Lưu Manh Đại Đế

Chương 222: Hùng Vương



Cất túi thơm không gian đi, Võ Thiện Nhân hít thở mấy hơi thật sâu, đồng thời điều chỉnh tinh thần về trạng thái tốt nhất.

Tiếp theo đây sẽ đến mục đích chính của lần bế quan này. Hắn quyết định luyện hoá hạt tinh thể nhận từ sư phụ Hồ Tâm. Chuyện cấp bách trước mắt là mau chóng nâng cao thực lực. Vì vậy, hắn không thể trì hoãn thêm được nữa.

Lại nói, từ phàm nhân tiến vào con đường tu tiên, khởi đầu ở Nhân Vực với mười lăm cấp độ. Đây là giai đoạn Linh Giả chắt lọc tinh hoa trong thiên địa hấp thu vào cơ thể, tồn tại trong đan điền dưới dạng khí. Hai cột mốc quan trọng ở giai đoạn này, đó là Nhân Vực cấp mười sẽ khai mở linh thức và Nhân Vực cấp mười lăm có khả năng xuất hiện mầm mống Linh Phách. Trên phương diện tuổi thọ, Linh Giả tu vi Nhân Vực thông thường rơi vào khoảng độ ba trăm năm.

Vượt qua mười lăm cấp bậc Nhân Vực đến cảnh giới Tướng Cấp. Về cơ bản, Linh Giả nằm trong cảnh giới Tướng Cấp vẫn giống như Nhân Vực, nhưng có điểm khác là cơ thể đã trở nên cứng rắn hơn, thanh thoát hơn. Người có mầm mống Linh Phách thì đây là thời điểm Linh Phách ngưng hình xuất thế. Còn về tuổi thọ hàng Tướng Cấp dao động trên dưới năm trăm năm.

Ngay sau Tướng Cấp là Vương Cấp cảnh giới. Đây là một mốc cực kỳ quan trọng, cảm ứng với thiên địa tương đối rõ ràng. Chính vì vậy, Linh Giả hàng Vương Cấp có thể ngự không phi hành mà không cần dùng đến linh bảo hỗ trợ. Linh Giả tu luyện đến giai đoạn này sinh mệnh tiếp tục được đề thăng mạnh mẽ, đạt tới một ngàn năm tuổi thọ.

Trên con đường tu tiên, nếu coi Nhân Vực là giai đoạn tập sự thì Tướng Cấp giống như vừa nhập môn, chỉ khi nào đạt đến Vương Cấp mới được coi là Linh Giả chân chính.

Bên trong hạt tinh thể mà Hồ Tâm tặng cho Võ Thiện Nhân ẩn chứa một nguồn chân linh khí vô cùng khổng lồ. Hạt tinh thể này tác dụng tương tự Tu Luyện Châu, có điều chất lượng chân linh khí tinh thuần gấp hàng trăm, hàng ngàn lần. Theo như Hồ Tâm tính toán, một khi Võ Thiện Nhân luyện hoá tất thì tu vi sẽ từ Tướng Cấp trung kỳ đột phá lên Vương Cấp sơ kỳ.

Chưa cần nói đến việc thực lực gia tăng mạnh, chỉ riêng chuyện có một ngàn năm tuổi thọ cũng đủ khiến cho Võ Thiện Nhân phát cuồng. Tinh thần ngay lập tức di chuyển xuống đan điền, theo sự khống chế của hắn, một tia chân linh khí có trong hạt tinh thể chậm rãi bị rút ra ngoài.

Tuy nhiên, vì đây là chân linh khí của người khác nên chưa thể sử dụng được ngay. Muốn biến nó thành của mình, hắn cần phải vận dụng Ngũ Hành Linh Quyết đưa nó di chuyển đến từng nhánh kinh mạch, rồi quay ngược trở về đan điền. Có như vậy thì tia chân linh khí đó mới không bị bài xích bởi nguồn chân linh khí có sẵn trong đan điền. Quá trình này đòi hỏi sự tỉ mỉ, chỉn chu nên muốn hấp thu toàn bộ lượng chân linh khí từ hạt tinh thể Võ Thiện Nhân sẽ cần một khoảng thời gian khá dài.

Trăng lên rồi hạ.

Một tháng trôi nhanh như một cơn gió.

Chị em Như Ý, Cát Tường cứ cách vài ngày lại tới đây xem xét tình hình. Chỉ có điều, kể từ khi Võ Thiện Nhân đi vào bên trong cho đến nay không truyền ra tin tức gì, cánh cửa mật thất vẫn luôn đóng im ỉm.

Bốn vị cung phó Phương Thuỳ, Phương Trinh, Thanh Mai, Thảo Chi cũng từng tìm đến diện kiến nhưng khi nghe nói tôn chủ bế quan thì đành lẳng lặng rời đi.

Rời khỏi vùng đất Thần Châu, vào thời điểm này, ở một địa phương bí mật thuộc quần thể núi non của Thánh Viện, trong một toà động phủ cổ xưa bỗng xuất hiện hai người.

Một bên là một ông lão già nua, nhìn kỹ hoá ra là Lý Đạo Nhân, đại nhân vật phong vân bậc nhất trên Đông Hoà Tinh. Lão quanh năm sống ngoài hải đảo xa xôi, không hiểu vì lý do gì nay đột nhiên lại xuất hiện ở đây?

