Lưới Tình Đại Boss

Chương 13: Càng suy nghĩ càng thấy rối.



Dương Giai Oánh rời đi, cánh cửa phòng đóng lại, Lam Hiểu Vũ đã như bạch tuộc không xương mà quấn lấy Phan Văn Việt. Ả còn nước mắt đầm đìa nghe đến thương cảm.

- Anh xem, Dương Giai Oánh kia thật đúng chẳng xem ai ra gì. Có khi nào cô ta đã bám được vào Đàm Đình Quân nên mới lên mặt với anh vậy không?

- Không thể nào. Đàm Đình Quân đâu phải người dễ đối phó, không lý nào dễ dàng bị Dương Giai Oánh khuất phục như vậy.

- Anh xem, anh còn bênh vực cô ta. Coi chừng có ngày cô ta qua mặt cả anh đó.

- Hiểu Vũ, Giai Oánh không phải người như vậy?

- Giai Oánh, Giai Oánh. Anh gọi cũng thuận miệng nhỉ? Không phải anh thật sự yêu cô ta rồi đấy chứ. Bảo sao anh bênh vực cô ta mà không đứng về phía em.

Lam Hiểu Vũ bắt đầu khóc to hơn, điều này càng làm cho Phan Văn Việt cảm thấy khó chịu.

" Người đàn bà này thật phiền phức. Không bằng một nửa Dương Giai Oánh. Chỉ trách cô ta quá biết câu dẫn đàn ông trên giường, mới khiến hắn dây dưa vào "

Hắn day mi tâm mệt mỏi, giọng cũng có hơi lớn.

- Em có nín đi chưa? Em đang làm tôi cảm thấy phiền đấy.

Lam Hiểu Vũ biết, người đàn ông này giận thật rồi. Cô ả còn chưa chắc chân, còn muốn dựa hơi hắn để phất lên trong giới giải trí này. Đành lòng nuốt lại cục tức vào bên trong, níu lấy cánh tay hắn mà nhỏ giọng.

- Việt, em làm anh giận rồi sao? Thật ra em cũng chỉ là lo cho anh thôi. Em biết anh không dễ dàng gì mới có thể gây dựng được Thời Đại như ngày hôm nay. Không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn.

Cả hai đều là những kẻ lừa đảo, treo lên mình bộ mặt giả dối. Phan Văn Việt vỗ nhẹ lên cánh tay ả. Giọng điệu đã dịu đi nhiều.

- Anh biết em lo cho anh, nhưng em cũng nên kiềm chế tính cách của bản thân lại. Tránh người thiệt thòi là em. Hơn nữa Dương Giai Oánh kia vẫn còn thuộc quản lý của Thời Đại, cô ta có thể làm được gì?.

- Em biết rồi, vẫn là Việt thương em nhất.

Cô ả nũng nịu nói với hắn, bộ ngực không được che chắn kỹ lưỡng còn không ngừng cạ sát qua lại trên cánh tay Phan Văn Việt. Hắn nhanh chóng bị phần thú tính chi phối, không chịu được mà nhào đến. Một cuộc mây mưa không báo trước lập tức diễn ra trong văn phòng.

Thật làm người khác phải ngại thay.

Về phần Dương Giai Oánh, cô lười để ý đến bọn họ. Bây giờ chỉ nhìn thấy bọn họ thôi, cô cũng còn ngại bẩn mà muốn tránh xa.



Nói chuyện xong với Phan Văn Việt, cô qua phòng làm việc của Lâm Phi.

- Chị Lâm.

- Ừ, em qua gặp Phan tổng chưa?

- Rồi, em qua nói chuyện với anh ta xong mới sang tìm chị.

- Nếu đã nói chuyện rồi thì em cũng biết hợp đồng đồng kia trong tay em bây giờ là chắc chắn không ai giành được rồi nhỉ?

Lâm Phi soạn lại vài tập tàu liệu đang xem dở, tiện tay cầm luôn hai tập mà cô đã để riêng, đi về phía sofa mà Dương Giai Oánh đang ngồi, ngồi xuống đối diện. Chị Lâm đẩy một tập tài liệu về phía cô.

- Em xem qua đi, đây là hợp đồng và lịch làm việc, cũng như yêu cầu phối hợp khi em làm đại ngôn cho nhãn hàng này.

Dương Giai Oánh nhận lấy tập hồ sơ, rất nghiêm túc xem xét. Cô hơi ngạc nhiên nói với Lâm Phi.

