Khóc không giải quyết được gì…”

Lâm Đại Minh chen vào: “Khóc sẽ thoải mái hơn!”

Cô ngước nhìn hắn, đôi mắt vùi dưới bọc nước dâng đầy, vô lực tràn khỏi khóe mi. Cô toan tự mình gạt đi, thì đã có người giúp cô làm việc đó. Tay hắn… thật ấm…

Lâm Đại Minh xoa đầu cô: “Đừng kìm nén, có anh đây!”

Cố Thương bặm môi mếu máo như một đứa trẻ lại ngoan cường chịu đựng. Cô nghẹn ngào nói: “Tôi một mình lên thành phố. Ở đây chỉ có bà Phương với Kiệt đối tốt với tôi…”

Lâm Đại Minh kéo cô ngã gục mặt vào lòng mình, vuốt ve mái tóc sau đầu cô: “Còn có anh!”

“Anh là người xấu!”

“Người xấu chỉ tốt với một mình em thôi đấy!”

“Anh là người xấu!” Cố Thương áp sát môi vào lồng ngực Lâm Đại Minh mà nói, âm thanh có chút méo mó khó nghe. Vài giây sau cô nói thêm: “Tại sao đối tốt với tôi như vậy?”

Cô không muốn vì sự tốt đẹp của hắn làm rung động…

Cô thừa nhận, kể từ khi gặp hắn đến giờ hắn luôn dành cho cô mọi thứ tốt nhất. Hắn đối với người khác muôn phần ác độc, lại có thể vì cô mà đối xử dịu dàng. Tuy hắn rất độc chiếm, hay ép buộc cô, thậm chí là cưỡng bức cô nhưng hắn chưa từng đánh cô ngay cả khi cô xúc phạm hắn nặng nề, hắn cũng chưa từng mang nhân phẩm ngoại hình cô ra để bàn luận sỉ nhục. Nhưng những tội lỗi hắn tạo nên bất kể là cho người khác hay cho cô đều không thể dùng sự tốt đẹp ít ỏi đó để thay thế…

Theo pháp luật, hắn vẫn là một tội phạm!

“Chẳng biết,” Lâm Đại Minh cợt nhả đáp, hắn nói: “Hơn nữa chấp nhặt một đứa ngu đần cũng không thú vị lắm!”

Lời vừa dứt, Cố Thương đã đấm mạnh vào người hắn một cái, cô dùng sức đẩy hắn ra: “Ngu đần kệ tôi!”

Hắn căn bản không chút tổn hại, càng ôm chặt cô trong lòng hơn: “Đứa ngu đần dễ bị ăn đánh lắm.”

“Người ta đánh tôi chứ đánh anh à?”

“Đứa ngu đần là để yêu thương!” 

“Khùng!”

Nhìn hai người họ tranh cãi như hai đứa mẫu giáo bên cạnh Gà cười thành tiếng, thành công làm cuộc chiến tạm hoãn. Hắn nhìn hai con người kia tật lưỡi: “Hai người rất đẹp đôi đấy!”

Cố Thương chống đôi tay lên ngực Lâm Đại Minh gồng mình duỗi thẳng tạo khoảng cách giữa hai người, cô bực mình nói: “Đẹp con khỉ!”

Lâm Đại Minh bắt lấy đôi tay cô đem bọc kín trong đôi tay mình dí sát môi mình buông lời chêu chọc: “Em là khỉ con hử?” Nói xong hôn cái chụt.

“Đây là bệnh viện đấy! Anh giữ cho tôi chút thể diện được không?”

Lâm Đại Minh không ép thêm ngay lập tức buông tay, Cố Thương vội đứng dậy ngồi tít xuống chiếc ghế cuối cùng của bên kia. Cô không quên trừng mắt lườm hắn cảnh cáo, cấm anh qua đây!

Hắn nhún vai nhìn cô nhếch môi cười châm chọc. 

Đúng lúc đó xuất hiện người mà Lâm Đại Minh cho là kẻ phá đám, hắn bình thản ngồi trêи ghế hướng mắt nhìn đi nơi khác nhưng thâm tâm luôn đặt về phía bên kia. 

Người đó là Phạm Anh Kiệt, hắn đi nhanh đến Cố Thương cùng với mái tóc rối tung, vẻ mặt hắn hết sức lo lắng vừa nhìn thấy cô liền quan tâm hỏi: “Em sao rồi Thương?”

Cô lắc đầu đáp: “Em không sao.” Cô nhìn về phía cửa phòng cấp cứu cất giọng buồn rầu: “Nhưng bà Phương…”

Phạm Anh Kiệt đặt nhẹ tay lên đỉnh đầu cô xoa xoa an ủi: “Không sao đâu. Bà sẽ ổn thôi!”

Cô gật đầu.

“Bà chưa thấy hai đứa mình cưới làm sao có thể xảy ra chuyện được!” Phạm Anh Kiệt trêu chọc cô, thấy cái lườm cau có của cô lòng hắn mới bắt đầu trở nên an tâm hơn. Hắn cười: “Anh đùa thôi!”

“Em tưởng anh đi chùa?” Cô tò mò hỏi. 

“Em gặp chuyện như vậy sao anh an tâm đi đây!”

“Anh về bằng cách nào?”

“Anh tốn mấy trăm bắt taxi về, nên em phải quý trọng lấy anh đấy!”

“Ha ha!”

“Còn cười nữa!”

“…” 

Bấy giờ hắn mới chú ý đến sự hiện diện của hai người nữa, nhưng hắn cũng chẳng buồn quan tâm mà hai người họ cũng chẳng muốn chú ý. Hắn ngồi bên cạnh Cố Thương cùng cô nói chuyện vu vơ, để cô bớt suy nghĩ vẩn vơ rồi tự làm khổ chính mình. Hắn mặc kệ kẻ ngồi tít đầu kia ghế đang tỏa ra sát khí ngùn ngụt.

Gà ngồi đối diện Lâm Đại Minh tinh ý nhận ra sự việc, âm thầm cười trộm. Thằng kia đúng là chán sống, dây nhầm người!

Một hồi sau, khi con gái bà Phương đến cũng là lúc phòng cấp cứu mở cửa. Bác sỹ thông báo sức khỏe bà đã ổn định vì đã có sự sơ cứu ban đầu, chỉ cần tịnh dưỡng một thời gian sẽ bình phục. Nhưng vì tuổi già sức yếu nên cần chú ý, nên nghỉ ngơi đều đặn tránh làm việc quá sức. Cô con gái bà Phương cảm ơn ríu rít rồi đuổi khéo toàn bộ mọi người, còn bản thân ở lại chăm sóc. 

Trong số bốn người cũng chỉ có Phạm Anh Kiệt và Cố Thương là thân thiết với bà Phương có chút lo lắng, thì đám Lâm Đại Minh và Gà ngược lại. Bởi bọn chúng vốn đến là vì Cố Thương, không vì chuyện khác nên cũng chẳng buồn để tâm làm gì. 

Lâm Đại Minh và Gà bỏ về trước, khi đi ngang qua Cố Thương hắn nói với âm lượng chỉ hai người nghe thấy: “Chơi đủ rồi đấy!” Rồi đi mất. 

Cô vài giây nhìn hắn khó hiểu, nhưng ngay sau đó được Phạm Anh Kiệt rủ đi chơi nên bỏ hết mọi thứ phía sau, không buồn quản.