Ngồi đối diện với Lý Đạo Nhân là một người đàn ông trạc tuổi ngũ tuần, có chiếc cằm rộng, sống mũi cao, da dẻ hồng hào, đôi mắt sống động có thần. Nhưng kinh hãi nhất là mỗi lần hắn hít thở đều có thiên địa nguyên khí vờn quanh. Điều này chứng tỏ hắn cũng giống như Lý Đạo Nhân, là một Đế Cấp cường giả.

Đúng lúc này, bỗng nghe Lý Đạo Nhân nói: “Không ngờ mới có mấy trăm năm không gặp mà Vương đạo hữu đã đột phá đến Đế Cấp trung kỳ. Thật là đáng chúc mừng! Ha ha ha…”

Theo cách xưng hô “Vương đạo hữu” từ miệng Lý Đạo Nhân vậy thì người đàn ông trung niên kia nhất định là Hùng Vương Thánh Tổ danh chấn thiên hạ.

Hùng Vương bật cười ha hả, nói: “Ta cũng là gặp may mắn thôi! Nhìn khí tức trên người đạo hữu áng chừng không bao lâu nữa cũng sẽ đột phá lên Đế Cấp trung kỳ rồi?”

Lý Đạo Nhân thở dài cảm thán: “Ài! Đến cảnh giới như chúng ta dù một chút tiến bộ đã là điều cực kỳ khó khăn. Ta không có được may mắn như Vương đạo hữu, nếu muốn đột phá vào Đế Cấp trung kỳ, nhanh thì mất vài ngàn năm nữa, còn chậm thì chục vạn năm, hoặc xui xẻo cả đời cũng không vượt qua nổi ngưỡng sơ kỳ. Khó lắm, khó lắm…”

Mấy triệu năm nay, Lý Đạo Nhân chăm chỉ tu luyện nhưng vẫn mãi dậm chân tại Đế Cấp sơ kỳ không thể tiến thêm được nửa bước. Tuy rằng Hùng Vương là phận hậu bối sinh sau đẻ muộn nhưng bản lĩnh của hắn lại khiến cho Lý Đạo Nhân hoàn toàn tâm phục khẩu phục. Thời gian tu luyện của đối phương chỉ khoảng độ mấy vạn năm nhưng sớm đạt đến Đế Cấp cảnh giới, cho tới hôm nay thành tựu đã vượt qua cả bản thân lão.

Qua thêm một tuần trà, Lý Đạo Nhân chợt nhớ đến một chuyện, liền hỏi: “Người mà Vương đạo hữu cất công tìm kiếm bấy lâu đã tìm được chưa?”

Hùng Vương lắc đầu đáp: “Mấy trăm năm nay ta bôn ba khắp nơi nhưng không thu được kết quả. Dù chỉ là một chút manh mối cũng không có.”

Lý Đạo Nhân liền nói: “Linh Giới phân chia thành Ngũ Đại Thiên Hà vô cùng vô tận, chỉ riêng một góc trong Thổ Đại Thiên Hà thôi cũng có vô số hành tinh lớn bé. Vương đạo hữu muốn tìm người thì có khác nào mò kim đáy bể!”

Hùng Vương gật đầu đồng tình: “Lời của Nhân đạo hữu quả thực không sai chút nào! Việc này đúng là rất khó!”

Lý Đạo Nhân bỗng nói: “Vương đạo hữu! Hay là ngươi thử kể xem người muốn tìm là ai? Có đặc điểm nhận dạng như thế nào? Biết đâu ta sẽ có manh mối?”

Trầm ngâm trong giây lát, Hùng Vương đáp: “Thực ra, không phải ta đi tìm một người mà là một đôi vợ chồng. Đó chính là cha mẹ của ta!”

Nghe vậy, Lý Đạo Nhân có chút ngạc nhiên: “Ồ, hoá ra là đi tìm cha mẹ sao? Chẳng lẽ đạo hữu và hai người đó bị lạc nhau?”

Hùng Vương không vội trả lời mà đứng dậy tiến vài bước về phía cửa động, hỏi ngược lại: “Đạo hữu có biết tại sao ta chọn nơi này để gây dựng Thánh Viện hay không?”

Nhìn biểu hiện của Hùng Vương, Lý Đạo Nhân càng thêm hiếu kỳ: “Chẳng lẽ ở đằng sau còn có ẩn tình?”

Đôi mắt Hùng Vương lặng yên nhìn ngắm về phía xa xa, giống như đang hồi tưởng về một chuyện nào đó.

Không gian trong động phủ bỗng trở nên im ắng dị thường.

Ngồi dựa lưng trên ghế, Lý Đạo Nhân không hề tỏ ra nôn nóng, kiên nhẫn chờ đợi.

Rất lâu sau, Hùng Vương mới cất giọng, chậm rãi nói: “Không giấu gì Nhân đạo hữu, ta vốn không phải là người sinh ra trên đất Đông Hoà Tinh, mà đến từ một tiểu hành tinh có tên gọi Địa Cầu. Nhiều năm về trước, ta vô tình bị một lỗ hổng không gian truyền tống đến nơi này. Vị trí truyền tống nằm ngay trên ngọn Thông Thương Phong kia!”

Hùng Vương vừa nói, vừa chỉ tay về ngọn Thông Thương Phong trước mặt.