- Không ngờ thù lao của hợp đồng này lại lớn vậy.

- Tất nhiên rồi. Dù sai cũng là sản phẩm của tập đoàn lớn như Đàm thị mà. Không những thế, nếu em làm tốt đại ngôn này, rất có lợi cho em nâng cao uy tín, cũng như thu hút các nhãn hàng khác tìm đến em.

- Thảo nào Lam Hiểu Vũ kia muốn giành lấy nó cho bằng được.

- Chứ còn gì nữa, miếng ngon mà, ai chẳng thích. Chỉ trách cô ta xui tận mạng. Mè nheo được Phan Văn Việt nhưng lại không qua được cửa Đàm thị.

- Cũng còn tùy nữa. Dù có ngon đến mấy mà không có phúc hưởng thì có tranh giành cũng chưa chắc được.

- Dẹp đi, em nói chị thấy khó hiểu quá. Em xem thử kịch bản này đi.

- Kịch bản gì thế chị?

- Là bộ phim mới của đạo diễn Tôn đó. Chị cũng xem qua rồi, kịch bản khá đặc sắc. Vừa có chế tác khủng hơn nữa phim nào của đạo diễn Lôi cũng có khả năng bạo cao, em có nên suy nghĩ nhận không?

- Chị nói đùa à, phim của đạo diễn Lôi có diễn viên nào mà không tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán. Chị thấy em có năng lực tranh giành không?

- Cần gì em phải tranh giành, đích thân đạo diễn Lôi mời em cho vai nữ chính đó.



- Chị nói thật?

- Ai rảnh mà đùa với em.

- Chứ không phải là chị thấy em hơn hai tháng nay không có phim quay rồi chị nóng ruột sinh ra ảo tưởng đấy chứ?

- Này, Dương Giai Oánh, em đang nói cái gì đấy? Em có thể nghi ngờ gu thẩm mỹ của chị, nhưng tuyệt đối không được nghi ngờ năng lực làm việc của chị nghe chưa?

- Cũng đúng nhỉ?

- Mà chị nghĩ cũng lạ nhé, hình như đợt này em khá có duyên với Đàm thị nhỉ?

- Ý chị là gì vậy?

- Bộ phim lần này cũng là do Đàm thị là nhà đầu tư chính đấy, em thấy không phải có duyên thì là gì? Vừa nhận đại ngôn của Đàm thị, đã có ngay bộ phim do Đàm thị đầu tư mời.

- Chắc là vậy?

Cô còn phân vân không biết vì sao đạo diễn Lôi lại nhắm chúng cô cho vai nữ chính mà mời. Nhưng nếu liên quan đến Đàm thị thì hình như cô có chút sáng tỏ rồi. Có lẽ về nhà cô phải gọi ngay cho Đàm Đình Quân hỏi anh xem sao.

Cơ mà nếu thật sự liên quan đến anh thì người đàn ông này thực sự cũng quá nghiêm túc thực hiện nghĩa vụ quá nhỉ. Thỏa thuận giữa cô và anh được đặt ra còn chưa quá 24h, ký kết mới cách đây hơn 2h đồng hồ. Tốc độ làm việc này quả là kinh khủng.

Cô bây giờ chính là thụ sủng nhược khinh.

Cô không sợ anh trốn tránh, hay thờ ơ nghĩa vụ hợp đồng. Vì nếu anh thờ ơ, cô cũng có quyền lạnh nhạt với anh.

Nhưng cô lại sợ anh Nhiệt tình quá, sự nhiệt tình của anh lại làm cô không cách nào đáp lại. Nếu như vậy cô sẽ đâm ra cảm giác áy náy hoặc mắc nợ anh.

Cơ mà nếu nói trắng ra, so với anh, cô biết lấy gì để báo đáp đây?

Anh căn bản chẳng thiếu gì, muốn tiền tài có tiền tài, muốn địa vị có địa vị. Còn cô chỉ là một diễn viên nhỏ, còn mong dựa vào anh mà đi lên.

Nếu cô nói với anh, muốn dùng tình cảm để báo đáp, liệu anh có thấy cô hoang đường mà bật cười thành tiếng không nhỉ?

Ôi thôi là quá rối rắm, chuyện sau này để từ từ rồi tính vậy. Càng suy nghĩ chỉ càng thấy rối mà thôi.